Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quy Tắc Ngầm

Phiên bản Dịch · 1849 chữ

Khách sạn sang trọng nhất ở Thông Châu, kỳ thực ở gần bàn long vịnh.

Trăng sáng trên biển!

Trong khách sạn không chỉ có hồ bơi khổng lồ, mà còn có một trung tâm mua sắm, thậm chí còn có cả sòng bạc ngầm dưới lòng đất.

Đi thang máy tiến vào đại sảnh, ở đây vàng son lộng lẫy, đèn thuỷ tinh treo tựa như ngôi sao sáng, cẩm thạch giống như ngọc bích càng cho thấy nơi này cao quý cùng trang nhã.

Mà vừa rồi La Trần cũng chú ý tới, bãi đậu xe dưới lòng đất hầu như chật kín những chiếc xe sang trọng, kém nhất cũng mấy chục triệu.

Hơn nữa đây là nơi mà những người giàu có bình thường không thể tận hưởng, bởi vì nơi này không chỉ giàu có, mà còn có quyền lực.

cho nên những người có thể đến đây về cơ bản có thể được coi là một số công tử có danh tiếng ở Thông Châu.

Nhưng bởi vì khách sạn này cùng Diệp gia có quan hệ đặc biệt, trên thực tế Diệp Song cũng không có tới quầy lễ tân đăng ký lấy chìa khóa thẻ, mà là trực tiếp dẫn Lạc Trần đi tới lầu hai mươi bảy phòng tổng thống.

Diệp Song dẫn Lạc Trần vào một gian phòng, an bài tốt chỗ ở và tiện thể mời Lạc Trần tham gia một cuộc đấu giá lớn vào ngày mai.

“Lão sư, đây là hai thứ gia gia đưa cho ngươi.” Diệp Song cũng không có vội vã rời đi, ngược lại lại lấy ra hai thứ, một cái chìa khóa xe Lamborghini cùng một phần văn kiện.

“Gia gia nói đây coi như là học phí của tôi, lão sư ngàn vạn lần đừng có từ chối nữa.” tựa hồ như sợ Lạc Trần sẽ cự tuyệt, cho nên Diệp Song nói trước.

Chìa khóa xe Lạc Trần ngược lại là biết, nhưng mà phần văn kiện kia, Lạc Trần nhìn một chút, đó là hợp đồng chuyển nhượng của một công ty.

“Liền đưa tặng cho ta một công ty?” Lạc Trần nghi ngờ nói.

“Diệp gia tại Thông Châu có không ít sản nghiệp, công ty này mặc dù cũng không tính là rất lớn, nhưng là cũng không tệ lắm, hàng năm có thể lợi nhuận hơn tám triệu.” Diệp Song cười nói, hơn nữa diệp gia đối với Lạc Trần cực kỳ coi trọng, tiễn đưa một công ty đều chỉ là vì lấy lòng với Lạc Trần.

Bất quá Lạc Trần vốn là muốn tính toán cự tuyệt, nhưng nhìn tên của công ty kia, Lạc Trần lại thay đổi chủ ý mà nhận.

Bởi vì Lạc Trần không nghĩ tới công ty này đúng lúc là công ty của Trương Tiểu Mạn đang làm việc, cũng tức là công ty mà anh ấy sẽ tiếp nhận vào ngày mai.

Ở công ty đó kiếp trước, anh bị xa lánh và bắt nạt, ngày đầu tiên đến đó đã bị sỉ nhục trước công chúng, đặc biệt là sau khi bị Trương Tiểu Mạn vứt bỏ, mọi chuyện càng trở nên tồi tệ hơn, anh bị đồng nghiệp công khai chế nhạo và chế giễu, và bị cấp trên cố tình chèn ép và bắt nạt, ngay cả nhân viên bảo an ở cửa cũng coi thường Lạc Trần và giễu cợt hắn.

Ở Kiếp này, Lạc Trần rất chờ mong, hắn ngược lại muốn nhìn xem, khi công ty đó trở thành của mình, những người kiếp trước khinh thường, giễu cợt hắn sẽ ra sao?

Đây mới thật sự là phong thủy luân chuyển.

