Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lấy Lòng Tiểu Hồ Ly

Phiên bản Dịch · 872 chữ

Lúc Phượng Noãn Noãn chạy ra bên ngoài, Mặc Cảnh Diệp cũng vội vàng đi theo chỉ là không thấy được bóng dáng của nó. Hỏi Vân Phách cùng Bạch Vũ canh giữ ở cửa, bọn họ đều chỉ về hướng hồ nước.

Mặc Cảnh Diệp nghĩ rằng nó vừa mới bị hắn bắt được một mình đi ra ngoài hẳn là sẽ không lén lút đi ra ngoài lần nữa, liền không tiếp tục đuổi theo.

Chỉ là không nghĩ tới trời đã ngày càng tối, trước nay vật nhỏ luôn đúng hạn ăn cơm, vậy mà giờ vẫn chưa trở về, Mặc Cảnh Diệp lại đợi thêm nửa canh giờ (1 tiếng) nữa, cuối cùng sốt ruột, đem vương phủ lật tung lên cũng không tìm được Phượng Noãn Noãn.

Nhưng không ngờ lại tìm được nó ở thanh lâu, Mặc Cảnh Diệp chỉ cảm thấy tức giận đầy mình, ngay từ đầu tìm không được nó, sợ xảy ra chuyện gì, vậy mà bây giờ nhìn thấy nó thật giống như chứng kiến thê tử của mình lừa gạt mình mà đi thanh lâu vậy, lá gan của vật nhỏ thật đúng là càng lúc càng lớn.

"Chi chi." Phượng Noãn Noãn một chút cũng không cảm giác được chính mình sai rồi, ngược lại nhìn thấy Mặc Cảnh Diệp liền nghĩ đến trước đó bị hắn đánh mông. Vì vậy Phượng Noãn Noãn hướng hắn gọi hai tiếng, kì thực là đang oán trách hắn, liền vẻ mặt ngạo kiều mà ngó qua chỗ khác, đưa lưng về phía hắn.

Mặc Cảnh Diệp cũng không biết cơn giận lớn như vậy của vật nhỏ là từ đâu mà có, chính mình lén lút chạy ra ngoài dạo chơi thanh lâu, hại hắn đường đường là một Vương gia mà phải đợi nó ăn cơm, còn phải vì nó mà lo âu sợ hãi.

"Quay đầu lại." Mặc Cảnh Diệp lạnh giọng ra lệnh.

Phượng Noãn Noãn khinh thường trở mắt một cái, ngươi bảo ta quay đầu ta liền quay, rất không có cốt khí a!

"Vốn là ngày mai còn muốn mang ngươi đi giải sầu một chút, xem tình hình hiện tại thì không cần nữa rồi." Mặc Cảnh Diệp thấp giọng nói.

"Chi chi." Phượng Noãn Noãn nghe được lời của hắn lập tức quay đầu lại, mắt nhìn chằm chằm hắn như là đang trưng cầu ý kiến vậy.

"Không tức giận nữa?" Mặc Cảnh Diệp không biết vì sao khi nhìn thấy đôi mắt nhỏ bé của nó giọng nói đều không khỏi mềm nhũn ra, ngay cả tức giận cũng tiêu tan.

Phượng Noãn Noãn đầu nhỏ gật một cái, không tức giận nữa. Có thể đi ra ngoài chơi thì còn tức cái gì nữa!

"Về nhà ăn cơm đi!" Mặc Cảnh Diệp trong mắt tràn đầy sủng nịch sờ sờ đầu của nó.

Sáng sớm hôm sau, Phượng Noãn Noãn liền tỉnh ngủ. Ngồi bẹp ở bên người Mặc Cảnh Diệp, vẻ mặt lúc ngủ của hắn rất đẹp, so với bình thường cảm giác ít đi một chút lạnh nhạt, nhiều thêm một chút nhu hòa.

Phượng Noãn Noãn không nhịn được dùng vuốt hồ ly vuốt ve gò má của hắn, Mặc Cảnh Diệp cảm giác trên mặt ngứa một chút, mở mắt ra liền thấy tay của Phượng Noãn Noãn đang ở trên mặt mình. Phượng Noãn Noãn không biết hắn lại đột nhiên tỉnh lại, tay có chút lúng túng duỗi cũng không đúng, co cũng không đúng, vì vậy một người một hồ ly mắt to trừng mắt nhỏ.

"Ngươi làm sao mà lại thức dậy sớm như vậy?" Giọng Mặc Cảnh Diệp mang theo chút khàn khàn, lại có chút mị hoặc không nói ra được.

"Chi chi" Không phải là muốn dẫn ta đi ra ngoài chơi sao? Phượng Noãn Noãn lôi kéo ống tay áo của hắn chỉ chỉ ra bên ngoài.

"Ân, ta biết ngày hôm nay phải dẫn ngươi đi chơi. Có điều ngủ thêm một lát nữa." Mặc Cảnh Diệp đem nàng ôm vào trong ngực, cọ cọ thân thể của nàng.

Phượng Noãn Noãn không nói một lời lắc lư cái đuôi hồ ly của nàng, nhìn như không chú ý phất trên mặt Mặc Cảnh Diệp.

Cuối cùng bị nàng làm cho không còn lòng dạ gì ngủ tiếp nữa, rời giường thay y phục: "Vật nhỏ, đi thôi!"

Phượng Noãn Noãn sung sướng để hắn ôm vào trong ngực, Mặc Cảnh Diệp đi ra ngoài cửa cúi đầu nhìn thoáng qua Thanh Phong đứng ở bên cạnh: "Đồ đạc đều chuẩn bị xong chưa?"

"Hồi bẩm Vương gia, Bạch Vũ cùng Vân Phách đang chuẩn bị." Thanh Phong cung kính ôm quyền.

"Nga ~ Đi, đi xem xem." Mặc Cảnh Diệp thanh âm trong trẻo lạnh lùng hơi kéo dài một tia âm điệu.

Phượng Noãn Noãn rất hưởng thụ thanh âm của hắn, sống nhiều năm như vậy rồi mà còn chưa gặp qua ai có thanh âm có thể so sánh với thanh âm của hắn, mị hoặc tựa như sinh ra thêm một cái lỗ tai nữa vậy. [câu này ta chém đó]

Bạn đang đọc Tiểu Hồ Phi Của Phúc Hắc Vương Gia của Lương Thất Cận
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Ruanzhu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.