Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chừa lại một đường!

Tiểu thuyết gốc · 2153 chữ

Thấy Tô Thiên không nói lời gì giải thích, Thiên lão thở dài một hơi "Ta biết ngươi đối với Tiêu Viêm tên kia về sau trưởng thành rất cho kỳ vọng, mà ngươi cũng là muốn tốt cho học viện"

"Nhưng hiện tại ý nghĩ của tất cả mọi người trong học viện, ngươi cũng nhìn rõ chứ?" nói tới đây, hắn ánh mắt nhìn về còn sống sót chúng trưởng lão cùng đệ tử.

Những người này hiện tại đều mang lấy bi thương thần sắc, cẩn thận thu thập thi thể của đồng môn.

Nhưng ánh mắt của bọn hắn khi nhìn về Tiêu Viêm, Tiêu Lệ, Hải Ba Đông cùng Pháp Mã mấy người đã có ẩn hiện sát ý bên trong, lửa giận hỏa diễm thiêu đốt nóng rực.

Có thể nghĩ, nếu không vì e ngại thực lực của Tiêu Viêm cùng đại chiến vừa đi qua mệt mỏi, có lẽ lúc này Tiêu Viêm bọn người phải đối mặt đó là vô tận lửa giận của cả học viện.

"Toàn bộ học viện bây giờ đối với Tiêu Viêm đã căm hận vô cùng, về sau ngươi xem đó mà làm, đừng để cho Già Nam học viện chính thức bị hủy trong tay của ngươi!"

Tô Thiên định mở miệng nói gì, Bách lão đã khoát tay ngăn lại mà nói "Hắn mặc dù thiên phú kinh người, lại có Dược Tôn Giả vị này truyền kỳ hộ giá hộ tống"

"Nhưng dù tương lai có thể nhận lại hồi báo cao như thế nào đi nữa...nhưng nếu vì ủng hộ hắn mà làm cho vô số người của chúng lửa giận càng thêm thiêu đốt, như vậy là chuyện mọi người khó mà chấp nhận được, một khi đi đến một bước đó...Già Nam học viện chắc chắn không cần ai ra tay cũng phải tan rã!"

"Ngươi là Già Nam học viện đại trưởng lão...chứ không phải Tiêu Môn đại trưởng lão đâu, Tô Thiên!"

Nói xong, hai người thân ảnh cứ như vậy biến mất tại đây, chỉ để lại khuôn mặt tiều tụy, đôi mắt nhìn về bi thương các đồng môn Tô Thiên.

Hai người bọn hắn vốn chỉ có nhiệm vụ duy nhất, đó chính là đảm bảo cho Già Nam học viện không bị diệt vong đã đủ.

Hiện tại nói nhiều như vậy, cũng là vì xem trọng Tô Thiên cái này tiểu bối mà thôi, tránh cho hắn triệt để đem Già Nam học viện của lão già kia cho hủy đi mà lâm vào ân hận suốt đời.

...

Tại một góc hẻo lánh khác của hoang tàn nội viện này đứng đấy một nhóm nhỏ người, trên thân đều vô cùng chật vật.

Tiêu Viêm bên cạnh lúc này chỉ còn lại có Tiêu Lệ cùng Hải Ba Đông, Pháp Mã mấy người mà thôi, không những vậy, trên người ai nấy đều mang theo vô số vết thương rợn người.

Tiêu Viêm càng là thân hình tiều tụy, khuôn mặt đờ đẫn nhìn xem tất cả thi thể của Tiêu Môn cường giả nằm la liệt trên mặt đất, nào giống như trước kia phong quang vô hạn Tiêu Môn môn chủ, vang danh tại Hắc Giác Vực.

Trong đại chiến vừa rồi, Tiêu Môn do hắn chú tâm thành lập cũng đã triệt để giống như lúc trước Hắc Hoàng Tông nhận lấy kết quả, chính thức chìm vào dòng sông lịch sử.

"Tam đệ...chúng ta hiện tại nên trước hết tạm rời đi nơi đây a" Tiêu Lệ cảm nhận xung quanh sát ý như ẩn như hiện, chịu lấy trên thân đau đớn hướng về Tiêu Viêm nói nhỏ.

"Đúng vậy, từ trong mắt bọn hắn ta cảm nhận được một chút sát ý đã nổi lên, nếu kéo dài e rằng khó mà rời đi bình yên được!" Hải Ba Đông cười khổ nói, hắn cũng không ngờ tình cảnh thay đổi nhanh đến như vậy.

Pháp Mã là người có thương thế nhẹ nhất tại đây, hắn là một tên luyện dược sư cho nên lúc trước đại chiến không có trực tiếp tham gia đi vào, hiện tại là mới từ Tiêu Đỉnh nơi đó tiến đến xem xét tình hình.

Tiêu Viêm nghe vậy, hơi ngẩn đầu nhìn xem xung quanh căm hận ánh mắt tập trung lại đây, hắn ánh mắt lại nhìn về Tô Thiên cùng Hổ Kiền nơi đó.

