Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngươi là của ta

Phiên bản Dịch · 2227 chữ

Edit: Ladybjrd

Đúng lúc nguy hiểm, một đường tử quang vọt qua bên cạnh, đánh trúng đầu Thao Thiết. Thao Thiết quay đầu rít gào một tiếng, máu tươi chảy ròng ròng trên đầu.

Thừa dịp này, trên người Trúc Hư Vô hiện ra lục quang, cơ thể bay vọt đi, đạp chân vào một trạc cây nhảy ra, thoát khỏi miệng Thao Thiết.

“Đa tạ sư phụ!” Trúc Hư Vô đáp xuống đất, nhẹ giọng nói.

Lại dùng thần thức kiểm tra một lượt, Trúc Hư Vô chỉ biết cười khổ, xương cốt toàn thân bị gãy bảy mươi ba chỗ. Đây chỉ là một trảo của Thao Thiết, chẳng lẽ là để tiện ăn mà đánh gãy xương trước?

“Ngươi đừng có làm những chuyện nực cười nữa, hiện tại đã thành chuyện ngươi không thể nhúng tay vào rồi.” Bên cạnh Trúc Hư Vô xuất hiện một thiếu nữ tầm mười sáu tuổi, búi một búi tóc đáng yêu, mặc bộ váy màu tím nhạt, da dẻ trắng ngần vô cùng xinh đẹp. Ánh mắt nàng sắc bén nhìn Trúc Hư Vô, một đoàn quang mang màu tím vờn quanh thân, lấp lóe chớp động.

Lúc này Thao Thiết đang bị các tu sĩ khác vây quanh, Trúc Hư Vô bất đắc dĩ nhìn thiếu nữ bên cạnh, thì thào nói: “Sư phụ, dù sao ta và nàng cũng từng quen biết.”

“Ngươi đang nói lời ngu xuẩn gì vậy? Vì sao ngươi lại tiến vào đại đạo tu tiên? Chẳng lẽ vì lòng dạ đàn bà sao? Nếu là như vậy thì ngươi hãy hủy bỏ công pháp, tiến nhập trần thế đi thôi.” Thiếu nữ lạnh lùng nhìn hắn, quát.

“Sư phụ, đệ tử biết sai rồi.” Trúc Hư Vô thở dài một tiếng, nhẹ giọng nói.

Thiếu nữ vươn tay, Trúc Hư Vô liền bị đẩy vào trong pháp trận phòng ngự đã chuẩn bị sẵn, đây là nơi để những tu sĩ bị thương tạm lánh. Sau đó, nàng sử dụng bộ pháp nhẹ nhàng tới gần Thao Thiết.

Thao Thiết bị mấy chục tu sĩ vây quanh, tựa hồ biết những tu sĩ này muốn bắt sống nó, sẽ không ra độc thủ cho nên nó không hề úy kỵ bọn họ, thậm chí còn muốn dựa vào việc bọn họ không dám hạ độc thủ mà tính ăn thêm vài người.

Sự tham lam của nó thực sự khiến người ta phải kinh thán. Vừa bị một cái kim thằng trói lấy, nó rít gào đánh tới, đánh bay hai tu sĩ Hóa Thần kỳ ra ngoài. Đuôi vung lên, một luồng cuồng phong nổi lên, mặt đất nhất thời bị lột bỏ một lớp dày mấy trượng. Cậy có sức lực lớn, Thao Thiết không ngừng hóa giải các loại cấm pháp mà tu sĩ bày ra.

Lại có một cái võng khổng lồ bay tới, bao bọc nó từ đầu đến chân, Thao Thiết ra sức lôi kéo võng, lớn tiếng rít gào. Sau đó, dùng lực giằng mạnh, pháp bảo thượng phẩm này cứ thế bị nó xé rách, nửa thân mình nó liền chui ra.

“Thu!” Tu sĩ Luyện Hư kỳ ném ra pháp bảo này kết xuất pháp quyết, tuôn linh lực vào lưới, cái lưới rách bắt đầu thắt chặt, thít vào cơ thể Thao Thiết.

