Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mượn lực

Phiên bản Dịch · 2369 chữ

Việc Phan gia ứng phó thế nào với Võ gia xấu hổ thành giận thì Kim Phi Dao không biết, nàng chỉ biết là chưa cần Phan Di An đi náo loạn không chịu gả, Võ gia đã không muốn cưới nữa.

Việc Phan Trác Tuyệt đùa giỡn Thư Lôi đã khiến trưởng bối Nguyên Anh của hai gia tộc phải ra mặt. Võ gia yêu cầu giết chết Phan Trác Tuyệt, kẻ đã nhục nhã nữ tử nhà mình; Lão tổ của Phan Trác Tuyệt làm sao có thể đồng ý, hơn nữa là do người nhà ngươi quyến rũ chắt trai nhà ta trước, việc cứ thế mà ầm ĩ kéo dài, đến cuối cùng, quan hệ hai nhà trở nên ác liệt, ngay cả Phan phu nhân cũng cắp đít về nhà mẹ đẻ.

Để chứng minh sự trong sạch của mình, Phan Dịch còn đi một chuyến đòi Thiên Cực tinh thạch, đương nhiên kết quả là bị đuổi đi, ai còn có ý trả lại đồ cho hắn được.

Việc này cứ như vậy, không ai giải quyết được gì, cả nhà Phan Dịch có thể an tâm coi chừng tồn thức châu của tổ tiên, Kim Phi Dao cũng lấy được thù lao. Việc của Phan gia đã cung cấp cho Thế Đạo Kinh một đề tài quan trọng, vẻn vẹn hai tháng họ chủ yếu viết về việc này, làm cho sự tình càng ngày càng loạn, khiến cho Kim Phi Dao đọc mà vui muốn chết.

Trong những thứ lấy từ Tàng Bảo tháp, ngoài khối lăng băng thạch kia thì còn có không ít đan dược thường dùng. Vậy tức là những thứ tốt đều ở trên lầu, lầu càng cao thì đồ càng tốt. Coi như nàng may mắn, khối lăng băng thạch này chuẩn bị dùng để luyện chế pháp bảo chứ nếu không thì đã ở tầng trên rồi.

Kim Phi Dao cẩn thận tách Thiên Cực tinh thạch bên ngoài ra, lộ ra lăng băng thạch bên trong, to khoảng nắm tay, bề mặt bóng loáng. Nhìn lăng băng thạch trên tay, Kim Phi Dao kinh hoàng, thứ này hình như nàng cũng có một khối.

Đúng thế, chính là hạt châu nàng lấy được trong ao mỹ nhân ở Dung Thiên thạch, nàng nhanh chóng lấy hạt châu ngập tràn thủy tức khí ra, mỗi tay cầm một viên. Quả nhiên, hai viên đá giống nhau như đúc, đều tràn ngập thủy tức khí, trong suốt vô cùng.

Hai khối lăng băng thạch... Trong đầu Kim Phi Dao đột nhiên xuất hiện hình dáng một kiện pháp bảo rất thích hợp với lăng băng thạch. Vì thế nàng quyết định sẽ luyện hai khối lăng băng thạch quý giá này thành bản mạng pháp bảo giống như vậy.

Tuy nhiên, ngoài việc vá một cái túi trữ vật và ép buộc tu sửa Cảnh Thiên huyễn bồn thì nàng chưa từng luyện khí gì cả. Nếu như lập tức dùng lăng băng thạch này để luyện khí thì có khả năng sẽ làm ra một đống rác, tốt nhất vẫn là phải đề cao trình độ luyện khí đến lô hỏa thuần thanh mới được.

Biện pháp duy nhất để nâng cao trình độ luyện khí chính là ra sức luyện khí, nghĩ tới những thứ nàng tồn trữ bao năm qua, có lẽ là rất nhiều rồi, có lẽ nên lấy hết ra phân loại rồi sẽ bắt đầu trúc khí từ cấp thấp nhất.