Khi gặp hai người này cũng không có ý định cùng hắn gặp mặt hay đáp lời vào lúc này, Tiêu Viêm đành cắn cắn răng nói "Chúng ta quay lại Hòa Bình Trấn, tạm ở lại một thời gian, tìm cách sắp xếp lại sau vậy!"

Hơi dừng một chút, hắn lại nhẹ nói "Mang theo đại ca cùng Tiêu gia còn lại tộc nhân cũng rời đi thôi, nơi đây đã không còn chỗ đặt chân cho chúng ta nữa rồi"

Giọng nói của hắn chỉ có hơi mất mát cùng bi thương một chút, nhưng lại không nổi lên được chút nào căm hận đối với Già Nam học viện bọn người.

Dù sao thì, tất cả thiệt hại thê thảm của Già Nam học viện chịu đựng, cũng là trực tiếp hoặc gián tiếp do hắn liên lụy mà ra.

Mà tất cả cũng chỉ có thể trách chí bảo quá hấp dẫn người, Hắc Hoàng Tông vết xe đỗ hắn vậy mà cũng lại đi theo một lần.

Trận này đại chiến đi qua, làm hắn hiện tại lại biến thành không nơi nương tựa trạng thái như lúc trước đâu, bao năm kinh doanh vất vả một chốc tan thành mây khói.

...

Tiếp đó, tại vô số ánh mắt chăm chú của toàn bộ nội viện, Tiêu Viêm cùng Tiêu Lệ sau khi thu thập các cường giả thi thể, lại im lặng mang theo Tiêu Đỉnh cùng Tiêu gia già trẻ một đoàn người cưỡi lấy ma thú mà rời đi nơi đây.

"Thế sự trêu ngươi a!" Ngô Hạo nhìn xem Tiêu Viêm bóng lưng tiều tụy, nhẹ giọng lẩm bẩm.

"Bàn Môn cũng không thể tiếp tục tồn tại rồi?" Hổ Gia tay nắm lấy đứt đoạn roi da, than nhẹ.

Bên cạnh, Lâm Diễm cùng Lâm Tu Nhai, Hàn Nguyệt cũng không biết nên nói gì cho phải.

Sự tình hiện tại đi đến một bước này, đã không phải bọn hắn có thể ảnh hưởng đi vào.

"Chúng ta về sau lại đến đâu lánh nạn đây, Tiêu Ngọc tỷ tỷ?"

Trong một xe ngựa rời đi, Tiêu Mị ánh mắt hoảng hốt hướng về phía sau Già Nam học viện lưu luyến, một lát mới hướng về bên cạnh thành thục Tiêu Ngọc nhẹ nói.

Nghe vậy, Tiêu Ngọc trong đầu đột nhiên nhớ lại Gia Mã đế quốc nơi kia, quê hương của các nàng, nơi đó liệu có an toàn cho các nàng sống tiếp hay không?

"Ta cũng không biết...tùy theo sắp xếp của Tiêu Viêm bọn hắn đi" nàng chỉ đành lắc đầu nhẹ nói.

...

Hòa Bình Trấn, một nơi xem như hiếm có yên ổn bên trong Hắc Giác Vực hỗn loạn này.

Mà nguyên nhân là bởi vì nơi đây chính là giáp ranh địa giới của Già Nam học viện cùng Hắc Giác Vực, cho nên rất ít kẻ dám tại đây làm loạn.

Theo thời gian di chuyển, Tiêu Viêm một đoàn người cuối cùng cũng đến được nơi đây, tại một phủ đệ mà tạm thu xếp.

Tại một căn phòng bên trong, Tiêu Đỉnh được Tiêu Lệ đẩy lấy xe lăn đi vào, nhìn thấy Tiêu Viêm trầm mặt suy nghĩ tại đó, nhẹ nói "Tất cả tộc nhân đều đã rời đi Già Nam học viện, đệ định sắp xếp bọn hắn như thế nào?"

Hiện tại Tiêu Môn cái này căn cơ thế lực đã mất, Già Nam học viện lại không thể ở lại mà lánh nạn.

Nếu không có sắp xếp chu toàn, Tiêu gia còn lại tộc nhân ắc phải nhận lấy vô số uy hiếp từ Võ Hồn Điện trong bóng tối nhằm vào.

Mà Tiêu Viêm hiện tại thực lực tuy đã có thể ngắn ngủi so với Đấu Tông cường giả, nhưng hắn lại không thể nào một mực ở bên cạnh mà bảo vệ chu toàn cho trên dưới Tiêu gia được.

Hắn còn phải đi đến Trung Châu lịch luyện, tăng cao thực lực để mà cứu ra phụ thân của mình cùng hướng về Võ Hồn Điện báo thù rửa hận.

Mà vì vậy, tìm một nơi an trí Tiêu gia trên dưới mới là điều quan trọng nhất hiện tại nên làm.