“Ngao!” Thao Thiết rống giận, thân thể bị cái lưới thít cho chảy máu ròng ròng, nó bước lên một bước, yêu khí màu đen tràn ra. Bên trong yêu khí xen lẫn một đoàn hắc diễm, hoắc diễm cuốn lấy cự võng, thiêu nó đứt thành từng mảnh nhỏ.

Nếu Kim Phi Dao gặp một pháp bảo thượng phẩm như vậy, kể cả nàng dùng hết sức bình sinh cũng không thể dùng Minh hỏa thiêu đứt nó, nhưng trên tay Thao Thiết thì lực lượng của Minh hỏa mạnh mẽ hơn khi Kim Phi Dao sử dụng mấy lần.

“Đả thương nó rồi bắt” thấy cứ như thế này cũng không phải cách, nếu bị người Ma tộc phát hiện thì phiền toái, một tu sĩ Luyện Hư kỳ ném ra một thanh phi kiếm lóe hồng quang, bổ tới Thao Thiết.

Thao Thiết há miệng, một đường bạch quang bay ra, hóa thành một cái cự thuẫn, rầm một tiếng chặn đứng thanh phi kiếm. Cự thuẫn trong suốt, trên bề mặt có những sợi tơ màu đỏ và vàng. Cự thuẫn và phi kiếm ca ca rung động, bắt đầu giằng co.

Đây là cái gì? Mọi người sửng sốt, Thao Thiết lại còn có pháp bảo bản mạng?

Đúng lúc này, Thao Thiết lại hé miệng, một đạo bạch quang khác lại bay ra, một cái chùy đầu sói xuất hiện trong không trung, nện một trùy vào thanh phi kiếm đang giằng co với cự thuẫn. Một tiếng keng vang lên, phi kiếm đã bị chùy đầu soi đánh văng ra ngoài.

Thông Thiên Như Ý dưới sự điều khiển của Thao Thiết hóa thành các loại hình dạng công kích các tu sĩ. Sau đó, nó tránh thoát khỏi cấm pháp, nhảy lên cắn một cái đứt lìa cánh tay một tu sĩ Luyện Hư kỳ rồi mới bỏ chạy ra ngoài vòng vây.

“Công kích! Công kích! Không được để nó chạy!” Bên trong đám tu sĩ vang lên thanh âm thúc giục.

Trúc Hư Vô nằm trên mặt đất, nhìn nó ngậm cánh tay tu sĩ Luyện Hư chạy trốn, đột nhiên nói: “Nếu như lúc trước ta nói thẳng với nàng, sau đó cung nàng ăn thì có lẽ sẽ không thay đổi thành như vậy. Uyển chuyển cũng là một cái tội, ha ha ha.”

Ngoài một mình hắn, các tu sĩ khác đều cười không nổi. Trực tiếp vây khốn là không có khả năng, đánh lại phải khống chế lực đạo, đánh nhẹ thì vô dụng mà mạnh thì sợ giết chết. Mấy chục người đồng loạt ra tay, có khả năng chỉ một chiêu cũng đủ giết nó.

“Mọi người chú ý, ngàn vạn đừng đánh chết. Toàn bộ tu sĩ từ Hóa Thần kỳ trở xuống lấy coi chừng và vây khốn làm chủ, Luyện Hư kỳ tuyển ra một người công kích là được.” Trong đám tu sĩ bỗng dưng xuất hiện một người lãnh đạo, đứng đó hoa tay múa chân chỉ huy.

Mọi người quay lại nhìn, là một tên Hóa Thần kỳ vô danh, nhưng hiện tại rất hỗn loạn, cũng chỉ có thể nghe hắn. Toàn bộ tu sĩ từ Hóa Thần trở xuống lui ra, chỉ công kích nhẹ, mà trong số Luyện Hư kỳ lại nhất thời không biết chọn ai ra đánh.