“Mập Mạp, Đại Nữu, mau tới đây hỗ trợ.” Kim Phi Dao hạ quyết tâm, liền lấy hết tất cả túi trữ vật từ trước tới giờ ra, đi ra ngoài.

Bên ngoài đã mọc lên một trảng cỏ xanh ngắt, thục thảo phấn ở đây còn tốt hơn cả ở Nam Sơn giới, trong mặt cỏ còn có không ít hoa dại khoe sắc.

Niệm Khê đã gần mười tuổi, người thì lớn lên nhưng đầu óc vẫn vậy. Ngoài lúc ăn thì chỉ lặng lẽ tìm một nơi ngồi chờ Hoa Khê. Kim Phi Dao cảm thấy đời này sẽ không thể gặp lại Hoa Khê nữa. Lúc hắn ở Nam Sơn giới bị người đuổi giết, tuy rằng hiện tại chiến loạn, sẽ không có ai có khả năng để ý tới hắn nữa nhưng hắn cũng không biết Niệm Khê đang ở linh cấp giới, mà kể cả có biết thì cũng không thể dễ dàng tìm tới đây.

Nếu là nàng thì đã sớm từ bỏ chờ đợi, tuy nhiên suy nghĩ của yêu thú nàng không hiểu được, có lẽ là phải chờ tới lúc chết đi. Nhưng nhìn bộ dáng của Niệm Khê, Kim Phi Dao thật không đành lòng nhìn khuôn mặt mĩ mạo đó già đi, suy nghĩ xem có nên mua cố nhan đan cho nàng ăn, nếu không thì hình ảnh một bà già ngồi đó ngóng trông thực khiến người ta không rét mà run.

Không để ý tới Niệm Khê vô dụng nữa, Kim Phi Dao đứng trên cỏ đổ hết các thứ trong đám túi trữ vật ra đất. Không làm thì không biết, những thứ tồn mười mấy năm đúng là không ít, đã chất thành một đống như ngọn núi nhỏ.

“Mập Mạp, ngươi đi đâu rồi? Mau tới đây hỗ trợ.” Đại Nữu đã chạy tới, nhìn đống tạp vật, không nói hai lời liền bắt đầu phân loại.

Còn Mập Mạp thì không biết đã trốn ở đâu, bị Kim Phi Dao gọi thật lâu mới miễn cưỡng ngồi dậy khỏi đám cỏ. Nó vừa ăn no, đang nằm phơi nắng, vừa mới ngủ đã bị Kim Phi Dao dựng dậy.

Nó ngẩng đầu nhìn núi tạp vật, cảm thấy cái đầu như to ra, sớm biết thế này thì đã chạy ra ngoài bơi lội, tìm cá vàng muội muội chơi đùa rồi.

Nhìn bộ dáng nó là biết ngay nó không muốn làm việc, Kim Phi Dao liền nói với Đại Nữu: “Không làm việc thì không được ăn cơm, lát nữa ta đưa ngươi và Niệm Khê ra tửu lâu ăn uống, để kẻ không làm việc ở nhà ăn cỏ.”

Mập Mạp hung tợn trừng mắt nhìn nàng, Niệm Khê cũng đâu có làm gì, xinh đẹp đúng là có ưu thế. Nó chậm rì rì đi tới, bắt đầu phân loại tạp vật. Tuy nhiên, tạp vật quá nhiều, nó nhặt nhặt được mấy cái, thuận thế liền nằm xuống, trong chốc lát đã ngủ mất.

Kim Phi Dao và Đại Nữu mồ hôi đầy đầu làm việc, đột nhiên nghe thấy ngoài đảo có thanh âm truyền tới, Kim Phi Dao đứng lên thì thấy Phan Dịch dẫn hai tôn tử tới, đang đứng trên bến tàu.

“Sao bọn họ lại tới đây?” Kim Phi Dao có chút ngạc nhiên, liền dừng tay, thuận tiện cho Mập Mạp một cước, đá cho nó tỉnh rồi dùng thần thức mở một cánh cửa ngoài cấm chế cho ba người họ đi vào.

