Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Rời đi

Phiên bản Dịch · 2371 chữ

“Lại bắn lần nữa, thật là thú vị.” Nhìn Yêu tộc bị đẩy lùi, Kim Phi Dao ngoáy ngoáy lỗ tai, có vẻ không chút để ý.

Nàng chưa đi nên vẫn ở phía dưới dùng Lõa châu quan sát tình hình trên mặt đất, Yêu tộc đã tới lần thứ tư, lần nào cũng bị đẩy lùi. Hơn nữa, Văn vương sau khi biến mất lần đó thì không thấy xuất hiện lần nào nữa, Kim Phi Dao thật hoài nghi hắn đã quay lại Linh giới của hắn, nếu quả thật là vậy thì sẽ bớt được thời gian đi đường, có điều lúc rơi xuống chỉ sợ có chút phiền toái.

“Thế nào? Các ngươi đã tin pháp trận này không thể bị công phá rồi chứ? Vì mấy năm này các ngươi không thể làm ăn buôn bán, ta trước hết miễn cho các ngươi hai năm cung phụng, dù sao ta cũng không thể thu đồ ăn đặt trong thánh địa được.” Kim Phi Dao liếc mắt nhìn sang Ức Thổ vương thượng ở bên cạnh, nghênh ngang nói.

Ngay cả nàng cũng không ngờ Tường Kép Công Phòng trận này lại tốt như thế, mặc kệ công kích của ngươi là gì đều bị bắn ngược lại. Người nào may mắn thì không bị bắn đi mà bị pháp thuật của chính mình đánh tới, còn ai kém may mắn thì bị bắn bay cùng pháp bảo và pháp thuật, bay đến chỗ nào thì không biết.

Đoàn người vừa rồi là do Phá Thiên vương phái tới, mục đích cũng không có gì mới lạ ngoài việc kêu gọi Ức Thổ vương thượng mở pháp trận, giao Kim Phi Dao ra, để Yêu tộc tiếp quản thành Thiện Nhân. Nhưng Ức Thổ vương thượng một mực khẳng định Kim Phi Dao đã cướp quốc khố rồi bỏ chạy, còn pháp trận thì đã mở ra là phải mất năm năm. Trong vòng năm năm không có cách nào mở ra, kể cả muốn giao cho Yêu tộc cũng không có cách nào.

Phá Thiên vương tức giận, một đám Địa tộc còn dám không nghe lời, rõ ràng là cố ý không muốn giao ra thành Thiện Nhân, vì thế lại thử lực đàn hồi của pháp trận một lần. Không ngoài ý muốn, tên sứ giả kia cũng bị đẩy lùi, muốn trở về chỉ sợ phải tốn không ít thời gian.

Ức Thổ vương thượng nghe Kim Phi Dao nói xong liền đáp: “Đây đều là công lao của Kim đại nhân, chỉ cần có trận này thì tộc chúng ta có thể bình an vô sự.”

“Uhm.” Kim Phi Dao gật đầu, lại nhắc nhở: “Nhưng ngươi cũng phải chú ý một vấn đề, hiện tại ngươi không thể khuếch trương địa bàn cho nên phải khống chế dân cư, không được để con dân loạn sinh đẻ. Sinh nhiều không có nơi ở không đủ cơm ăn, các ngươi có thể sinh chất lượng không sinh số lượng được không? Phải nghĩ cách sinh ra những Địa tộc có khả năng tu luyện ấy.”

“Vậy phải khống chế như thế nào thì mới có thể sinh được nhiều Địa tộc có linh căn?” Ức Thổ vương thượng hiếu kỳ hỏi, hắn đương nhiên muốn tất cả mọi người đều có thể tu luyện, chỉ cần toàn bộ Trúc Cơ là cơm canh đều có thể không cần, cứ thế ích cốc, như vậy sẽ tiết kiệm được rất nhiều lương thực.

