Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lão tử móc ra còn lớn hơn ngươi

Phiên bản Dịch · 1460 chữ

Về đến nhà, Cố An lại nghe thấy tiếng hát dễ nghe quen thuộc. "Minh Nguyệt khi nào thì có, nâng cốc hỏi Thanh Thiên..."

Cố An cũng không biết vì sao, Tô Mị Nhi đặc biệt thích bài hát này.

Tuy rằng bình thường nàng cũng có thói quen ngâm nga ca khúc, nhưng từ sau khi học được “thủy điếu ca đầu” liền không có hát ca khúc khác.

- Tướng công về rồi? Mau tới ăn, Bách Hợp mang điểm tâm về.

Cố An không ăn nhiều, hắn không thích đồ ngọt mấy.

- Tướng công muốn ra ngoài?

Cố An gật đầu:

- Đi ra ngoài một chuyến.

- A, vậy thuận buồm xuôi gió a, Cơ Bá Đạt.

Nghẹn một ngụm, Cố An quay đầu lại liếc Tô Mị Nhi một cái, người sau đang cười hì hì vẫy tay tạm biệt Cố An.

- Cái gì Cơ Bá Đạt, đừng nói lung tung.

Hắn lo lắng cách tường có tai, ở trong kinh thành chuyện gì cũng có thể phát sinh.

- Được được được, tướng công nói đúng, vậy mau ra ngoài đi.

Đẩy Cố An rời khỏi cửa lớn, Tô Mị Nhi nhìn chăm chú vào bóng lưng Cố An từ xa, đến khi Cố An biến mất ở góc rẽ.

- Tướng công sao lại đặt cho mình cái tên kỳ quái như vậy, gọi Quý Bạch Thường chẳng phải dễ nghe hơn.

Đi vào trong ngõ nhỏ ít người, Cố An đè thấp nón của mình.

Mỗi bước đi, hình thể và diện mạo của Cố An bắt đầu chậm rãi biến hóa, đợi đến khi hắn rời khỏi hẻm nhỏ đã thành một bộ dáng khác.

Tay giữ nón không buông ra, đến khi Cố An đi vào tiêu cục.

Bạch Chỉ nhìn thấy Cố An hưng phấn hẳn lên:

- Một tháng không tới, chẳng lẽ công tử ở trong thanh lâu đùa giỡn thoải mái, hiện tại không có tiền lại trở về?

Cố An ho khan hai tiếng:

- Thì ra trong mắt Bạch tiểu thư ta là người như vậy.

Bạch Chỉ lè lưỡi:

- Ta chỉ thuận miệng nói, Cơ công tử ngươi đừng để ý.

Bỏ qua đề tài này.

Cố An mở miệng dò hỏi:

- Gần đây có ủy thác gì không? Tốt nhất là có thể giết yêu.

- Giết yêu? Có chứ, nhưng vì sao Cơ công tử lại không sợ yêu quái? Đây là liều mạng trên mũi đao a.

Cố An cười cười không giải thích.

Tiến độ Độc Xà của hắn hiện tại vẫn là một phần trăm.

Chỉ là một phần trăm Độc Xà đã có độc tính mạnh như vậy, nếu có thể lên tới mãn cấp căn bản không dám tưởng tượng.

Độc tố phối hợp với ngự kiếm, Cố An hóa thân thành lão âm, không ai có thể ngăn cản.

- Cơ công tử ngươi chờ một chút, ta đi hỏi phụ thân.

Người của tiêu cục cũng không phải chỉ có hai cha con bọn họ, chẳng qua ngày thường một ít nhiệm vụ đơn giản sẽ giao cho người khác, Bạch Chỉ cùng Bạch Kỳ hai người ở lại nhận nhiệm vụ lớn.

Bạch Chỉ trở về trong phòng, không lâu sau liền đi ra:

- Cơ công tử, có nhiệm vụ, nhiệm vụ trảm yêu.

- Cần ra khỏi kinh thành sao?

- Cần.

Cố An biến sắc, không chút do dự cự tuyệt:

- Nhiệm vụ ra kinh thành không nhận.

- Vì sao…

Lời vừa nói ra khỏi miệng, Bạch Chỉ liền hiểu.

Một tháng trước bọn họ vừa mới từ Bắc Cương tìm được đường sống trong chỗ chết trở về, dọc theo đường đi Cố An đối đãi với đạo linh thể kia không chút lưu tình, hắn lo lắng có người trả thù.

- Nhiệm vụ trừ yêu trong thành cũng có, nhưng chỉ là một ít tiểu yêu, ta sợ Cơ công tử không có hứng thú.

- Chỉ cần có thể trừ yêu là được.

Cố An không có chỗ xoi mói, nếu như có thể hắn cũng muốn giết một ít yêu vật thực lực mạnh hơn.

- Vậy giao nhiệm vụ này cho ngươi.

Bạch Chỉ đưa một xấp giấy cho Cố An.

- Đây đều là ủy thác?

Bạch Chỉ dùng sức gật đầu: "Ừ."

Trang giấy rất dày, Cố An đếm sơ qua, ít nhất có năm mươi tờ.

- Tất cả đều là ủy thác trảm yêu?

