Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hạ sát bất thành

Tiểu thuyết gốc · 1528 chữ

Tại sườn núi cách đó không xa, mặt đất đầy cỏ xanh mềm mại, mọc nhiều linh hoa, mỗi cành hoa đều có hoa nhọn hoắc, lá to, sắc rực rỡ, hương thơm thanh khiết động lòng. Hoa đẹp tuyệt sắc, Tử Nguyên khi nhìn vào liền tựa cảm thấy trên đời này không có loài hoa nào đẹp hơn thế.

Bình Cái từ phía sau khống chế, áp bách nhị nữ đi tìm nơi "hành sự". Khi thấy vùng hoa này liền cười lớn : " Hai vị tiểu muội thấy không, thiên địa có vẻ cũng tác hợp chúng ta. Bí cảnh này vậy mà có một nơi Tuyệt Sắc Mộng Tình như vậy. Chẳng bằng chúng ta ở đây vui vẻ một đêm đi. Dù sao sau khi xong, ta cũng không thể để các ngươi sống".

"Vô sỉ". Tẫn Băng phẫn nộ.

"Tại sao ngươi sẽ diệt khẩu?". Tú Linh run rẩy, nhưng vẫn hỏi ra nghi vấn.

"Đã hôm nay tinh thần sảng khoái, ta sẽ ôn chút chuyện với hai vị mỹ nhân, tiết lộ chút cho các nàng cũng không sao, để ngày mai khỏi phải làm quỷ hồ đồ chết đi".

Bình Cái không vội vã giải thích, lấy ra một bình ngọc. Mở nắp, nhân lúc Tẫn Băng và Tú Linh không đề phòng, đưa phớt qua mũi hai nàng.

"A, đây là thứ gì?". Tẫn Băng và Tú Linh thấy hành động của hắn thì nghi hoặc. Chỉ thấy hắn nhẹ đưa bình ngọc qua mũi hai nàng rồi nhanh chóng đậy nắp cất đi. Không rõ phía trong bình ngọc có gì, chỉ thấy một mùi hương nồng đậm, tuy cũng thơm nhưng vị đạo thua xa những linh hoa xung quanh.

Bình Cái thần sắc tự nhiên : "Cũng không có gì, chỉ là một chút hương dược khiến hai vị bị phong bế pháp lực trong một thời gian ".

Tú Linh và Tẫn Băng nghe vậy hoảng sợ. Nhưng nghĩ lại thì tình cảnh hai nàng bây giờ có bị phong bế pháp lực hay không cũng không khác gì. Tú Linh cười khinh miệt :

"Không ngờ ngươi nhát gan đến vậy nha. Đối phó với hai nữ tử yếu đuối mà cũng sợ cái này cái kia, ha ha".

Bình Cái không thèm để ý : "Cẩn thận vẫn hơn, tiếp đến trả lời nghi vấn trước của các người".

Sắc trời không biết đã tối từ khi nào, nụ cười của Bình Cái dưới ánh trăng mờ trông càng độc ác, ma lệ. Hắn nói tiếp : " Ta phải giết các ngươi vì chuyện thông gia của ta".

"Thông gia của ngươi?". Tú Linh và Tẫn Băng nhìn nhau nghi hoặc.

"Đúng". Bình Cái cười thoả mãn. "Gia tộc ta sắp tới sẽ hướng hôn ước cho ta cùng với Uông gia ở Thanh Lan Hạ".

"Thế thì có liên quan gì?". Tú Linh hỏi.

"Sư phụ hai ngươi chẳng phải là Uông Mộng Anh sao?". Bình Cái nhìn Tú Linh và Tẫn Băng một dạng như nhìn kẻ ngốc.

"A, ý ngươi là...". Tẫn Băng như hiểu ra.

"Hắc hắc, đúng vậy. Tiền bối Uông Mộng Anh là người có địa vị lớn tại Uông gia. Thê tử tương lai của ta là Uông Mộng Nghiên. Vì vậy ta không thể thả các ngươi về được, một khi các ngươi trở về, chẳng phải ta mất đi hôn sự sao?". Bình Cái cười lạnh.

"Phi, Uông tỷ tỷ không thể là thê tử tương lai của ngươi. Nghĩ không ra bằng cách nào Uông gia lại sẽ đồng ý hôn ước với các ngươi". Tẫn Băng nhổ một ngụm nước bọt khinh bỉ.

"Các ngươi là muốn hướng Uông gia đề thân, chẳng lẽ nghĩ Uông gia sẽ đồng ý a. Không khỏi muốn trèo cao quá đi. Ta cũng không nghe gia tộc lớn nào ở Triệu Quốc họ Bình cả. Ha ha ha".

Tú Linh cười châm chọc, nhìn thế nào nàng cũng không nhìn ra tên Bình Cái này có điểm nào tốt cả.

"Tỷ tỷ nói rất đúng. Nam nhân thì phải đỉnh thiên lập địa, ngươi cũng đừng lúc nào cũng suy nghĩ tới việc thông gia thế lực lớn để gia tăng thực lực nha, nói cái gì nhỉ, a, là chí hướng núp sau lưng đàn bà". Tẫn Băng phụ hoạ, môi nhỏ nhí nhảnh không thôi.

"Thế nào cũng không mượn các ngươi quản". Bình Cái vừa thẹn vừa giận gầm lên. Giơ tay định tát lên má Tẫn Băng, nhưng lại do dự bỏ tay xuống, nghĩ khuôn mặt đẹp tuyệt thế này, nếu làm hư hại gì chút nữa hưởng dụng thì lại mất hứng sao.