“Ta lên!” Lúc này, một thanh âm trong trẻo truyền đến, mọi người quay ra nhìn, là sư phụ của Trúc Hư Vô,.

“Đồng Mộng chân nhân, vậy thì giao cho ngươi.” Mọi người thấy là nàng liền giao việc cho nàng. Những người khác tiếp tục đi vây khốn Thao Thiết, không để nó đả thương người rồi chạy trốn.

Một trận loạn công vừa rồi đã đánh cho Thao Thiết toàn thân là máu, lông rậm màu đen bị máu tươi làm cho bết lại thành từng mảng, không còn vẻ sáng bóng thường ngày. Tựa hồ đã nhận ra nguy hiểm, nó hướng mắt nhìn về thiếu nữ kia.

“Tử Liên phong!” Đồng Mộng chân nhân xòe tay, tử đoàn trong lòng bàn tay nàng phi vũ, một cỗ uy áp khiến người ta khiếp sợ liền tràn ra.

Đồng tử Thao Thiết co rút lại, lông đen trên lưng dựng đứng lên, ánh mắt hung hãn nhìn chằm chằm vào Đồng Mộng chân nhân.

Đồng Mộng chân nhân nhẹ nhàng thổi một cái, tử đoàn liền chuẩn bị bay đi.

Đột nhiên, một cỗ sát ý xuất hiện bốn phía. Mọi người phát hiện sát ý, vội vàng nhìn ra xung quanh, liền trông thấy hơn hai trăm tu sĩ Nhân tộc Nguyên Anh kỳ và yêu thú cấp tám nhảy ra, sát ý tận trời bổ tới mọi người.

“Không tốt, Ma tộc đã đến!” Một màn này thật sự quá quen thuộc, không phải tên Hồng ma đầu đáng giận với thuật con rối kia sao? Không ngờ hắn lại nhận được tin tức, chạy tới tranh đoạt Thao Thiết.

Đồng Mộng chân nhân thấy cảnh đó thì nhanh chóng đẩy Tử Liên phong đánh tới Thao Thiết, chỉ cần bắt được Thao Thiết trước Ma tộc thì trận này liền tính là Nhân tộc thắng.

Đóa tử liên chỉ bé bằng nắm tay bay thẳng hướng trán của Thao Thiết, tử quang xoay tròn phía sau. Mắt thấy sắp đánh trúng Thao Thiết, đột nhiên một bóng đen xuất hiện phía trước Thao Thiết.

Hắc bào phi vũ, tóc đen tung bay. Người tới chính là Lang ma đầu. Tay hắn nhanh chóng kết pháp quyết, mắt người chỉ nhìn thấy hàng loạt tàn ảnh. Ngay lúc Tử Liên Phong tới gần, pháp quyết của hắn cũng kết xong, một đường quang mang với hoa văn phức tạp liền đánh vào trong đầu Thao Thiết.

Trong sát na đó, Tử Liên phong đánh tới chỗ Thao Thiết vừa đứng nhưng lại là đánh vào hư không, mà Lang ma đầu lại dẫn theo một con Thao Thiết chỉ cao bằng nửa người xuất hiện tại không trung. Thao Thiết đã mất đi bộ dáng trước đó, con mắt dưới nách biến mất, trông như một con chó to, tu vi cực thấp, trên thân thể đang có máu tươi không ngừng nhỏ xuống.

Lang dẫn theo con Thao Thiết trông như con chó to, lạnh lùng nói với đám người Đồng Mộng: “Đây là thú trông cửa của ta, các ngươi muốn nó, đã hỏi ta hay chưa?” Tiếng nói vừa dứt, toàn bộ đảo nổi nhất thời biến thành một mảnh hắc ám.

