Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vầng trăng năm Trinh Quán thứ sáu

Phiên bản Dịch · 1969 chữ

Chương 2: Vầng trăng năm Trinh Quán thứ sáu

Lý Ngư nhìn mọi người xiêu xiêu vẹo vẹo nằm xuống, cực kì tức giận mà nói lại:

- Cái vị, tôi không phải là người của triều đại này, tôi đến từ hơn một nghìn năm sau đó!

Người què Mã Hồn Nhi nắm lấy khối gạch xanh làm gối đầu, nhắm mắt lại không chút để ý nói:

- Vậy thì sao, còn không phải cũng bị chém đầu sao?

Lý Ngư phẫn nộ nói:

- Tôi bị oan đấy!

Kim Vạn Lưỡng ngủ say ngáy khò khò, bác lái đò Lưu Vân Đào gối lên cánh tay, lười biếng tung bắt chéo chân:

- Ngươi nói ngươi oan uổng. Nhưng người thì vẫn do cái thân thể này giết nha?

Lý Ngư gắng sức gật đầu:

- Đúng! Nhưng…

Lưu lão đại ngáp một cái:

- Vậy thì hiện tại quan phủ phải giết người mang thân thể này, có gì sai à?

Lý Ngư nhất thời ngây ngươi, nhất thời không phản bác được.

Tăng nhân Đại Hoằng thở dài, hai tay hợp thành chữ thập, tuyên một tiếng Phật hiệu:

- A Di Đà Phật. Cho dù lời ngươi nói là đúng, nhưng hôm nay ngươi đã chiếm thân thể của người ta, vậy đương nhiên phải thay người ta gánh vác nghiệp quả, có gì oan uổng đâu?

Tăng nhân Đại Hoằng lắc đầu, cũng nằm xuống buồn ngủ.

Hoa Lâm tính nết, dáng dấp đều giống như nữ tử, nhìn thấy Lý Ngư run rẩy ngơ ngác, không khỏi sinh lòng đồng cảm, hắn cũng cho rằng Lý Ngư bịa chuyện vì muốn thoát tội của mình, nhưng tất cả đều người sắp chết, không khỏi đồng bệnh tương liên. Hắn thở dài, nhẹ giọng nói:

- Nếu ngươi thấy mình oan uổng, sao không nói với quan phủ?

Lý Ngư nhìn mọi người đều đã nằm xuống ngủ, ngơ ngác nói:

- Ngay cả mấy người cũng không tin, dù tôi có nói ra, quan phủ sẽ tin hay sao?

Người què Mã Hồn Nhi kêu này một tiếng, nói:

- Vậy cần gì phải nói nữa? Ngủ đi, hôm nay nằm ngủ, ngày mai còn có thể thức dậy, ngày mai nằm ngủ, chúng ta sẽ an nghỉ không dậy nổi đâu.

Khang Ban chủ thở dài một tiếng, cẩn thận đặt bộ râu lớn của ông ta trải trước ngực, hai tay đan chéo đặt trước bụng, nằm ngửa, yên ổn thiếp đi.

Lý Ngư cảm thấy một hồi mệt mỏi, sau khi trầm mặc một lúc lâu cũng chẫm rãi nằm xuống đất. Đúng thế! Biết rõ cho dù có đấu tranh thế nào cũng là một lần chết, còn có thể làm gì? Nhưng hắn không cam lòng! Hắn muốn mọi người biết, hắn đã từng sống ở đây.

Người qua lưu danh, nhạn qua lưu tiếng, nếu từ đầu đến cuối chưa từng có ai biết đến sự tồn tại của hắn, đến cõi đời này rồi đi một lần còn có ý nghĩa gì? Nhưng, dù gì sáng sớm ngày mai cũng cùng bảy người bạn tù này đi trên đường tới pháp trường thôi, nói cho bọn họ nghe có ích lợi gì, có khác gì muốn đem điều bí mật này đến âm tào địa phủ?

Lý Ngư nằm ngửa, hai hàng nước mắt chậm rãi rơi xuống gương mặt.

Bầu trời trăng sáng, trong trẻo thanh tĩnh, ánh trăng trong trẻo chiếu lên người hắn, Lý Ngư nhìn ánh trăng trong trẻo nhưng yên tĩnh, lẩm bẩm:

- Kim nhân bất kiến cổ thì nguyệt, kim nguyệt tăng kinh chiếu..., con bà nó, ông đây là người thời hiện đại, ông từng thấy trăng thời cổ rồi đó!