- Đúng vậy!

- Nhiệm vụ trong thành?

Bạch Chỉ có chút không kiên nhẫn, thúc giục mở miệng nói:

- Ai nha, Cơ công tử sao ngươi nói nhiều như vậy, nhìn xem chẳng phải biết rồi.

Cố An bĩu môi, cúi đầu lật tờ giấy lên.

Phần thứ nhất, ừm... Trừ yêu, số tiền ủy thác không đến trăm đồng.

Phần thứ hai... Cẩu yêu.

Phần thứ ba... Miêu yêu.

Những ủy thác này cộng lại cũng không đến một bạc, hơn nữa Cố An nhìn miêu tả bên trên, căn bản cũng không tính là yêu quái.

Trong lòng hắn suy nghĩ, yêu vật cũng giống như Vượng Tài, ít ra cũng có khả năng biến nhỏ mà không phải loại này "Yêu".

- Cơ công tử không thích sao?

- Bụng lớn một chút liền có thể tính là yêu sao? Còn có cẩu yêu, ngươi xác định không phải đồ của nó bị chó hoang cướp, để cho chúng ta đi trả thù?

Cố An chỉ vào một hàng chữ bên trên:

- Ngươi xem miêu tả này đối với cẩu yêu, vô cùng xấu xí, ngốc nghếch, da lông trên người cao thấp không đồng đều, nếu là ở trên người nó phát hiện túi tiền xin nhanh chóng liên hệ với Lý phu nhân ở đầu phố Bắc.

Bạch Chỉ nhếch miệng cười:

- Nhiệm vụ trong thành phần lớn đều là như vậy nha, cho nên ta mới không có ý định nói cho Cơ công tử chuyện kinh thành ủy thác, phụ thân bình thường cũng sẽ không để cho chúng ta đi làm những chuyện này, dù sao chúng ta chính là tu giả nha, hừ hừ.

- Yêu vật ngoài thành cũng là như vậy sao?

- Không phải, đó là yêu thật, yêu lấy mạng người.

Cố An híp mắt, gật đầu nói:

- Ta biết rồi.

- Cơ công tử định đi trảm yêu? Bọn họ đang ở ruộng lúa cách ngoài thành không xa.

- Không, ta không đi.

Cố An ngáp một cái:

- Vẫn nên quay về thanh lâu ngủ một giấc đi, chờ không có tiền thì nghĩ biện pháp.

- Cơ công tử không phải không đi thanh lâu sao!

Cố An không trả lời Bạch Chỉ, phất phất tay rồi tự mình rời đi.

Hắn thật sự đi thanh lâu, hơn nữa còn tùy tiện đi vào.

Vừa vào thanh lâu, hai nữ tử liền tiến lên kéo cánh tay Cố An.

- Vị công tử này, muốn chơi cái gì a?

- Thành thục một chút, loại quyến rũ kia.

Nữ tử bên trái cười nhạt:

- Công tử, giá cả cũng không rẻ.

Cố An không nói tiếp, kéo tay nàng đặt vào trong quần áo của mình.

Miệng nữ tử kia há to.

Lớn quá!

- Bây giờ còn có vấn đề gì không?

- Không, không thành vấn đề, ta đi chuẩn bị đây.

Nữ tử vội vã chạy vào bên trong.

Một vị nữ tử khác nhìn thấy biểu hiện của đồng bạn mình, hiểu được là nhặt được khách hàng lớn.

- Công tử, ngươi xem ta có thể sao? Kỳ thật ta cũng rất thành thục.

Nàng vén tóc mai của mình treo lên tai, hơi cúi đầu.

- Vậy ngươi dẫn ta đi nhà vệ sinh một lát.

- Nhà vệ sinh sao? Công tử, phòng bình thường không được sao?

Cố An cười ha hả:

- Con người ta có chút sở thích kỳ quái.

Nữ tử trong lòng buồn nôn, nhưng nghĩ đến ngọc bội rất lớn, vẫn nhịn xuống:

- Vậy công tử, ngươi đi theo ta.

- Ngươi tên là gì?

- Bẩm công tử, ta tên là Họa Mi.

...…

Một khắc đồng hồ sau, Họa Mi đi ra thanh lâu.

Nàng không tiếp tục tiếp khách trước cửa thanh lâu, mà trực tiếp ra khỏi cửa thành.

Thị vệ canh cửa nhìn Họa Mi, trong lòng có chút nghi hoặc.

Bọn họ cũng từng đến thăm việc làm ăn của Họa Mi, nữ tử này làm việc rất tốt.

- Họa Mi cô nương, muốn đi đâu vậy? Ca ca ta sắp nghỉ ngơi, có muốn qua đây chơi một chút hay không?

Họa Mi mỉm cười, hướng về phía hắn lắc đầu, ra khỏi cửa thành.

- Cùng ngươi chơi đùa? Lão tử móc ra còn lớn hơn ngươi.

Họa Mi này chính là Cố An.

Bạn đang đọc Tiên Tử, Xin Tự Trọng, Ta Có Gia Đình (仙子请自重,我有家室) của Hoa Thượng Khai Giang
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yy27387371
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.