Công ty nhận lấy, xe cũng bị Lạc Trần nhận lấy.

Mà toàn bộ quá trình diệp Song đều lộ ra đặc biệt kính trọng, không còn kiêu ngạo như lúc ở trên tàu cao tốc sáng nay nữa.

Đương nhiên, chủ yếu vẫn là bởi vì lời nói của Diệp Chính Thiên, đối với một người có thể so sánh với Lâm Hóa Long, Diệp Song dù có điên cuồng đến đâu cũng phải kiềm chế và thu liễm lại bản thân.

Diệp Song sau khi rời đi, Lạc Trần đi đến cửa sổ trong phòng đẩy cửa sổ ra nhìn một chút cảnh đêm.

Lập tức Lạc Trần liền trước tiên đi xuống lầu mua ít đồ.

Nhưng khi Lạc Trần lần nữa trở về phòng, lại cảm thấy có điểm không đúng.

Bởi vì hắn lúc ra cửa phòng hắn đã khoá kỹ, thẻ ra vào cũng cầm đi, nhưng mà bây giờ trong phòng hắn lại có âm thanh truyền tới, hơn nữa còn là tiếng khóc của một nữ nhân.

“Vương tổng, ngươi đừng làm như vậy, ta van cầu ngươi, Vương tổng!”

Nghe được thanh âm này, Lạc Trần nhíu mày, tại sao có thể có người đang ở trong phòng của mình?

Tiếp đó Lạc Trần đẩy cửa ra, đập vào mắt hắn là một người đàn ông trung niên với cái bụng phệ, nhưng lúc này người đàn ông trung niên ấy đã cởi áo ra, để lộ ra cái bụng mỡ, dưới cái đầu hói là khuôn mặt đeo kính đang nở nụ cười hèn mọn.

Mà đối diện là một nữ nhân cực kỳ xinh đẹp, dáng người cao gầy, trước sau lồi lõm không nói, mấu chốt là gương mặt kia, tuyệt đối là hồng nhan họa thủy, đi trên đường phố tuyệt đối là có nhiều người ham muốn mà nhìn chằm chằm.

Chỉ là nữ nhân mặc dù rất xinh đẹp, nhưng lúc này lại có chút luống cuống cùng hoảng sợ, khuôn mặt xinh đẹp kia là một mảng ửng hồng, mà đôi mắt trong veo kia cũng chứa đầy nước mắt.

Chiếc váy trắng và áo trên người đã bị xé rách và hư hại, lộ ra một mảng lớn da thịt trắng như tuyết.

Bất quá điều này ngược lại khiến người đàn ông trung niên tên Giám đốc Vương càng thêm tức giận, trong mắt lục quang càng ngày càng đậm.

"Hừ, giả bộ trước mặt Lão Tử, ngươi đã đến nước này, còn giả bộ ngây thơ trước mặt Lão Tử?"

“Ngươi tại cái ngành giải trí này lăn lộn đã lâu như vậy, quy tắc ngầm chẳng lẽ không hiểu? Đêm nay không hầu hạ ta thoải mái, còn muốn ở chương trình truyền hình này làm nữ chính số một, ngươi cũng thật là nực cười."Vương đạo Trên mặt nở nụ cười lạnh một tiếng, nắm lấy cánh tay của người phụ nữ, cố gắng cúi mặt hôn người phụ nữ kia.

“Vương đạo, van cầu ngươi thả ta được không? Tôi không muốn làm nữ diễn viên chính trong bộ phim truyền hình đó nữa" Lam Bối Nhi vừa khóc vừa né tránh khuôn mặt ghê tởm của đạo diễn Vương, nhưng đạo diễn Vương trông giống như là một con cóc lớn và mập mạp, vậy mà khí lực trên tay giống như kềm thép, điều này không chỉ khiến Lam Bối Nhi không thể thoát ra mà còn cảm thấy rất đau.

Hơn nữa, Lam Bối Nhi còn bị Vương đạo cho uống thuốc mê, bây giờ đầu choáng váng, hoa mắt, toàn thân phát nhiệt, khí lực giãy giụa thì càng lúc càng nhỏ.

