Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngươi Là Cái Thá Gì

1990 chữ

Hắn cau mày nhìn người đứng trước mặt mình, phát hiện đối phương lại là một nữ nhân. Bởi vì quay lưng về phía mình, nên không thấy rõ gương mặt, bất quá một mái tóc đen nhánh bện thành búi tóc ở sau ót, lộ ra cần cổ thon dài trắng nõn, thân mặc một bộ quần dài khéo léo, bó sát vòng eo thon, cặp mông tròn rất bắt mắt, chọc cho người mơ mộng.

Ở vào thời điểm này, lại có người nguyện ý thay mình ra mặt?

Lục Trần cảm thấy là lạ, trong lòng ngược lại nhiều thêm một chút hảo cảm với nữ nhân này.

- Hội trưởng! Nhưng ở phía sau lập tức truyền đến mấy tiếng kinh hô, âm điệu cực kỳ hoảng loạn. Một người trong đó lại bước vội lên phía trước, mở miệng nói: - Hắn...

- Ngậm miệng!

Nữ nhân kia quay đầu trừng mắt nhìn về phía người nói chuyện một cái.

Nữ nhân này dường như rất có uy tín trong đám người đó, một lời nói ra, người kia lập tức không có nói tiếp. Bất quá lại trợn mắt nhìn Lục Trần. Còn mấy nữ nhân đồng bạn, đều lộ vẻ khó coi.

- Vị đại nhân này, ngài cũng biết Thất Tuyệt Hội chúng ta cũng thường xuyên tới Hắc Thạch Thành giao dịch một chút hàng hóa, thế nào lại là thám tử cái gì không giải thích được. Đứa nhỏ trong nhà không hiểu chuyện, nếu có chỗ nào mạo phạm đại nhân, Tịnh Phương ở chỗ này bồi thường cho ngài, mong rằng vị đại nhân này rộng lòng bỏ qua!

Vừa nói, nàng vừa từ trong nhẫn không gian lấy ra một cái túi, đặt trên tay thủ vệ kia.

Lục Trần không khỏi sờ sờ mũi.

Thủ vệ khẽ nhấc nhấc áng chừng một chút, trong mắt sáng ngời, cười hà hà nói: - Thất Tuyệt Hội à? Ta cũng có nghe qua, nghe nói hội trưởng thương hội của các người tên là Nhã Tịnh Phương? Chẳng lẽ chính là...

Nữ nhân mỉm cười nói:

- Tiện danh nho nhỏ, không nghĩ tới cũng có thể vào tai đại nhân, thiếp thật rất vinh hạnh!

- Nói hay... nói hay! Thủ vệ kia hai mắt sáng lên nhìn gương mặt Nhã Tịnh Phương, cười dâm đãng: - Nếu là Phương hội trưởng ra mặt, lại nộp đủ linh thạch, vậy cũng không phải không thể dàn xếp!

- Đa tạ đại nhân! Nhã Tịnh Phương mừng rỡ.

- Bất quá... Thủ vệ chợt đổi giọng, ánh mắt âm lãnh nhìn Lục Trần một cái, nói tiếp: - Nếu Phương hội trưởng có thể đáp ứng ta hai điều kiện, chuyện này coi như bỏ qua, nếu không... Hừ hừ!

Nhã Tịnh Phương nụ cười cứng đờ, nhẹ giọng nói: - Đại nhân mời nói!

- Ánh mắt của tiểu tử này ta rất không thích, còn nữa trước dám nói trêu đùa với ta, bảo hắn nói xin lỗi bồi lễ cho ta! Thủ vệ mắt lạnh nhìn Lục Trần, sau đó lại đưa mắt nhìn sang Nhã Tịnh Phương, cười dâm đãng một tiếng: - Điều thứ hai, Phương hội trưởng đường xa tới đây, đợi sau giờ hợi bổn tọa nhàn rỗi, muốn đón gió tẩy trần cho Phương hội trưởng, không biết Phương hội trưởng có nể mặt hay không? Cứ chọn Túy Thanh Lâu ở thành đông là tốt rồi!

Hắn miệng hỏi như vậy, nhưng giọng nói kia lại căn bản không chấp nhận Nhã Tịnh Phương từ chối.

Nhã Tịnh Phương hơi biến sắc, cười gượng một tiếng nói: - Cái này... ngày khác hãy nói sau, trước hãy để tiểu tử này nói xin lỗi bồi lễ cho đại nhân!

Khi nói chuyện, nàng quay đầu nhìn Lục Trần, không ngừng nháy mắt ra hiệu.

Đến lúc này, Lục Trần mới nhìn thấy gương mặt nàng.