Kim Phi Dao không biết làm thế nào mới sinh được người có linh căn, bắt đầu cào cào đầu nói: “Ngươi để các tu sĩ song tu nhiều một chút, sinh nhiều hài tử ra là được. Hai bên đều có linh căn, sẽ có nhiều cơ hội sinh ra hài tử có linh căn hơn bình dân phổ thông. Nếu thật sự không được thì ngươi để một nam tu sĩ cưới mấy chục nữ tử bình thường, kiểu gì cũng sinh ra được một, hai người có linh căn.”

Ức Thổ vương thượng há miệng nhìn nàng, đây là chủ ý thối nát nào chứ, căn bản là hắn không nên hỏi nàng, người này có bao giờ nghĩ sự việc theo lẽ bình thường đâu.

“Phi Dao, ngươi vừa rồi mới nói bọn họ sinh ít một chút, hiện tại lại bảo cho một gã tu sĩ cưới mấy chục nữ tử, như vậy người sinh ra không phải càng nhiều sao? Hơn nữa, nếu tất cả nữ tử đều gả cho tu sĩ thì các nam Địa tộc phổ thông phải làm sao?” Hoa Uyển Ti liếc mắt nhìn Kim Phi Dao, nói ra lời mà Ức Thổ vương thượng muốn nói nhưng không dám.

Kim Phi Dao nghĩ nghĩ, chớp mắt hỏi: “Bọn họ không thể thích nam nhân sao?”

“...” Bốn phía một mảnh yên tĩnh, tất cả mọi người á khẩu nhìn nàng, không ai muốn nói chính sự với nàng nữa.

Chỉ mình nàng mất hứng nhìn mọi người, sau đó thu Lõa châu lại, đột nhiên nói: “Mập Mạp, Uyển Ti, chúng ta xuất phát thôi.”

“Ộp?” Mập Mạp và Hoa Uyển Ti ngạc nhiên nhìn Kim Phi Dao, sao đột nhiên lại đòi đi? Lúc trước giục nàng mấy lần cũng không chịu đi, muốn xem trận pháp đánh bay người, hiện tại lại đòi đi ngay lập tức.

“Ta nghĩ ra một ý hay có thể phân rõ quan hệ của Địa tộc và chúng ta.” Kim Phi Dao cười tủm tỉm nói, tất cả mọi người toát mồ hôi lạnh, không biết nàng lại tâm huyết đang trào nghĩ đến chuyện gì.

Tuy nhiên, có thể phân rõ quan hệ chính là việc mà Địa tộc tha thiết ước mơ, dù sao mọi người cũng không thể cả đời trốn trong pháp trận được, còn phải tiếp tục làm ăn buôn bán nữa. Ngay cả mặt đều bị nàng đánh thành bánh bao, các việc khác còn có thể quá mức đến mức nào nữa, chỉ cần có thể tiễn bước nàng, cùng lắm thì lại bị nàng đánh một chút.

Đến lúc nghe rõ kế hoạch của nàng thì Địa tộc thực tâm cười híp mắt, Hoa Uyển Ti và Mập Mạp thì hung tợn lườm nàng, tuy nhiên sau khi biết mình có thể tiến túi linh thú và túi càn khôn thì liền gian trá cười, lập tức đồng ý.

Hai canh giờ sau, Kim Phi Dao đột nhiên một mình một người xuất hiện ở ngoài màn hào quang, nàng hung thần ác sát chỉ vào thành Thiện Nhân mà mắng: “Đám Địa tộc các ngươi, ta chỉ mượn chỗ để tu luyện, trong lúc đó còn chiếu cố các ngươi bao nhiêu, không ngờ các ngươi lại bất nhân bất nghĩa như thế, chỉ vì chút quốc khố mà cùng ta trở mặt thành thù, hôm nay ta sẽ tiêu diệt thành Thiện Nhân của các ngươi!”

Địa tộc từ trước tới giờ luôn chịu người đánh chửi, căn bản không bao giờ thò đầu ra trả đũa, giờ lại ào ào nhô lên như thủy triều, bọn họ đứng trong màn hào quang, nhất tề ngẩng đầu nhìn Kim Phi Dao bên ngoài, ào ào chỉ vào nàng mà mắng.