“Hừ, ta ở trong giới này mấy chục năm rồi, ngủ với bao nhiêu minh tinh rồi? Lão tử đã gặp qua không ít nữ nhân như ngươi, lúc đầu cũng rất phản kháng, nhưng chờ sau khi khỏe lại thì nhất định sẽ thoải mái thôi." Giám đốc Vương hết lần này đến lần khác cười nhạo, Anh ta túm lấy Lam Bối Nhi, dùng hết sức đẩy Lam Bối Nhi ngã xuống ghế sô pha.

“Con mẹ nó! Lão tử nói cho ngươi biết, đêm nay nếu như ngươi không bồi lão tử, sau này ngươi cũng đừng nghĩ lăn lộn tiếp ngành giải trí này nữa, lão tử tùy tiện nói một tiếng liền có thể phong sát ngươi.” Vương đạo vừa nói, vừa đem quần cởi xuống, chỉ để lại một cái đồ lót rồi tới gần Lam Bối Nhi.

Đối mặt trước sự uy hiếp của Vương đạo, trong mắt Lam Bối Nhi lóe lên một tia kiên quyết, cô ôm ngực, trốn vào góc sô pha run rẩy, bất quá vẫn như cũ mà mở miệng nói.

"Vương Đạo, xin ngài, thật xin ngài buông tôi ra, cho dù từ nay về sau tôi không thể ở trong vòng giải trí này cũng không sao, tôi chỉ cầu ngài buông tôi ra."

“Lão tử nói cho ngươi biết, đêm nay ta để ngươi hầu hạ ta, là để mắt đến ngươi rồi, ngươi có biết ở ngoài kia có bao nhiêu người đang xếp hàng để được ngủ cùng với ta không? ”.

“a?”

Lúc này vương đạo cuối cùng phát hiện có chút không đúng, sau lưng giống như có người đi vào rồi.

Vốn dĩ, Vương Đạo với tư cách là một đạo diễn lớn, làm loại chuyện này có thể nói là hạ bút thành văn, nhiều năm qua cũng chính xác gieo họa không ít nữ hài tử.

Mà lần này lại không nghĩ rằng đụng phải Lam Bối Nhi có ý chí kiên định, sau vài lần ám chỉ, Lam Bối Nhi cũng rất quả quyết cự tuyệt, nhưng mà Vương Đạo đối với loại nữ nhân này vẫn chưa từ bỏ ý định, cuối cùng dứt khoát lấy thảo luận kịch bản làm lý do, đem Lam Bối Nhi hẹn ra ăn cơm, tiếp đó bỏ chút thuốc liền lôi kéo Lam Bối Nhi tiến vào.

Bất quá loại chuyện này chung quy vẫn là việc không thể lộ ra ngoài, cho nên khi phát giác có người sau khi đi vào, Vương Đạo vẫn còn có chút chột dạ, chẳng lẽ nữ nhân này vừa mới thừa dịp chính mình không chú ý báo cảnh sát?

Bất quá khi xoay người nhìn lại phát hiện chỉ là một tiểu gia hoả hơn 20 tuổi, Vương Đạo yên tâm, lập tức hung tợn nhìn Lạc Trần mắng.

“Con mẹ nó ngươi là ai? Không có mắt a? Ai cho ngươi tiến vào?” Vương giàu thần sắc dị thường phách lối, nội tâm không khỏi nghĩ đến chỉ là một tiểu gia hoả, đoán chừng là đi nhầm phòng a.

Nhưng Lạc Trần lại lộ ra vẻ mặt có chút đùa giỡn, hắn không nghĩ tới vừa trở về liền gặp phải chuyện như vậy, huống chi con kiến ​​trước mắt còn dám nói chuyện với chính mình như vậy.

Lạc Trần cũng không nhiều lời, mà là ngồi xuống một cái khác ghế sô pha, sau đó lấy ra một bao thuốc lá vừa mới mua ở siêu thị, rút ​​ra một điếu, bỏ vào miệng và châm lửa.

Điệu bộ này rõ ràng là không định đi.

Bạn đang đọc Tiên Tôn Lạc Vô Cực ( Dịch ) của Lạc Thư
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Ronni
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.