Không khỏi trong mắt sáng ngời, nhìn ra, Nhã Tịnh Phương mặc dù không là sắc đẹp điên đảo chúng sinh, nhưng cũng rất quyến rũ. Hơn nữa toàn thân lộ ra phong thái. thành thục, có lẽ là hàng năm bôn ba ở bên ngoài, duy trì Ngũ Phương Thương Hội, nên toàn thân nàng đều tràn đầy một loại khí tức khó diễn tả, hơn nữa gần trong gang tấc, trên người nàng còn tản ra một mùi hương khiến người ta mê say.

Mùi thơm này không phải mùi phấn son, mà là mùi thơm tự nhiên của cơ thể.

Khó trách thủ vệ cửa thành một mực nhìn chằm chằm vào nàng không chớp mắt, thì ra là nguyên nhân này.

Thời khắc này chẳng những Nhã Tịnh Phương đang len lén nháy mắt ra hiệu cho hắn, mà các tu sĩ Thất Tuyệt Hội kia cũng đều trừng mắt nhìn về phía Lục Trần, trên mặt như có xu thế nếu ngươi dám không theo liền đập chết ngươi.

Lục Trần bất đắc dĩ cười.

Hắn cũng không nghĩ tới chỉ là vào thành, lại còn gây ra những chuyện này.

Bất quá ở thời điểm này hắn cũng không tiện chỉ trích cái gì, dù sao Nhã Tịnh Phương cũng đang giúp mình...

Trầm ngâm một lúc, Lục Trần ôm quyền hướng về phía Nhã Tịnh Phương nói: - Phương hội trưởng có ý tốt, tại hạ xin nhận trong lòng!

Nhã Tịnh Phương nhíu chân mày, trong lòng bỗng nhiên nổi lên một dự cảm không tốt.

Quả nhiên, Lục Trần tiếp tục nói: - Bất quá chuyện này là vì ta mà ra, không liên quan với các vị, mời Phương hội trưởng đừng xen vào!

Nói xong, cũng không để ý tới vẻ kinh ngạc của Nhã Tịnh Phương, quay về phía thủ vệ cửa thành kia cười hà hà nói: - Muốn ta nói xin lỗi bồi lễ với ngươi ư?

- Phương hội trưởng! Đây là chuyện gì vậy? Xem ra tiểu tử này cũng không phải là người của Thất Tuyệt Hội a? Chẳng lẽ là Phương hội trưởng ăn nói bừa bãi, lừa gạt chúng ta? Ngươi hẳn biết bị tội gì chứ?

Thủ vệ cửa thành cũng không có coi Lục Trần vào đâu, mà quát to, hung hăng nói với Nhã Tịnh Phương.

Nhã Tịnh Phương cũng không nghĩ tới mình có ý tốt, đối phương lại giống như một tên ngốc, không cảm kích chút nào, lập tức cũng cấp bách trên trán toát ra mồ hôi lạnh, vội vàng khoát tay nói: - Đại nhân hãy nghe ta giải thích, tiểu tử này hắn...

- Không có gì hay giải thích! Phương hội trưởng, ngươi gây ra phiền toái lớn rồi! Chuyện này ngươi không cho ta một lời giải thích hợp lý, đừng mơ tưởng chuyện tốt! Thủ vệ cửa thành hung hăng quát một tiếng, không mảy may nể mặt Nhã Tịnh Phương, gương mặt xinh đẹp của nàng chợt trắng bệch.

- Quả thật không có gì hay giải thích! Lục Trần cười lạnh, tiến lên một bước, đưa tay đánh tới phía thủ vệ cửa thành.

"Bốp..." một tiếng, thủ vệ cửa thành bị tát văng ra lộn mấy vòng, ngã nhào trên đất, một miệng răng cơ hồ bị tát văng ra hơn phân nửa, miệng đầy máu.

- Đây là giải thích! Lục Trần mắt lạnh nhìn hắn.

- A... Nhã Tịnh Phương ngây dại, trực giác lần này đúng là chọc phải phiền toái lớn rồi! Trong lúc nhất thời nàng tâm loạn như ma, cũng không biết phải làm gì cho đúng.

- Ngươi... ngươi dám đánh ta? Thủ vệ cửa thành từ dưới đất lảo đảo bò dậy, tay ôm quai hàm, kêu lên không nghe rõ, nhưng trong mắt đầy vẻ ác độc: - Ta chính là thủ vệ của Hắc Thạch Thành, ngươi lại dám ra tay đánh ta?

Còn chưa dứt lời, Lục Trần lại cách không quét một bàn tay.

Thủ vệ kia kêu thảm một tiếng, hàm răng còn lại toàn bộ văng ra.