Ngay tại lúc Tiêu Viêm ba người trầm mặt lâm vào suy tư, Dược Trần hư ảo linh hồn từ giới chỉ bên trong xuất hiện, nhẹ nói "Các ngươi đây là bỏ gần tìm xa, hiện tại nơi an toàn nhất, cũng như phù hợp nhất cho bọn hắn lánh nạn, không nơi đâu khác chính là Gia Mã hoàng thành khi xưa"

Dược Trần lúc này đã vô cùng suy yếu, trải qua mấy trận chiến liên tục dẫn đến linh hồn lực của hắn đã hao tổn rất lớn, hiện tại gặp Tiêu Viêm lâm vào sai lầm suy nghĩ mới hiện thân chỉ dẫn.

"Sư phụ...ngươi nói..." Tiêu Viêm ngẩn người, không nghĩ tới sư phụ lại nhắc tới cái nơi ám ảnh đối với hắn kia.

Tiêu Đỉnh cùng Tiêu Lệ khuôn mặt cũng hiện lên khó có thể tin thần sắc, sau đó là lâm vào trầm tư.

"Đúng vậy...hiện tại kẻ thù của chúng ta không thể nghi ngờ là Hồn Điện, bọn hắn cũng là uy hiếp lớn nhất đối với tộc nhân của các ngươi"

"Mà Hồn Điện tuy tại Trung Châu rất cường thế bá đạo, nhưng ở nơi Tây Bắc địa vực này sẽ tuyệt đối không dám ở dưới chân Vân Lam Tông, nơi có một vị Đấu Thánh tọa trấn mà làm bậy"

"Như vậy các ngươi có thể đưa bọn hắn đi đến Gia Mã hoàng thành mà ở lại, xem như an toàn nhất chốn dung thân"

"Sư phu...ngươi quên Vân Lam Tông cũng là kẻ thù của chúng ta hay sao? ngươi đây không phải là đưa mọi người vào miệng cọp?" Tiêu Viêm cười khổ mà nói, thù hận của Vân Lam Tông cùng Tiêu gia cũng không phải ít.

Giữa hai bên đều có nợ máu sâu đậm.

Dược Trần đang muốn nói gì, nhưng bất chợt hắn cùng Tiêu Viêm ánh mắt đồng loạt nhìn về nơi cửa.

"Dược Tôn giả nói rất đúng...Gia Mã đế quốc nơi đó hoàn toàn phù hợp với chúng ta Tiêu gia hiện giờ tình cảnh...đương nhiên cũng chỉ là chúng ta...ngươi tuyệt đối không thể đi vào!" rất nhanh, từ bên ngoài phòng truyền vào một âm thanh êm ái.

Tiêu Ngọc chậm rãi từ bên ngoài đẩy cửa mà đi vào, sau đó hơi hướng về Dược Trần linh hồn mà khom người hành lễ.

"Tại sao biểu muội ngươi lại nói như vậy?" Tiêu Đỉnh kinh nghi mà hỏi.

"Hô...có lẽ Vân Lam Tông đã sớm không còn là kẻ thù của chúng ta...." Tiêu Ngọc nhẹ thở ra một hơi, chậm rãi kể lại việc nàng được Nạp Lan Yên Nhiên bọn người cứu mạng lần kia.

Nghe vậy, ngay cả Dược Trần nhất thời cũng lâm vào trầm mặt.

Ban đầu chủ ý của hắn là muốn bí mật sắp xếp Tiêu gia tộc nhân nương nhờ một nơi hẻo lánh gần Gia Mã hoàng thành, nhưng hiện tại xem ra tình hình hơi tốt hơn một chút.

"Theo như biểu muội lời nói, có lẽ chúng ta có thể an trí tộc nhân tại Gia Mã hoàng thành ở lại thật đâu!"

"Bọn hắn đây là muốn hóa giải thù hằn khi xưa mà nhắm mắt làm ngơ với chúng ta?" Tiêu Đỉnh trầm tư một lát, ánh mắt hơi sáng mà gật đầu.

"Nếu thật sự đúng theo lời biểu muội nói cùng suy đoán của Dược Tôn Giả, nơi đó hoàn toàn là nơi an toàn nhất lúc này của Tiêu gia trên khắp cả đại lục này" Tiêu Lệ khuôn mặt phức tạp nhẹ nói.

"Đương nhiên, Tam đệ ngươi tuyệt đối đừng vuốt râu hùm mà quay về nơi đó...ngươi cùng Vân Lam Tông thù hận là tuyệt không thể xóa bỏ được, có lẽ bọn họ có thể chấp nhận già trẻ của Tiêu gia nương nhờ đã là lằng ranh cuối cùng!"

...

Ps: Nếu các bạn thích truyện của tác, và có ý định muốn ủng hộ tác thêm một chút động lực, thì tại đây nha!

VietinBank: 109874497616

CAO THANG AN

Bạn đang đọc Tiêu Dao Bắt Đầu Từ Đấu La sáng tác bởi AkatsukiAoki
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi AkatsukiAoki
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 34
Lượt đọc 972

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.