“Ba vị đạo hữu hôm nay thật hứng trí nha, sao lại rảnh rỗi tới đảo nhỏ của ta vậy?” Kim Phi Dao lau tay, cười hì hì hỏi.

Ba người bọn họ đã có hi vọng, tinh thần tốt hơn trước rất nhiều. Sắc mặt Phan Dịch thoạt nhìn rất tốt. Phan Di An vì được hủy hôn mà tâm tình cũng rất tốt, người lại càng thêm đẹp. Phan Trác Hoa vẫn còn làm hộ vệ bình thường ở chủ trạch Phan gia nhưng cũng không còn giống như trước kia nữa, tâm chí đã kiên cường hơn nhiều.

Con người, đúng là chỉ cần có tư bản thì sống lưng sẽ thẳng hơn, tự nhiên thể xác và tinh thần cũng nhẹ nhàng khoan khoái.

Phan Dịch chắp tay với Kim Phi Dao: “Kim đạo hữu, hôm nay chúng ta tới đây là có việc muốn nhờ.”

“Tìm ta có việc? Mời vào trong, từ từ nói.” Kim Phi Dao mời ba người vào ngồi trong đình viện, rốt cục cũng phải đuổi Niệm Khê đang nhập định đứng lên, bảo nàng đi pha trà và mang điểm tâm đến.

Vẻ ngoài mĩ mạo của nàng khiến ba người Phan Dịch phải liếc mắt nhìn thêm vài lần. Quả nhiên là có thị nữ xinh đẹp thì chủ nhân cũng có thêm vài phần mặt mũi. Bảo sao có rất nhiều tu sĩ nghĩ nàng là phàm nhân nhưng vẫn muốn bỏ ra một số tiền lớn để mua nàng về làm thị nữ.

“Kim đạo hữu, xem ra chúng ta tới không đúng lúc rồi, hình như ngươi đang bận việc.” Nhìn núi tạp vật kia, Phan Dịch cảm thán vạn phần. Thật là người giàu có, lại có thể tồn được nhiều thứ như vậy, tuy đa số là tài liệu cấp thấp nhưng bù lại được ở số lượng lớn.

Phan Trác Hoa và Phan Di An tuy là người của đại gia tộc nhưng đáng tiếc từ lúc sinh ra đã phải sống những ngày tháng nghèo khó khốn khổ, ngay cả đống tài liệu vứt đầy đất như rác rưởi kia cũng là lần đầu được thấy, liền từ đó tưởng tượng ra trong động phủ của tổ tiên có phải cũng là đồ tốt rải rác khắp nơi hay không, nếu vậy thì bọn họ phát lớn rồi.

Kim Phi Dao cười cười nói; “Không bận, chỉ là muốn phân loại chút thôi. Các vị đừng nhìn số lượng nhiều, thật ra tất cả đều là những thứ không đáng tiền ta đã tồn mười mấy năm rồi.”

Đúng lúc này, Niệm Khê bưng trà tới, Kim Phi Dao liền mời bọn họ, sau đó hỏi: “Không biết ba vị tìm ta có việc gì?”

“Là thế này, Kim đạo hữu, ngươi cũng biết tồn thức châu của tổ tiên ở trong tay chúng ta, nhưng vì thời gian đã lâu nên thần thức đã bị phiêu tán rất nhiều, nếu không tìm được dưỡng thần mộc thì có khả năng sẽ bị phiêu tán hết. Mà chúng ta lại không muốn tổ tiên cứ thế biến mất, cho nên muốn thỉnh Kim đạo hữu giúp một việc.” Phan Dịch cũng không khách khí, trực tiếp nói ý định của mình.

Kim Phi Dao nghe xong, khó hiểu hỏi: “Phan đạo hữu, ta không có dưỡng thần mộc mà ngươi muốn nha.”

“Không phải chúng ta tới tìm Kim đạo hữu để tìm dưỡng thần mộc, chúng ta biết ở đâu có dưỡng thần mộc, muốn mượn sức của ngươi.” Phan Dịch giải thích.