“Ngươi mới không có nhân nghĩa, cướp đi của cải của chúng ta mà còn không biết xấu hổ trở về.”

“Không biết xấu hổ, còn muốn chia đồ của chúng ta!”

“Cả ngày chơi bời lêu lổng, bắt chúng ta đi làm việc còn mình thì không làm gì, nhưng lại đòi hưởng nhiều.”

“Ngươi chính là đại họa, mau mau rời khỏi đây!”

“Ngươi còn ra bừa chủ ý...”

Tuy đã lên kế hoạch trước nhưng lời bọn hắn mắng là tự biên tự diễn, Kim Phi Dao thế nào càng nghe càng cảm thấy giống như đang nói mình. Nàng khẽ cắn môi, bọn người kia đang nhân cơ hội phát tiết bất mãn a!

“Tuy rằng con người ngươi coi như không tệ nhưng đồng thời cũng là một đại hỗn đản!” Lúc này, Ức Thổ vương thượng quát lớn, làm mọi người đồng loạt quay sang nhìn, tiếng mắng nhất thời ngừng lại. Hắn khụ một tiếng, nhanh chóng bổ sung: “Ngươi cướp sạch quốc khố, còn đả thương chúng ta, Địa tộc chúng ta và ngươi không đội trời chung!”

Kim Phi Dao hừ lạnh một tiếng, “Vậy ta đây liền cho các ngươi nếm thử sự lợi hại của ta!”

Sau đó nàng trực tiếp nhảy lên màn hào quang, trùng trùng đè ép xuống, màn hào quang bị nàng ép ngày càng thấp, dần dần dán cả lên nóc nhà. Sau đó, Ức Thổ vương thượng cùng chúng con dân nhẹ nhàng vẫy vẫy tay với nàng, nhỏ giọng so khẩu hình: “Bảo trọng!”

Đối mặt với màn tiễn đưa đầy cảm động này, Kim Phi Dao lại dán vào màn hào quang, nói với bọn họ: “Chớ quên phần cung phụng của ta! Ba thành, ba thành đó!”

Bên Địa tộc một mảnh yên tĩnh, sau một lát, các loại tiếng mắng cao thấp nổi lên, lần này là thực lòng mắng nàng.

Sau đó, liền thấy Kim Phi Dao di chuyển vị trí, nhắm ngay một phương hướng, dựa vào lực bắn của màn hào quang, cả người vèo một cái bay ra ngoài, lập tức không có bong dáng.

Hoa Uyển Ti trong túi càn khôn bất đắc dĩ thở dài: “Đồ ngu ngốc này, không ngờ lại muốn dùng cách này để rời khỏi Trọng Thổ Linh giới, còn nói là tiết kiệm linh thạch, rõ ràng chính là mấy ngày vừa rồi nhìn Yêu tộc bị bắn đi quá thú vị cho nên cũng muốn chơi một chút. Còn chưa phi thăng mà tính cách đã ngày càng biến thái, sau này không biết sẽ thế nào.”

Tạm ngừng một chút, nàng liền nói với cái hộp ngọc bên cạnh, “Lão Long, ngươi còn giả chết cái gì, không phải đã sớm tỉnh rồi sao. Ra đây nói chuyện phiếm với tỷ tỷ đi, không biết nàng sẽ bay bao lâu đâu.”

Hộp ngọc không nhúc nhích, bên trong đó chính là một nửa thực hồn yêu long đang hôn mê. Hoa Uyển Ti nghĩ nghĩ, gõ gõ hộp ngọc, nói: “Nghe nói Kim Phi Dao muốn ăn thịt rồng nướng, không biết ta có nên khuyên nhủ nàng không. Theo như lời nàng thì sẽ cắt mấy lớp thịt của ngươi đi ngươi cũng không biết được. Chuyện này rốt cục có nên khuyên can không đây?”

