Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trộm Rượu Bị Bắt Gặp

Phiên bản Dịch · 810 chữ

Tô Trường Khanh bị hắn hỏi đến nghẹn lời, hắn cũng không biết Phượng cô nương sẽ như vậy không? Nếu như không đành lòng Mặc Cảnh Diệp biến thành bộ dáng như vậy, tại sao còn muốn biến mất chứ!

"Ài." Tô Trường Khanh thật sâu thở dài một hơi, cũng không biết nên khuyên nhủ Mặc Cảnh Diệp như thế nào, bất đắc dĩ xoay người đi ra.

"Thế nào?" Vân Phách vừa nhìn thấy Tô Trường Khanh đi ra liền không kịp chờ đợi xông tới.

"Ta đã quên chuyện của ngươi." Tô Trường Khanh vẻ mặt xấu hổ, hắn vừa nhìn thấy bộ dạng của Mặc Cảnh Diệp lại quên mất chính sự.

"Hả!" Vân Phách giật giật khóe miệng, uổng công ta đối với ngài tín nhiệm như vậy.

"Hoàng thượng cũng thật là không biết bây giờ là thời kỳ không bình thường hay sao? Còn nhất định muốn triệu hắn tiến cung." Tô Trường Khanh không nhịn được oán trách vài tiếng: "Được rồi, ta còn muốn tới quý phủ của Hoàn Nhan trộm rượu đây, không nói với các ngươi nữa." Nói xong như một làn khói chạy đi.

"Ta thì phải làm sao đây?" Vân Phách một hồi kêu rên.

Thanh Phong vỗ vai hắn một cái: "Ta cảm thấy Tô thiếu gia nói rất đúng, Vương gia hiện tại thương tâm như vậy, chuyện khác chắc chắn sẽ không để ý tới. Vẫn là nắm chặt tìm Phượng cô nương quan trọng hơn."

Vân Phách nhận mệnh gật đầu: "Cũng chỉ có thể như vậy, chúng ta đi xem tình huống bên Bạch Vũ đi!"

Thủy Đạm Vân Hề lại yên tĩnh trở lại.

Tô Trường Khanh ra khỏi vương phủ liền đi thẳng đến phủ của Hoàn Nhan thần y.

"Còn chưa có trở về a!" Tô Trường Khanh phe phẩy cây quạt đứng trước phủ đóng chặt: "Trời cũng giúp ta."

Tô Trường Khanh đi vòng qua cửa sau thần y phủ, tung người nhảy vào bên trong tường.

Thần y phủ an tĩnh đáng sợ, Tô Trường Khanh không có dừng lại chút nào thẳng đến hầm rượu của Hoàn Nhan.

"Hay cho Hoàn Nhan ngươi, cất giấu nhiều rượu như vậy, đều không cam lòng lấy ra. Xem ta ngày hôm nay dọn sạch hết cho ngươi." Tô Trường Khanh nhìn một loạt rượu ngon trong hầm rượu, nước bọt đều chảy đầy đất.

"Ngươi đang làm gì vậy?" Phía sau truyền đến một thanh âm.

"Ách." Tô Trường Khanh vừa định dọn sạch rượu tay liền dừng lại, quay đầu lại nhìn thấy người bị dọa sợ đến nói năng không rõ ràng: "Hoàn Nhan? Ta, ta là nhìn thấy chỗ này của ngươi dơ quá rồi, định giúp ngươi quét dọn một chút."

"Ah! Phải không?" Hoàn Nhan kéo dài ngữ điệu: "Nếu là như vậy, ta đây cũng không khách khí. Quét dọn sạch sẽ xong rồi đi!"

"Cái kia, ta chợt nhớ ra còn có chuyện chưa làm, đi trước một bước." Tô Trường Khanh chuẩn bị chuồn đi.

Hoàn Nhan làm sao có thể bỏ qua một cái sức lao động miễn phí, duỗi tay nắm lấy y phục của hắn lôi trở về: "Làm việc phải có thủy có chung mới đúng."

Có thủy có chung: từ đầu đến cuối, ý chỉ làm việc phải có trách nhiệm.

"Vì sao mỗi lần ta tới trộm rượu đều bị ngươi bắt gặp?" Tô Trường Khanh cảm giác mình bản thân mình xui xẻo cực kỳ, lần trước trộm rượu cũng bị hắn phát hiện: "Ngươi không phải là đã rất lâu không có tin tức sao, làm sao một chút dấu hiệu cũng không có đã bất thình lình quay trở về?"

"Ta cũng là sáng sớm hôm nay mới trở về, ngươi cũng biết tình trạng Nhị hoàng tử không cho phép chậm trễ thêm chút nào nữa. Ta trở về vẫn luôn nghiên cứu chế tạo thuốc cho hắn."

"Ngươi đi xem qua Nhị hoàng tử rồi?" Tô Trường Khanh hỏi.

Hoàn Nhan lắc đầu: "Không có, ta đây đang muốn phái Thanh Lạc đi tìm Cảnh Diệp để hỏi thăm tình huống, ngươi đây lại không đúng lúc tới quét dọn cho ta!" Hoàn Nhan cười trêu tức.

Tô Trường Khanh cũng không chấp nhặt với hắn: "Cảnh Diệp hiện tại còn tự lo không xong, nơi nào còn có tâm tình quản chuyện của người khác."

"Cảnh Diệp làm sao vậy?" Hoàn Nhan cau mày, thần sắc có chút sốt ruột.

"Còn không phải là trong phủ thất lạc mất một người sống sờ sờ sao." Tô Trường Khanh thở dài một hơi, một mạch lắc đầu.

"Trách không được ta hôm nay khi trở về, nhìn thấy kinh thành thật nhiều người của Cảnh vương phủ."

Bạn đang đọc Tiểu Hồ Phi Của Phúc Hắc Vương Gia của Lương Thất Cận
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Ruanzhu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.