Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

10 vạn năm

Tiểu thuyết gốc · 1803 chữ

Ầm....

Một tiếng nổ lòng trời lở đất vang lên trên không một khu rừng

Sóng xung kích cực mạnh quét ra xung quanh

Điều kỳ lạ là...dù sóng xung kích mạnh như vậy nhưng không có cái cây nào bị đổ ngã, tựa như chúng có khả năng kháng phép vậy.

" Khốn kiếp...."

Đợt sóng xung kích vừa dứt thì một tiếng hét tê tâm liệt phế đến mức tuyệt vọng vang lên.

Nương theo tiếng hét thì có thể thấy một thân ảnh thanh niên đang ngữa đầu lên trời cùng với đó là ánh mắt đở ngầu như máu chứa đầy sự tuyệt vọng.

Thanh niên này tên Nguyễn Minh 26 tuổi (100, 000 tuổi), ngoại hình phải nói là hoàn mỹ, cơ bụng 6 múi cùng ngực nở săng chắc, cơ bắp không quá lớn nhưng lại săng chắc khỏe mạnh nhìn tràng đầy lực lượng

Nói về khuôn mặt hắn, nếu mà nói tóm tắc thì đúng chuẩn soái ca có thể hút hồn những thiếu nữ ngây thơ

Tóc đen, khuôn mặt góc cạnh hoàn mỹ, mày kiếm mắt sáng, da trắng như nữ nhân.

Quả thật hắn như được hội tụ tất cả những néc đẹp nam tính của nam giới.

Quay lại chủ đề...lý do cho khung cảnh hiện tại là...

Nguyễn Minh là một người trái đất của nước Việt.

Trong một lần tình cờ hắn phát hiện ra một ngôi mộ cổ chứa đầy vàng bạc đá quý cùng nhiều đồ vật kỳ quái.

Nguyễn Minh mừng như điên khi tìm được kho báu, hắn thông qua các mối quan hệ bán hết số vàng bạc.

Riêng châu báu và những đồ vật kỳ lạ thì hắn giữ lại làm vật trang trí.

Cứ tưởng bản thân sẻ được sống sung sướng giàu sang nhưng vì hắn lần đầu làm 'chuyện ấy' nên đã dẫn đến nhiều kẻ ngấp nghé.

Trong một lần đang nằm trên đống tiền hưởng thụ cảm giác làm đại gia, hắn bị một nhóm người mang súng đột nhập vào nhà.

May mắn hắn kịp thời phát hiện liền bỏ trốn nên chỉ bị bắn trúng vai rồi lẩn trốn trong nhà kho nơi hắn để những đồ vật kỳ lạ.

Đám người kia vì sợ làm kinh động nên chỉ lấy tiền rồi tẩu thoát.

Mà Nguuễn Minh vì mất máu quá nhiều mà ngất đi...khi tỉnh lại đã thấy bản thân đang ở trong một khu rừng, cũng chính là nơi hiện tại hắn ở.

Lúc đầu còn tưởng mình xuyên không nhưng vết thương ở vai nói cho hắn biết không phải.

Sau vài tháng sinh tồn trong rừng, hắn nhận ra nơi này không hề có một sinh vật sống nào.

May mắn nơi đây có nước và trái cây giúp hắn sống sót.

Trong một lần tìm cách thoát khỏi rừng, hắn tình cờ hắn phát hiện một hang động và nhận được truyền thừa của một vị đại năng.

Thông qua ký ức truyền thừa, Nguuễn Minh biết được nơi hắn đang ở là một không gian độc lập của một cái Pháp bảo.

Hắn cũng biết được cách duy nhất thoát ra ngoài là phải được Ngọc nhi (linh trí của hồ lô) chấp nhận là chủ nhân.

Cứ tưởng việc này không khó nhưng lại khó không tưởng.

Hắn làm đủ mọi cách nhưng vẫn không có chút động tỉnh gì, cả một giọng nói cũng không có.

Cứ thế thời gian thấm thoát trôi qua, Nguyễn Minh dựa vào truyền thừa, vừa tu luyện vừa cố gắn kết nối với Ngọc nhi.