- Thật can đảm! Đường chấp sự một mực nhắm mắt dưỡng thần rốt cục hành động, thân mình nhảy lên, cả người như chim ưng từ trời cao đánh xuống, bay gần đến trên đỉnh đầu Lục Trần, Thế tràng của Kim Đan Trung Kỳ chợt ra, bao phủ phương viên mười trượng xung quanh Lục Trần, đồng thời chụp xuống một chưởng.

Nhã Tịnh Phương cùng mấy tu sĩ Thất Tuyệt Hội đều không tự chủ kêu lên một tiếng đau đớn. Dưới áp lực cực lớn này thân mình họ đều lún xuống, linh khí trong cơ thể không thể vận chuyển, hai người thực lực hơi yếu thiếu chút nữa hộc máu tại chỗ.

- Dám ở Hắc Thạch Thành ta động thủ đả thương người, đúng là không xem lão phu vào đâu! Đường chấp sự gầm lên, sát khí bừng bừng, rất có xu thế một chưởng đánh cho Lục Trần mất mạng.

- Ngươi là cái thá gì, mà phải xem trọng ngươi? Đúng lúc này một âm thanh vô cùng bình tĩnh lên tiếng.Lục Trần quay đầu lại thì thấy là người nam nhân điển trai mặc đồ thư sinh. Lục Trần lại cười khổ không thôi: “ Trương huynh lại gặp vừa chia tay không lâu lại gặp lại rồi.”

Trương Xung lại cười cười nói: “Không có gì Triệu huynh. Ta đã nói vào thành cùng ta huynh lại không nghe lại gặp rắc rối rồi.”

Nghe vậy Lục Trần chỉ buồn lắc đầu. Hắn còn vốn không muốn quen quá nhiều người sợ sẽ lộ bí mật. Trương Xung nói xong quay đầu nhìn lại Nhã Tịnh Phương cười nói: “Tỷ à tỷ đã bỏ nhà đi bao nhiêu năm không tính trở về à? Đệ và cha nhớ tỷ gần chết á.”

“Trong mắt ông ta chỉ có quyền lực và tiền bạc nào có người con gái nào. Ta không cần ngươi quản.” Nhã Tịnh Phương vẻ mặt không cảm xúc nói.

Nghe vậy Lục Trần cũng hơi bất ngờ nhưng nghe câu trả lời của Nhã Tịnh Phương hắn đã đoán được chín không rời mười rồi.

Đúng lúc này, Đường chấp sự lại cằn cọc nói: “Ngươi là ai mà lại dám làm loạn ở Hắc Thạch Thành này?”

“Trương gia Trương Xung.” Trương Xung nhàn nhàn trả lời.

Nghe vậy tất cả mọi người giật thót tim lại. Trương gia là một trong ngũ đại gia tộc cầm quyền của Ẩn Nguyên Hội. Ẩn Nguyên Hội là một thương hội lớn nhất cả đại lục. Nghe thấy thế ai không kinh ngạc. Lục Trần lúc này mới nhớ ra lai lịch của Trương Xung hắn cũng không ngờ tới.

Đường chấp sự nghe thấy thế vội vội vàng vàng nói: “ Thì ra là Trương công tử đại giá quang lâm tại hạ không nghênh đón từ xa thất lễ thất lễ.”

“Hừ nói nghe hay lắm dám ức hiếp người của Trương gia tưởng Trương gia không có người à. Người đâu đem tên vừa ức hiếp tỷ tỷ ta xuống đi ta không muốn nhìn thấy hắn và tên chấp sự này xuất hiện ở đây một lần nào nữa.”

“Tuân lệnh.” Tức thì trong không gian một bóng người bước ra ngoài. Hắn mặc áo choàng đeo mặt nạ không rõ dung mạo. Lục Trần nhìn thấy mà cả kinh bởi chỉ có luyện hư kỳ trở lên mới có thể xé rách không gian điều này cho thấy sự hùng mạnh của Ẩn Nguyên Hội.

Trương Xung quay lại nhìn Lục Trần cười cười nói: “Triệu huynh chúng ta cùng vào thành nha.”

“Được thôi” Lục Trần thở dài nghĩ nghĩ rồi trả lời

Nói với Lục Trần xong Trương Xung quay lại nhìn tỷ tỷ cười khổ nói: “Tỷ ta vẫn luôn chờ tỷ về nhà.” Nói xong hắn cùng Lục Trần đi vào Hắc Thạch Thành.

Bạn đang đọc Tiêu Dao Du của sleeping knight

Truyện Tiêu Dao Du tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Nguhocbx
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.