Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tart trứng vị truyền thống

Phiên bản Dịch · 1547 chữ

Về đến ký túc xá, phát hiện A Giai không ở, lại gọi điện thoại cũng không nghe máy. Khi Ôn Lật cùng Lộ Tưởng muốn ra ngoài tìm cô thì A Giai đã quay trở lại.

Nước mắt giàn giụa, hai mắt sưng to. Ôn Lật cùng Lộ Tưởng muốn hỏi cũng không biết nên hỏi như thế nào, “Các cậu đều nghỉ ngơi đi không cần hỏi, tớ không muốn nói! Chờ tớ thông suốt rồi sẽ nói với các cậu!” Âm thanh A Giai khàn khàn, gần như không nói thành lời.

Ôn Lật vào phòng vệ sinh làm ướt khăn mặt, mang đến đưa A Giai. Lộ Tưởng tranh thủ thời gian rót cho A Giai một cốc nước ấm. Uống xong A Giai nói mệt mỏi rồi lên giường đi ngủ.

Ôn Lật cùng Tưởng Tưởng nhìn nhau không nói gì. Hai người nhỏ giọng trò chuyện với nhau, “Tớ cảm thấy việc này có liên quan đến Ngụy Tử Lương!”

“Tớ cũng thấy thế, cậu biết anh ta sao?”

“Không biết, chỉ với gặp qua vài lần! Tớ có nghe được từ chỗ Hạ Kỳ chuyện của hai người bọn họ.”

“Cậu nhanh như vậy đã gọi là Hạ Kỳ rồi nha! Không phải nói không thân sao?”

Ôn Lật vừa định giải thích thì trên điện thoại có thông báo tin nhắn wechat. Là của Hạ Kỳ nhưng nội dung…

“Xin chào, Ôn Lật. Tôi là Ngụy Tử Lương! A Giai vẫn ổn chứ?”

Nhìn thấy tin nhắn này, Ôn Lật quay đầu nhìn A Giai vẫn nằm trên giường rồi trả lời “Cô ấy tâm trạng không tốt lắm, vừa về đã khóc. Bây giờ đang nghỉ ngơi rồi. Anh Ngụy nếu như có việc, tôi có thể chuyển lời cho cô ấy.”

Ôn Lật rất đau lòng A Giai, chưa từng thấy qua cô ấy khóc đến thảm như vậy trước đây. A Giai kiên cường như thế, lại bởi vì anh ta mà khóc, không thể tha thứ được!

“Vậy cô giúp tôi an ủi cô ấy được không?”

“Điều này không cần anh Ngụy nói, tôi cũng sẽ làm. Nếu như anh Ngụy không có chuyện gì, tôi muốn dẫn A Giai đi ăn cơm.” Ôn Lật tắt điện thoại, không có ý định nói thêm với Ngụy Tử Lương.

“A Giai, đi ăn cơm thôi, cậu đừng buồn nữa!”

“Tớ không muốn ăn, các cậu cứ đi đi. Bây giờ tớ chỉ muốn yên lặng một chút!”

Ôn Lật còn muốn nói thêm gì nhưng Lộ Tưởng đã ngăn cô lại, hướng cô lắc đầu. Ôn Lật không còn cách nào, đành cùng Lộ Tưởng ra ngoài.

Trên đường đi tới nhà ăn, Hạ Kỳ lại gửi tin nhắn wechat cho cô. Nhưng mà Ôn Lật nghĩ rằng Ngụy Tử Lương gửi, nên cũng chưa xem.

Đến khi ăn xong, Ôn Lật gửi wechat hỏi A Giai muốn ăn gì mới phát hiện tin nhắn kia là Hạ Kỳ gửi.

“Ôn Lật, tôi là Hạ Kỳ. Vừa rồi A Lương dùng wechat của tôi gửi tin nhắn, là bởi vì cô không đáp ứng thêm bạn với cậu ấy.”

“Cô tức giận sao?”

“Nhìn thấy tin nhắn trả lời lại tôi nhé.”

Ôn Lật kiểm tra lại một chút liền phát hiện đúng là có thêm một lời mời kết bạn, ghi chú là Ngụy Tử Lương. Cô cũng không có ý định đồng ý.

“Không có việc gì! Tôi tưởng là Ngụy Tử Lương lại gửi tin nhắn cho nên mới không xem.” Ôn Lật vội vàng gửi lại tin nhắn cho Hạ Kỳ.

“Vậy cô bây giờ có thời gian hay không? Ra ngoài một chút, tôi ở dưới cổng ký túc xá chờ cô.”

Ôn Lật cùng Lộ Tưởng trở về ký túc xá.

Vừa về đã phát hiện Hạ Kỳ đang đứng chờ trước cổng ký túc xá.

“Anh đợi lâu chưa? Tôi vừa nãy đi ăn cơm.”

“Chào anh Hạ, anh cùng Lật Tử nói chuyện, tôi mang cơm lên cho A Giai đây!” Lộ Tưởng đưa cho Ôn Lật một ánh mắt, liền vội vội vàng vàng đi lên lầu. Sau khi vào phòng liền chạy đến ban công.

….

“Cho cô!” Hạ Kỳ đem túi đồ đang cầm trong tay đưa cho Ôn Lật.

“Đây là gì vậy?” Ôn Lật vừa hỏi vừa mở ra xem.

“Của A Lương, bảo tôi đưa cho cô. Sau đó để cô đưa cho bạn cùng phòng.”

“Sao anh ta không tự mình đến?”