Thời gian thấm thoát trôi qua, Nguyễn Minh đã ở trong không gian này đã được 10 vạn năm.

Mà tuvi của hắn đã đạt đến cảnh giới của vị đại năng kia, thậm chí thực lực còn mạnh hơn, tuy nhiên hắn không hề vui mừng, ngược lại càng thêm tuyệt vọng.

Sống lâu mới biết cô độc nó đáng sợ đến mức nào, 10 vạn năm qua hắn chỉ có thể tu luyện và cố gắn kết nối.

Cho đến hiện tại hắn đã tu luyện hết những gì có trong truuền thừa và sáng tạo nhiều thứ trong thời gian rãnh.

Quay lại hiện tại...Nguyễn Minh ánh mắt tuyệt vọng nhìn lên trời, hắn đã tìm đủ mọi cách để câu thông với Ngọc nhi nhưng vẫn không có hồi âm.

Thậm chí hắn muốn cương ngạnh phá hủy nơi này nhưng vẫn không ăn thua.

Điển hình như vừa rồi...hắn dùng toàn lực đánh vào không gian nhưng nó chẳng có chút tổn hại nào.

Nguyễn Minh khi hét lên phát tiết thì bình tỉnh lại, 10 vạn năm qua hắn luôn làm vậy để phát tiết tuyệt vọng, nếu không hắn đã sớm phát điên rồi...Hiện tại cũng vậy.

Hít...

Hắn hít sâu một hơi thở ra trọc khí rồi đạp không bay đi, hắn bay tới một đại thụ khổng lồ cao chọc trời nổi bậc nằm giữa khu rừng.

Đáp xống một ngôi nhà gổ đơn xơ mộc mạc nhưng không kém phần tinh xảo nằm trên một nhánh của đại thụ.

Bên cạnh nhà gổ là một tấm bản lớn bằng gổ bên trên là các ô có khắc những con số, đây là cuốn lịch hắn tự chế để tính thời gian.

Mà trên bảng có 100,000 ô mỗi ô là 1 năm, tương ứng đã 100,000 năm trôi qua.

Nguyễn Minh phất tay...một luồng lực lượng bay đến cắt ngang con số cuối cùng trên ô cuối cùng trên bảng.

" Haizz... Đã 10 vạn năm rồi!"

Ngữa mặt lên trời, ánh mắt tịch mịch cô độc thở dài lẩm bẩm.

Thu lại cảm giác tịch mịch cô đơn, ánh mắt Nguyễn Minh liếc sang phải.

Bên đó là một căn nhà gổ khác nhìn giống nhà kho.

Hắn phất tay...cánh cửa liền mở ra, theo sau đó là một cái hồ lô tinh xảo được làm từ bạch ngọc thuần khiếc, bên trong chứa một chất dịch màu cam bay ra.

Bắt lấy hồ lô, Nguyễn Minh đi đến trước bàn đá nằm dưới một góc cây đào nhìn rất thơ mộng cùng xinh đẹp.

Ngồi xuống ghế..., hắn mở nắp hồ lô ra...vừa mở nắp một hương thơm ngào ngạc khiến lòng người dễ chịu từ trong bình bay ra phát tán xung quanh.

Ngưởi được mùi hương dễ chịu quen thuộc, tình thần hắn thỏa mái không ít.

Đưa hồ lô lên nốc một ngụm, ngay lập tức tâm tình hắn liền thỏa mái dễ chịu.

Đây là Thanh Tâm Tữu hắn chế tạo ra, nó giúp người uống gột rữa phiền muộn, không chỉ thế nó còn xua tan tâm ma, gột rữa linh hồn khiến nó tinh khiếc hơn và tăng cường linh hồn lực.

Tuy không gian này ngoại trừ hắn thì không có sinh vật sống nhưng nó có rất nhiều dược thảo, linh quả, linh thụ...

Truyền thừa của vị đại năng kia không chỉ có cách tu luyện mà còn có đan thuật, khí thuật, trận pháp, luyện phù..v.v..

Trong 10 vạn năm qua hắn đã học hết có trong truyền thừa và sáng tạo nhiều thứ, tất nhiên trong đó có cả Thanh Tâm Tữu này.