Tú Linh và Tẫn Băng đều căm ghét kẻ trước mắt, niên kỷ còn nhỏ, thường ngày là thiếu nữ vô lo vô sầu, gặp chuyện hợp ngôn thì ríu rít say sưa nhất thời quên đi bản thân đang lâm hiểm cảnh. Thẳng đến khi nhìn Bình Cái muốn hung bạo, thì chợt nhớ ra. Thần sắc liền ảm đạm, buồn tủi không thôi.

"Không ngờ hôm nay ta lại được chơi hai nữ đệ tử dung mạo như nguyệt, thân ngọc như hoa của Uông Mộng Anh". Bình Cái thần sắc càng ngày càng thô bỉ, liếm liếm môi, ngữ khí xưng hô cũng thay đổi. "Nói đến Uông Mộng Anh cũng là xinh đẹp tuyệt trần, là đại mỹ nữ của Uông gia và Long Ba Cung, có một ngày ta nâng cao tu vi, sẽ nghĩ cách chiếm được thân thể nàng, cảm giác chắc chắn rất tuyệt".

"Hỗn đản".

"Vô sỉ".

"Thối tha".

"Cẩu tặc".

...

Tú Linh và Tẫn Băng nghe Bình Cái ngả ngớn đối với sư phụ mình thì ào ào phẫn nộ, mắng hắn không thôi. Hai đôi mắt tựa phun lửa. Nếu ánh mắt và lời nói có thể giết người, Bình Cái chỉ sợ đã luân hồi không biết bao nhiêu lần.

Bình Cái vẻ mặt hưởng thụ, sảng khoái nói : "Các ngươi không cần quá tự ti, bộ túi da của hai người cũng rất đẹp nha, yên tâm tối nay ta sẽ không bạc đãi hai mỹ nữ".

Một bên Tử Nguyên đứng quan sát thầm giơ ngón tay cái tán thưởng trình độ mặt dày của Bình Cái. Có thể đạt đến trình độ này, không thể là một người bình thường a.

"Đêm nay trăng thanh gió mát, ta vẫn là nên tranh thủ thời gian một chút, hai mỹ nữ, ta đến đây". Bình Cái miệng chảy dãi, hắc thủ muốn hướng lên y phục nhị nữ.

Tú Linh cũng Tẫn Băng thần sắc tuyệt vọng. Mắt thấy đôi bàn tay dơ bẩn của Bình Cái sắp chạm vào người hai nàng, chợt hắn thất kinh, vội vã cầm đao hướng ra sau đỡ lấy.

"Hự". Bích Thủy Kiếm chém mạnh lên sống đao, Bình Cái bị man lực từ trường đao đập tới, bay ra sau mà phun ra máu.

Thân ảnh Tử Nguyên hiện ra, lần này đến lượt hắn hiện lên tia thất vọng trước mắt.

"Ai, lúc nãy vừa khinh bỉ Bình Cái đánh lén không thành, không nghĩ tới ta cũng như vậy, ai...". Tử Nguyên thở dài.

Thần sắc Tử Nguyên liền nghiêm túc. Bình Cái này phải là một đối thủ rất mạnh. Tử Nguyên đã chọn lựa thời cơ cùng góc độ xảo diệu mà vẫn thất bại. Ẩn Hình Phù vừa giải khai, linh lực tiết ra ngoài bị phát hiện, mặc dù Tử Nguyên chọn thời cơ ám sát vô cùng tốt, nhưng vẫn bị đối phương phát hiện chống đỡ.

Cũng không phải không có thu hoạch gì. Bình Cái một thân đã bị thương do đỡ ám kích. Tiếp theo muốn thắng hắn thì có lẽ không khó.

"Cảnh Đồng? Sao ngươi đánh lén ta?". Khi nhìn rõ dung mạo Tử Nguyên, Bình Cái bất ngờ cùng tức giận, quát lớn.

"Ta ra tay cũng là để thử phản xạ của ngươi thôi, không ngờ vẫn vô cùng tốt a". Tử Nguyên không thừa nhận.

"Thử tay ? Vừa rồi ám sát không chút nào lưu tình". Binh Cái hiển nhiên không tin lời hắn.

"Ngươi không phải không việc gì đứng đây sao? Điều này chứng tỏ thực lực ngươi bây giờ rất tốt a. Ngược lại với ngươi, không biết từ đâu lặt tới hai tỷ muội xinh đẹp này mà hưởng dụng một mình, không chia sẻ cho huynh đệ a".

Tử Nguyên mặt không đổi sắc nói. Cảnh Đồng, cũng tại lúc trước ngươi động sát niệm với ta. Chút oan ức này cũng là ngươi cõng đi.

Cảnh Đồng ở trong di tích kia hôn mê vài ngày mới tỉnh. Nghĩ tới biểu hiện của hắn khi gặp đồng môn khác không khỏi khiến hắn thấy buồn cười.

"Cảnh Đồng ngươi có chút lạ". Bình Cái nghi vấn. "Không biết từ khi nào ngươi có ẩn thân pháp cao như vậy, thế nên ngươi cũng đã biết chuyện pháp khí?".

Bạn đang đọc Tiên Thiên Vũ Lệ sáng tác bởi huavu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi huavu
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.