Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lần Đầu Vào Tiên Linh Môn (2)

Phiên bản Dịch · 1204 chữ

Người tới cũng mặc một thân quần áo màu xám giống y hệt Trương Thuý Yên, ngoại trừ quần được thay bằng váy, trên gấu váy có vài họa tiết màu đen.

Nàng nâng đầu lẳng lặng nhìn Trương Thuý Yên, trong mắt không ra một loại cảm tình gì. Không muốn, không cầu đứng ở đó lặp lại một lần nữa câu nói.

"Trương sư tỷ, ta đến lĩnh người."

"Người đều ở đây, mau mau dẫn đi đi." Trương Thuý Yên vội vàng khoát khoát tay, như muốn cho nàng mau mau theo đó mà tan biến.

Nàng ta lạnh lùng nói với nhóm Hoà Thuận: "Đi theo ta." Sau đó, quay lại dẫn mọi người rời đi, chỉ để lại Trương Thuý Yên khịt mũi bất mãn.

Ngọc Như dẫn họ đi qua một con đường đá cuội, rồi đến hành lang bằng gỗ, được xây trên một con suối, mọi người lặng lẽ đi dọc theo con đường đó.

Sau khi xuống hành lang gỗ, đi bộ hơn một dặm, trước mặt xuất hiện một cánh đồng dược thảo rộng khoảng 50 mẫu, bên cạnh cánh đồng dược thảo, xung quanh có khoảng chục bãi có hàng rào, mỗi bãi có khoảng chục chòi tre nhỏ.

Có khoảng bảy mươi, tám mươi dược đồng mặc đồ xám đang làm việc ở đó.

Hoà Thuận nhìn qua, độ tuổi mỗi người có vẻ không đồng nhất.

Một số chỉ mới năm hoặc sáu tuổi, một số dường như đã đến tuổi trung niên, nhưng có một điểm chung là họ đều ngồi xổm trên đồng, chăm chú làm việc.

Đám Hoà Thuận bị mang đến một gian lớn nhất trong viện. Trong sân có khoảng bảy dược đồng đang ngồi thiền, một ông già mặc áo xanh ngồi phía trước bọn họ.

"Tiền sư huynh, đây là các dược đồng mới thu."

Ngọc Như tiếc chữ như tiếc vàng, lạnh lùng nói một câu sau đó bỏ đám Hoà Thuận lại, xoay người rời đi.

Tiền sư huynh nheo lại đôi mắt nhỏ, thái độ lạnh lùng nói: "Người mới đến, còn chưa biết nội quy của môn, để ta nói cho ngươi biết trước."

"Dược đồng mới nhập môn phải ở chỗ này của ta học tập Nhuận Vật Tâm Kinh, chỉ cần có thể lên tới Luyện Khí là có thể phân đến mỗi viện riêng để chăm sóc linh thảo."

" Ở đây không có linh thạch để chăm sóc linh thảo nên các ngươi mà lên tới Luyện Khí trung kỳ, cũng chính là Luyện Khí cấp 4, thì có thể đến trân cỏ viên làm việc. Ở nơi đó trừ mỗi người một mảnh sân, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ mỗi ngày, có thể cư trú trong viện rồi tiến hành tự động trồng linh thảo."

Thấy mọi người đều nghiêm túc nghe mình nói, Tiền sư huynh nói tiếp : "Đây là các sư huynh đệ nhập môn sớm hơn các ngươi mấy ngày, mọi người từ nay về sau đều ở tại chỗ này, mỗi ngày tụ tập lại, nghe ta dạy các ngươi tu luyện Nhuận Vật Tâm Kinh, đạt đến Luyện Khí tầng thứ nhất, các ngươi mới có thể ra ngoài."

"Nhớ rằng, nếu trong vòng một năm không thể thăng lên Luyện Khí tầng 1, thì chỉ có thể vào bếp làm việc, khó có thể trường sinh bất lão, tu thành tiên."

Sau khi mọi người nhận chăn bông, theo như lời Tiền sư huynh nói, nữ tử được phân vào phòng bên trái, còn nam tử được phân vào phòng bên phải.