Kim Phi Dao cười nói: “Không phải các ngươi bảo ta đi ăn trộm chứ? Loại việc này quá nguy hiểm, chỉ có thể làm một lần thôi.”

“Không phải, không phải là đi ăn trộm. Tổ tiên có để lại một động phủ, trong đó có rất nhiều của cải, dưỡng thần mộc cũng nằm trong số đó. Tuy không cách nơi này quá xa nhưng tổ tiên đã hạ cấm chế, hiện tại thần thức của hắn không đủ mạnh để ra ngoài chỉ điểm cho chúng ta phá cấm chế, chỉ nhắc tới vài điểm mấu chốt, còn tất cả đều phải trông vào chúng ta. Nhưng ba người chúng ta thì ngươi cũng biết, chỉ có ta là tu sĩ Trúc Cơ kỳ, hai người bọn họ vẫn Luyện Khí kỳ, chắc chắn không phá được cấm chế, vậy nên ta mới muốn mời Kim đạo hữu xuất thủ tương trợ.”

Nghe xong lời Phan Dịch, Kim Phi Dao khó hiểu hỏi: “Tu vi của ta cũng không cao, tổ tiên các ngươi hẳn là Nguyên Anh kỳ chứ? Cấm chế do tu vi đó thiết chế thì ta làm sao có thể đánh cho nó mở ra được? Hơn nữa, các ngươi hẳn là nên đi tìm tu sĩ Kết Đan hoặc là Nguyên Anh kỳ mới phải, tìm ta thực không có chút nắm chắc nào.”

Sắc mặt Phan Dịch khó xử, do dự mãi mới nói: “Kim đạo hữu, tiền tài không thể để lộ ra ngoài nha. Với tu vi của chúng ta, lại thế đơn lực bạc, nếu tìm tu sĩ Kết Đan và Nguyên Anh thì không phải là đưa dê vào miệng cọp, có đi không có về sao?”

“Vậy sao các ngươi lại yên tâm bảo ta đi? Ta thoạt nhìn cũng không thiện lương như vậy nha?” Kim Phi Dao tò mò, nhân phẩm của mình tốt vậy sao?

Lúc này thái độ Phan Dịch đã thoải mái hơn, “Là tổ tiên nói, người nói đạo hữu là người chính phái, sự tình gì chỉ cần bàn tốt là nhất định có thể làm được. Trong động phủ của tổ tiên còn có rất nhiều pháp quyết và bảo vật, sau khi mở cấm chế ra, đạo hữu có thể lựa chọn phục chế một phần pháp quyết cực phẩm, và có một đan phương có khả năng đề cao một phần ba khả năng Kết Đan cũng có thể đưa cho đạo hữu.”

Kim Phi Dao cũng không phải ngốc, đương nhiên biết đây là do ảo ảnh kia dạy bọn họ nói. Tên kia ở cùng Kim Phi Dao mấy ngày, biết nàng vì lợi mà cầu, chỉ cần có ưu việt thì tất nhiên sẽ đi hỗ trợ. Hơn nữa, nhân phẩm không quá xấu, đại khái sẽ không đột nhiên nảy lên tâm tư giết người đoạt bảo.

Nâng cao một phần ba Kết Đan, đây chính là thứ Kim Phi Dao muốn nhất, dù sao cũng có ảo ảnh chỉ điểm, muốn phá cấm chế của chính hắn hẳn là sẽ không quá khó khăn. Lại còn có pháp quyết cực phẩm nữa, ba người này lại không đánh lại nàng, xem ra đi một chuyến cũng là có thể.

“Được rồi, ta và tổ tiên các ngươi có quan hệ, chút việc nhỏ đó đương nhiên ta sẽ giúp.” Kim Phi Dao cười, cao hứng đáp.

126-muon-luc/2160684.html

126-muon-luc/2160684.html

Bạn đang đọc Tiên Vốn Thuần Lương của Chính Nguyệt Sơ Tứ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thieuquocviet1999
Phiên bản Dịch
Ghi chú DOCX
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 43

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.