Mùng chín tháng chín là ngày lâm triều. Chỉ có quan kinh ngũ phẩm trở lên, cùng với quan cung phụng, Viên Ngoại Lang, Giám Sát Ngự Sử, Thái Thường Bác Sĩ mới được lâm triều. Lâm triều cũng không phải nghi thức to lớn gì, chỉ có xử lý chuyện đại sự quan trọng, toàn bộ quá trình chỉ kéo dài hơn nửa canh giờ.

Lý Thế Dân lâm triều, xử lý hết chuyện đại sự quan trọng trong ngày, cũng không tảo triều, chuyển tới Tử Thần Điện, thái giám dâng Ngự thiện, Lý Thế Dân dùng xong bữa sáng, An công công liền bưng tới một chồng tấu chương thật dày, rất cung kính nói:

- Thánh Thượng, đây là danh sách các phạm nhân ở các ngục sơ quyết Đại Lý, Kinh Triệu, Vạn Niên, Trường An mà Hình Bộ trình lên, kính xin Thánh Thượng phán quyết!

Lý Thế Dân gật đầu, tiếp nhận tấu chương, chậm rãi mở ra, An công công khẩn trương lấy bút đỏ, dùng hai tay dâng tới trước mặt y, lại bưng mực đỏ đứng một bên hầu hạ.

Lý Thế Dân lấy bút chấm mực đỏ, lât xem danh sách lục tù dài ngoằng, vẻ mặt chợt ngưng trọng, y nhanh chóng lật đến chỗ cuối danh sách tù nhân, nhìn chằm chằm hàng chữ bên trên “Tổng cộng có ba trăm chín mươi tử tù”, khẽ lắc đầu nhẹ.

Lý Thế Dân lẩm bẩm nói:

- Ba trăm chín mươi người, chỉ mới một năm, đã có ba trăm chín mươi tử tử hả!

Lý Thế Dân nhẹ nhàng đặt bút trên sơn thượng, thở dài xa xôi.

An công công thấy Hoàng Đế dường như có tâm tình tích tụ, cẩn thận hỏi:

- Thánh Thượng?

Lý Thế Dân chậm rãi đứng dậy, long bào màu vàng óng ánh được làm bằng tơ lụa tốt nhất ma sát, phát ra âm thành sột soạt:

- Bãi giá huyện Vạn Niên, trẫm muốn đi xem!


Huyện lệnh Trường An Hà Thiện Quang mặc bào cư, chạy chầm chậm theo sát bên cạnh Lý Thế Dân. Mùng chín tháng chín, thanh thiên khí lãng, trời thu mát mẻ, vậy mà trán Hà Huyện lệnh lại đổ mồ hôi ròng ròng, ông trời ơi, tại sao đột nhiên Hoàng đế lại hứng tới chỗ này, chạy tới chỗ huyện Trường An của ông chứ.

Nhắc tới Hà Huyện lệnh chức quan cũng không nhỏ, Huyện lệnh hạ huyện chính bát phẩm, Huyện lệnh trung hạ huyện tòng thất phẩm, Huyện lệnh trung huyện chính thất phẩm, Huyện lệnh thượng huyện nhiều châu là tòng lục phẩm, ba phủ Kinh Triệu, Hà Nam, Thái Nguyên quản lý các huyện gọi là Trấn huyện, Huyện lệnh là Chính lục phẩm.

Mà huyện Trường An chính là kinh huyện, thành Trường An lấy đường Chu Tước làm ranh giới, phân chia hai huyện, một là Trường An, một là Vạn Niên. Hai huyện này cùng với Hà Nam, Lạc Dương, Thái Nguyên, Tấn Dương đều là các huyện lớn trực thuộc ngũ phụ, được xưng là kinh huyện, đây chính là quan viên chính ngũ phẩm, mỗi ngày ông đều phải tham gia triều kiến, là chức quan mà mỗi ngày đều có thể ngẩng đầu ngắm nhìn long nhan.

Nhưng vấn đề là, dù ông ta có đi đến kim điện nhìn Hoàng đế cũng không sao, nhiều quan viên văn võ như vậy, ông ta đứng trong đám người đó, tuyệt nhiên không thể nhìn ra ông ta, vậy mà bây giờ Hoàng đế lại hạ mình đi tới huyện nha môn của ông ta, nếu thấy được chỗ nào bất mãn, vậy mười năm hàn song khổ độc (gian khổ học tập), mười năm vất vả cẩn trọng của ông ta coi như đều bị uổng phí.

Sáng sớm, ông ta đang đợi Hoàng đế quyết định tử hình, ai mà ngờ được phán chỉ xử tử hình không mang đến mà Hoàng đế bằng xương bằng thịt đi đến, thật là nghiệp chướng nha!