Trong phòng không có đồ trang trí, chỉ có mười cái giường trúc nhỏ, trên giường trúc có vài chăn đệm đã trải sẵn, chứng tỏ trên giường này có người ngủ.

Lần này tính luôn cả Hòa Thuận, tổng cộng có mười chín dược đồng mới.

Nữ dược chỉ có sáu người, một gian phòng ở có chút bất mãn. Mà nam dược số người nhiều hơn, tách ra ở tới hai gian phòng.

Tiên Linh Môn đối với những dược đồng mới này thật sự rất keo kiệt, ngoại trừ một cái chăn ra, mỗi người còn được phát thêm một bộ y phục màu xám để thay.

Không có túi trữ vật nào được phát cả, nhưng mỗi người lại được phát thêm một bản sao Tâm Kinh và Linh Thảo Đồ.

Khi trải mền ra, trời đã xế chiều, nhà bếp đã đưa thức ăn tới. Món ăn không nhiều, thịt cũng không nhiều, nhưng cơm đủ chất, ai cũng không kén ăn nên vội vàng ăn hết.

Sau bữa tối, Tiền sư huynh không để họ rảnh rỗi, hắn bắt đầu dạy họ cách tu luyện Tâm Kinh trong sân.

Hoà Thuận khoanh chân ngồi xuống theo những gì hắn nói, sau đó cố gắng khiến toàn thân bình tĩnh lại và tiến vào trạng thái xuất thần.

Dần dần, nàng cảm nhận được linh khí trong tự nhiên đang vây xung quanh mình, nàng cẩn thận hấp thu linh khí bằng cơ thể, nhưng mấy lần đầu đều thất bại.

Sau khi ngồi thiền trong khoảng một giờ, cuối cùng nàng cũng hấp thụ được một tia linh khí mỏng.

Linh khí chậm rãi lưu lại trong đan điền, co rút lại thành một quả cầu linh lực nhỏ cỡ hạt mè, một tia này Hoà Thuận thực sự có thể cảm nhận được.

Điều này hoàn toàn khác với linh lực có được khi dùng Dẫn Linh Găng, nếu nói linh lực mượn từ Dẫn Linh Găng giống như nước chảy mây trôi. Thì linh lực có kích thước bằng hạt vừng này khiến Hoà Thuận thực sự cảm thấy giống như một cái ao nhỏ đang tồn tại trong người nàng.

Loại cảm giác này khiến Hoà Thuận rất vui, nhưng khi nghĩ đến việc mình sẽ mất nó trong tương lai, nàng lại cảm thấy có chút mất mát.

Tâm tình phập phồng biến hóa làm cho nàng điều hòa nhịp thở loạn cả lên, còn chưa ổn định lại thì đoàn linh lực kia đột nhiên lắc lư một trận khiến nàng sợ hãi, vội vàng, chuyên tâm ổn định lại linh lực.

Sau hai mươi lần điều chỉnh hơi thở,Hoà Thuận tinh thần ổn định, nàng mở mắt và ngừng thiền định.

Lúc này nàng mới phát hiện đã hơn hai tiếng đồng hồ trôi qua, dược đồng cùng nàng ngồi thiền sau bữa tối đã về nhà, sân vắng tanh, ngay cả Tiền sư huynh cũng đã về từ lâu.

Hòa Thuận thấy chỉ còn chính mình một mình ở dây, cảm thấy có chút không có ý tứ.

Nhưng vừa ngẩng đầu lại phát hiện cách đó không xa, trên đồng ruộng, bên dòng suối đều có vài ba sư huynh đang ngồi.

Biết mình không phải là người duy nhất tu luyện, Hoà Thuận cảm thấy nhẹ nhõm không ít, sau khi tắm rửa bên giếng, nàng lẻn vào phòng. Nhẹ nhàng không đánh thức các nữ dược đang ngủ mà lên giường trải qua đêm đầu tiên ở tiên môn.

Bạn đang đọc Tiên Trúc của Chính Nguyệt Sơ Tứ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mycay2_mynu1
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.