“Cậu ấy sợ cô giận, cũng sợ bạn cô không muốn nhìn thấy cậu ấy.”

Ôn Lật mở túi ra liền thấy sáu cái bánh tart trứng, phần tart vàng óng có chút đường nâu phủ bên trên. Có thể là vừa mới nướng xong, bánh vẫn còn tỏa ra hơi ấm, mùi thơm nức mũi.

“A Lương nói cô đem tart trứng cho A Giai, cô ấy sẽ biết rõ ý của cậu ấy.” Hạ Kỳ giải thích

“Được rồi, tôi đã biết. Để tôi thử xem, nhưng mà anh nói cho Ngụy Tử Lương, chuyện anh ta làm A Giai khóc sau này sẽ tìm anh ta tính sổ! ! !” Ôn Lật vẻ mặt tức giận khiến Hạ Kỳ buồn cười.

“Vậy tôi lên trước! Tart trứng là phải còn nóng ăn mới ngon.” Ôn Lật xoay người muốn bước lên lầu. Nhưng một giây sau liền ngừng lại, bởi vì…

Hạ Kỳ cầm lấy tay cô

“Sao… Sao vậy?” Ôn Lật thấy Hạ Kỳ cầm tay mình, bất ngờ đỏ mặt.

“Ngày mai có việc bận không?” Hạ Kỳ giống như không nhìn thấy khuôn mặt ửng đỏ của cô, cười hỏi

“Chắc là không có…”

Hạ Kỳ thấy Ôn Lật nhìn chằm chằm vào bàn tay đang nắm kia, thế là lại tăng thêm một chút lực nắm. Quả nhiên liền thấy khuôn mặt Ôn Lật đỏ lên thật nhanh, vẻ mặt của Hạ Kỳ lại sâu thêm một tầng.

“Không có việc gì liền ra ngoài chơi đi! Ngày mai tôi gửi tin nhắn cho cô. Được không?” Hạ Kỳ không quên hỏi ý kiến Ôn Lật.

“Được.” Nghe vậy Hạ Kỳ buông lỏng tay, Ôn Lật giống như con thỏ nhỏ nhanh chóng chạy vào cầu thang ký túc xá.

“Chuyện gì đây? Mặt thật là đỏ nha! Làm chuyện xấu gì rồi?”

Ôn Lật không để ý Lộ Tưởng trêu ghẹo, cầm trong tay bánh tart trứng đưa cho A Giai đang nằm trên giường.

“Cái này là Ngụy Tử Lương bảo tớ đưa cho cậu. Anh ta nói cậu thấy liền biết ý của anh ta là gì.”

Nghe được ba chữ Ngụy Tử Lương, cơ thể A Giai động đậy. Đứng dậy nhận lấy túi bánh, cô mở ra phát hiện đó là bánh tart trứng liền đột nhiên bật khóc.

Ôn Lật cùng Lộ Tưởng giật mình “Tớ đưa bánh tart không phải để cậu khóc nha! Không muốn ăn tớ sẽ vứt đi. Bảo bối, đừng khóc!”

Hai người dỗ A Giai một hồi mới ngừng khóc.

“Đã rất lâu rồi tớ chưa ăn bánh tart anh ta làm. Từ sau khi anh ta chuyển đi, tớ đã không ăn tart trứng nữa. Bởi vì đều không phải anh ta làm, cho nên hương vị không giống.”

Chuyện của A Giai và Ngụy Tử Lương chính là mối tình thanh mai trúc mã đã tan vỡ. Chỉ là dù cho người không ở, vẫn phải tiếp tục sống, A Giai cho rằng tình cảm dù sâu đậm thế nào qua một thời gian đều sẽ phai nhạt. Cuối cùng sẽ quên đi. Không ngờ rằng chỉ mới gặp một lần đã nhớ lại tất cả.

Thành tích học tập của A Giai lúc nhỏ rất kém. Mỗi lần có kết quả thi về nhà liền sẽ bị mắng, mà mỗi lần sau khi nghe mắng xong liền khóc sướt mướt chạy sang nhà Ngụy Tử Lương ngay bên canh để được an ủi. Ngụy Tử Lương kiểu gì cũng sẽ làm bánh tart trứng cho cô. Anh chỉ biết làm tart trứng vị truyền thống, cái này là do nhiều lần thất bại mới làm được.

Tart trứng Ngụy Tử Lương làm rất khác so với mọi người, anh dùng chính là trứng, cho nên vị trứng gà không có quá nồng. Đã nhiều năm như vậy nhưng anh ta vẫn nhớ rõ sở thích của mình, trong lòng A Giai nói không cảm động là giả.

Nghe xong chuyện của A Giai và Ngụy Tử Lương, Ôn Lật rất kinh ngạc. Biển người mênh mông mười năm không có liên lạc, muốn gặp lại cũng không phải chuyện dễ dàng. Lúc nhất thời trong lòng cảm khái vạn phần.

“A Giai, nếu như cậu vẫn còn nhớ rõ anh ta, còn đối với anh ta cũng còn tình cảm. Vậy thì không cần giận nữa, hai người cố gắng nói chuyện, lâu như vậy không gặp, chắc là có nhiều lời muốn nói mới đúng.” Cuối cùng vẫn là Lộ Tưởng đưa ra lời đề nghị

Hai người ở một bên nhìn A Giai trầm tư cũng không nói gì, yên lặng đi tắm.

Bạn đang đọc Tiên Sinh Bánh Ngọt Của Tôi của Cấp Ngã Nhất Khối Ngưu Yết Đường
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi shancha6
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.