**

Bên trong thức hải, đạo hoa văn đánh vào đầu Thao Thiết xuất hiện trong không trung phía trên thức hải, chớp lóe mấy lần rồi biến mất không thấy. Sau đó trên bầu trời xuất hiện một cái xoáy đen nhỏ, một con Thao Thiết rơi ra, rơi xuống hắc hải, sau đó nó ngoi lên mặt nước, chân đạp đạp bơi đi.

Kim Phi Dao trôi nổi trên mặt biển, chậm rãi mở mắt. Nàng ngồi dậy trên mặt nước, sờ sờ đầu, ngạc nhiên nhìn bốn phía. Đột nhiên, nàng vội vàng sờ khắp người, phát hiện không tổn hao gì mới thở một hơi, cười nói: “Làm ta sợ muốn chết, còn tưởng rằng đã bị tên Nguyên Mãnh đáng giận kia giết chết. Ta nghĩ ta nên nghĩ cách quay lại linh cấp giới thôi, nơi này thật sự quá đáng sợ.”

Đứng dậy nhìn nhìn, Kim Phi Dao có chút nghi hoặc: “Làm sao ta có thể ở trong thức hải, chẳng lẽ thân thể ta đã chết? Không đúng, nếu ta đã chết thì cũng làm gì có thức hải.”

Chính lúc này, Thao Thiết bơi tới bên chân nàng, nhảy lên mặt biển, lắc lắc thân mình, ngẩng đầu nhìn Kim Phi Dao.

“Hả? Sao ngươi lại một thân huyết thế này? Ở trong này mà ngươi cũng có thể biến thành như vậy thì cũng quá giỏi rồi, ngươi làm thế nào vậy?” Kim Phi Dao thấy nó coi như hòa khí, liền sờ sờ lưng nó, lập tức phát hiện trên tay đầy máu tươi, kinh ngạc nói.

Thao Thiết nghe xong lời của nàng, rất cao ngạo uốn éo thân mình một cái rồi nhảy mạnh vào làn nước biển đen như mực, không còn bóng dáng.

“Xì, còn tự ái!” Tâm tình của nó trực tiếp truyền đạt vào đầu Kim Phi Dao, nàng nhịn không được cười mắng.

“Lại nói tiếp, ta hẳn cũng nên đi ra ngoài nhìn một cái, bên ngoài nhiều yêu thú như vậy, sẽ không tưởng ta là thịt nướng mà ăn mất chứ. Tuy nhiên, lửa lớn như vậy, kể cả nướng chín thì cũng đã thành than, ai mà nuốt trôi được.” Kim Phi Dao lắc đầu cười cười, định dùng thần thức ra hỏi thức hải.

Vốn chỉ cần một ý niệm là có thể đi ra ngoài, nàng lại phát hiện nàng không ra được, thử mấy lần cũng không được. Kim Phi Dao nhất thời sững sờ đứng trên mặt biển, không rõ có chuyện gì xảy ra.

Đang lúc nàng lo lắng mình phải ở đây cả đời thì một cái hắc động đột nhiên xuất hiện trên bầu trời, Kim Phi Dao cảm thấy thần trí nhoáng lên một cái, cả người trở nên mơ hồ.

“Lang đại nhân, ngươi như vậy cũng quá thô lỗ rồi.” Bên tai Kim Phi Dao truyền đến tiếng nói, dường như gọi Lang đại nhân khiến nàng giật mình mở mắt, sau đó liền nhìn thấy Lang ma đầu đang ngồi xổm bên cạnh.

Thấy nàng tỉnh, Lang ma đầu đưa tay sờ sờ đầu nàng, nói: “Từ hôm nay trở đi, ngươi là của ta.”

“Hả?” Kim Phi Dao mờ mịt nhìn hắn, hoàn toàn không hiểu thế là thế nào.

265-nguoi-la-cua-ta/2161109.html

265-nguoi-la-cua-ta/2161109.html

Bạn đang đọc Tiên Vốn Thuần Lương của Chính Nguyệt Sơ Tứ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thieuquocviet1999
Phiên bản Dịch
Ghi chú DOCX
Thời gian
Lượt đọc 32

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.