Lý Thế Dân ba mươi lăm tuổi đang lúc tráng niên, một thân xích hoàng bào, búi tóc xếp trên khăn, thắt lưng cửu hoàn, giày Lục Hợp, tác phong nhanh nhẹn, tư thế oai hùng, kiên cường, có thêm Hà Đại Huyện lệnh nhỏ bé đi trước làm nền, đi trên đường đúng là long hành hổ bộ, uy nghi phi phàm.

Lý Thế Dân liếc nhìn Hà Thiện Quang, thấy vị Huyện thái gia dù có mồ hôi chảy ròng ròng cũng không dám lau, không nhịn được, cười một tiếng an ủi:

- Hà Minh phủ không cần phải khẩn trương, chẳng qua là trẫm muốn tới nơi ngục tù một chút, nhìn qua những người tử tù đợi tử hình.

- Dạ dạ dạ! Tử tù đều giam ở đây, bệ hạ, mời bên này!

Tim Hà Thiện Quang thình thịch đập loạn, không biết Hoàng đế đột nhiên giá lâm là phúc hay họa đây, hiện giờ cũng chẳng kịp an bài, đành bất chấp một phen, nghiêng người giống hệt con cua chạy vọt lên phía trước, dẫn đường cho Hoàng đế.

Trong đại lao yên tĩnh, đổi lại nếu là lúc bình thường mà còn chưa đưa cơm tới, tù nhân đã sớm nóng nảy hô to gọi nhỏ rồi, nhưng hôm nay lại là bữa cơm chém đầu, xơi bữa cơm chém đầu này xong, bọn họ sẽ bị lôi ra pháp trường kia chém đầu, lúc chính ngọ, từ nay về sau âm dương xa cách. Cho nên, bọn họ ước gì bữa cơm chém đầu này đưa tới càng muộn càng tốt, tốt nhất là vĩnh viễn đừng đưa tới.

Cửa sắt nhà lao chậm rì rì mở ra, bởi vì trong lao rất yên tĩnh nên tiếng động vang xa, trở nên cực kì trống trải. Tù nhân trong lao xôn xao một hồi, cuối cùng bữa cơm chém đầu cũng đưa tới, tất cả mọi người không kìm lòng được nhìn về phía cửa lao, ngay cả người què Mã Hồn Nhi cũng cố lê cái chân què đến, vùng vẫy đến bên hàng rào.

Ánh nắng từ ngoài cửa lao chiếu vào, kéo ra một vệt sáng hình thang thật dài, chợt một bóng dáng xuất hiện, một người trung niên mặc xích hoàng bào anh tuấn uy vũ từ từ đi vào.

Hoàng sắc? !

Đám tử tù lập tức xôn xao lên, từ triều Hán hoàng sắc đã được dùng để làm màu sắc chính trong bào phục hoàng thất, nhưng lúc ấy không cấm dân dùng. Nhưng tới thời Tùy Đường rồi, hoàng sắc đã trở thành sắc phục chuyên dụng của hoàng thất, không ngờ người này lại mặc xích hoàng bào, vậy hiển nhiên hắn là người của hoàng thất?

Tất cả mọi người kinh ngạc nhìn Lý Thế Dân đi vào đại lao, chắc chắn đã nhận ra đây là Thiên tử Đại Đường, nhưng có một người thì không. Hà Thiện Quang nhắm đi theo sau Lý Thế Dân, theo sát sau là năm sáu cai ngục và lính canh ngục, tất cả đều khom người giống như bị bệnh gù hết.

Tất cả tử tù đều nín thở nhìn người trung niên đang mặc xích hoàng bào, đầu đội khăn, eo buộc thắt lưng cửu hoàn, chân mang đôi giầy Lục Hợp được may thủ công bằng da hươu chạm vào vạt áo, bước từng bước vững vàng tiến về trước.

Đột nhiên, một bàn tay thò ra giữa hàng rào, nắm lấy đôi chân đang mang giày Lục Hợp da hươu, một tiếng kêu to vang lên khuấy động cả nhà lao yên tĩnh, làm đám tử tù hoảng sợ.

Lý Ngư liều mạng nắm lấy hàng rào, mặt ấn vào hàng rào bị nặn thành hình giống như một cái đuôi cá, dùng hết lực toàn thân kêu gào:

- Tráng sĩ dừng bước! Tôi có chuyện muốn nói! Tôi có chuyện muốn nói…

Bạn đang đọc Tiêu Diêu Du (Bản dịch) của Nguyệt Quan
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HiepNghiaThanhPhong
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 509

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.