Uống đến ngụm thứ 3, Nguyễn Minh đặt bình ngọc hồ lô xuống rồi phất tay...từ trong nhà chính một cây đàn gintar bay ra rơi vào tay hắn.

Nhìn người bạn ở cạnh mình 10 vạn năm qua hắn mĩm cười, nụ cười tuy có hút tang thương cùng tịch mịch nhưng nó có thể bắt hồn của các thiếu nữ đấy.

Đưa tay chỉnh dây đàn một chút, hắn bắt đâu khảy đàn...

Tinh...tinh...tưng...tưng...

Âm thanh vang lên...những âm thanh nối nhau mạnh yếu kết hợp thành một bản nhạc.

Lúc này Nguyễn Minh mở miệng.

Nữa đời sầu, nữa đời âu...

Gập gềnh mưa gió nữa đời người...

Chợt nhận ra...

Tuyết rơi bênh khung cửa sổ...

Lệ ta rơi...lòng ta đau..

Thừa cô đơn quá dư u sầu...

Tìm men say, chỉ mong sẻ yên lòng hơn....

Mình tôi bước, lạc vào thế giới không người...

Mà đâu biết, cô đơn thế này...

Thiên sơn đất trời, ngàn bình rượi đựng...

Nào vơi tổn thương bấy lâu...

Nguyện thân trai một đời, bóng cô góc trời mờ xa gió mưa chẳng màng...

Thế giới này, một mình ta...

Gọt lệ rơi, chẳng có ai hỏi thăm...

Illlllllllllll

Sau khi giọng hát ngưng, một lúc sau âm thanh từ đàn gintar cũng ngưng, chỉ còn lại tiếng gió thổi cùng lá rung động.

Hai mắt Nguyễn Minh từ lúc cất tiếng hát vẫn luôn nhắm chặc.

Mà bài mà hắn hát chính là bái Cô độc Vương ở thế giới hắn sống, tuy có sửa chút lời bài hát nhưng âm điệu vẫn giống như trước.

Không biết qua bao lâu Nguuễn Minh từ từ mở mắt, ánh lóe lên sự tịch mịch cùng cô đơn sau đó biến mất.

Quay qua nhìn cảnh sơn thủy hữu tình bên dưới mà trong lòng mông lung.

" Haizz...cảnh đẹp thế này nếu có hồng nhan tri kỷ bầu bạn thì tốt biết mấy..."

Nguyễn Minh thở dài một hơi thẩm ao ước, đây cũng là mục tiêu hắn đặt ra khi có thể ra ngoài và cũng là động lực để hắn kiên trì đến hiện tại.

Sống càng lâu hắn càng nhận ra nhiều chân lý sống, nhiều mục tiêu theo đuổi.

Hắn không biết chân lý sống của người khác thế nào nhưng chân lý sống của hắn là cùng hồng nhan tri kỷ tiêu dao tự tại.

" Ngọc nhi à Ngọc nhi...đến khi nào ngươi mới chấp nhận ta là chủ nhân đây."

Nhìn lên khoản không bên ngoài mà tự lẩm bẩm.

À thật ra không gian độc lập này cực kỳ rộng, nó giống như một vũ trụ thu nhỏ vậy.

Nó có vài chục hành tinh lớn nhỏ và có một hệ sinh thái gần giống với hệ mặt trời nơi hắn từng sống trước kia.

Nơi hắn đang ở có hệ sinh thái gần giống với trái đất, còn vài chục hành tinh khác là được tạo thành từ những nguyên liệu luyện khí quý hiếm như hành tinh màu tím kia.

Nó được hình thành từ 100% Hỗn độn thiết, còn cái giống mặt trời kia là một luồng năng lượng khổng lồ gần như vĩnh cữu...

Mỗi hành tinh đều có công dụng riêng của nó, như vậy có thể thấy vị đại năng kia khủng bố như thế nào.

Thu lại tâm tình, đang tính đứng dậy thì đột nhiên hai mắt Nguyễn Minh co rút lại...

Bạn đang đọc Tiêu Dao Sau 10 vạn năm sáng tác bởi Linhrin
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Linhrin
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 26
Lượt đọc 1346

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.