Dưới sự uy hiếp của nàng, hộp ngọc rốt cục giật giật, sau đó tiếng lão Long truyền đến: “Hừ... Nhỏ tiếng chút, chẳng lẽ ngươi không thấy tên kia ở ngay cạnh sao? Nếu để hắn phát hiện ta ở trong này thì có khả năng một nửa thực hồn cũng không còn nữa, ta không thắng bạc hắn món gì, hắn sẽ không khách khí đâu.”

Hoa Uyển Ti đá Linh giới Du Cảnh kính một cái, chẳng hề để ý nói: “Ngươi thật nhát gan, không có mắt trận thì hắn đâu có ra ngoài được, cứ yên tâm đi. Ta thật nghi ngờ, không biết địa vị của ngươi ở Thiên cấp giới là cái gì mà lại bị hắn dọa thành như vậy, không phải nói có Yêu tộc thắng thứ gì đó của hắn sao, hắn cũng đâu có cứng rắn đi cướp về. Vì sao ngươi chỉ phá một mảnh vườn thôi mà đã bị khiến cho thê thảm vô cùng như vậy?”

“Đó là Yêu tộc, không phải thần thú, kém ta một bậc đó.” Yêu long tức giận bất bình nói.

“A.” Hoa Uyển Ti dừng một cái, sau đó cười nói: “Như vậy xem ra kể cả Phi Dao có phi thăng thì cũng có khả năng vẫn là thú trông cửa, chẳng qua chỉ xem xem là đại môn nhà ai mà thôi, thật đúng là thảm.”

Yêu long nghe ra ý tứ của Hoa Uyển Ti, tức giận giải thích: “Cái đó thì có gì mà ngươi lại vui sướng khi người gặp họa chứ, kể cả là trông cửa thì cũng có vài tiên sơn động phủ riêng, không khác gì các tu sĩ khác cả.”

Hoa Uyển Ti lập tức nghe ra ý tứ khác, nàng liền tủm tỉm tìm hiểu: “Vậy chủ nhân Thao Thiết là tộc gì?”

“Hắn là... Hừ! Ta sẽ không nói đâu, tự phi thăng lên mà tỉm hiểu, đừng mơ tưởng moi từ ta.” Yêu long suýt thì thuận miệng nói ra, ngay lập tức ngừng lại, hừ hừ mấy tiếng rồi lại chui vào trong hộp ngọc, không nói chuyện với nàng nữa.

Thấy yêu long lại giả chết, Hoa Uyển Ti cười cười, cũng nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

Kim Phi Dao thì mới bay được ngàn dặm, tiếng cười còn chưa dứt đã từ không trung rơi xuống. Nàng rơi xuống đất, tạo thành một cái hố to năm, sáu trượng trên mặt Trọng Thổ Linh giới, nàng vùi trong bùn đất một lúc lâu mới hết hổn hển, dùng thần thức kiểm tra toàn thân, sau đó nhẹ nhàng thở ra. May mà xương cốt mình cứng rắn, không bị gãy cái nào.

Nhưng lại nhịn không được mà mắng to: “Đồ Kính huynh hỗn đản, lực đàn hồi này căn bản không đủ! Thoạt nhìn thì bay có vẻ xa nhưng thực tế chỉ ngàn dặm đã rớt xuống, đó là do ta tu luyện xương cốt chứ nếu là người khác thì gãy nát xương cốt toàn thân còn là nhẹ, nặng thì trực tiếp vong mạng.

Lúc này Kim Phi Dao mới hiểu ra vì sao Văn vương từ lúc bị bắn đi vẫn không trở về, xem ra không phải như lúc trước nàng nghĩ, bị đẩy quá xa không về được mà là bị đập không chết cũng bán tàn, đi dưỡng thương rồi.

430-roi-di/2161748.html

430-roi-di/2161748.html

Bạn đang đọc Tiên Vốn Thuần Lương của Chính Nguyệt Sơ Tứ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thieuquocviet1999
Phiên bản Dịch
Ghi chú DOCX
Thời gian
Lượt đọc 44

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.