Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hạt Cơm Nơi Khóe Miệng

Phiên bản Dịch · 815 chữ

Phượng Noãn Noãn tựa ở đầu vai Mặc Cảnh Diệp, ngửi thấy được một mùi máu tươi nồng nặc, thế nhưng nàng cũng không nói gì.

"Ngươi vẫn luôn ở chỗ này cùng ta?" Phượng Noãn Noãn ngửa đầu nhìn khuôn mặt tiều tụy của hắn, đã không còn vẻ lạnh nhạt như trước kia.

"Ân, ta không yên tâm về nàng." Mặc Cảnh Diệp gật đầu.

Phượng Noãn Noãn cười một tiếng: "Bây giờ ta đã tỉnh, ngươi mau đi nghỉ ngơi một chút đi!"

Mặc Cảnh Diệp vốn là muốn cự tuyệt, sau lại nghĩ đến trên người hắn còn dính mùi máu, sợ bị Phượng Noãn Noãn phát hiện liền đồng ý.

Mặc Cảnh Diệp vừa đi, Hoa Lạc Ngâm liền vọt vào trong phòng.

"Noãn Noãn." Hoa Lạc Ngâm nắm thật chặt tay Phượng Noãn Noãn, mắt ngân ngấn lệ.

"Ngươi làm gì vậy?" Phượng Noãn Noãn thấy dáng vẻ khẩn trương của hắn, trêu ghẹo cười nói: "Đàn ông đàn ang còn bày đặt cái gì đây!"

"Muội biết không? Ta lo lắng cho muội muốn chết đó." Hoa Lạc Ngâm thấy dáng vẻ không sao cả của nàng, đều muốn khóc lên: "Muội nói xem, muội sao lại không biết bảo vệ tốt cho mình chứ."

"Buông bàn tay bẩn thỉu của ngươi ra." Mặc Cảnh Diệp lạnh lùng nhìn Hoa Lạc Ngâm nắm lấy tay Phượng Noãn Noãn.

"Quỷ hẹp hòi." Hoa Lạc Ngâm bĩu môi, nhỏ giọng lầm bầm.

Mặc Cảnh Diệp căn bản không để ý tới lời hắn nói, cầm lấy tay Phượng Noãn Noãn ma sát nhiều lần: "Noãn Noãn, đói không? Ta để cho Thanh Phong chuẩn bị một chút thức ăn đưa tới."

Phượng Noãn Noãn quả thật có chút đói bụng, xem ra bây giờ chắc là buổi trưa: "Các ngươi đều đi ăn cơm đi! Không cần lo lắng cho ta nữa đâu."

"Để ta giúp nàng." [Thật ra không biết câu này ai nói với NN]

Thương Mạch Dật không nói hai lời, đưa tay túm Hoa Lạc Ngâm không biết thức thời đi ra ngoài.

"Thương Mạch Dật, ngươi làm cái gì vậy." Hoa Lạc Ngâm giùng giằng.

Thương Mạch Dật đôi mắt trầm xuống, nhìn khuôn mặt tươi cười của Phượng Noãn Noãn khi nhìn về phía Mặc Cảnh Diệp: "Ngươi không thấy được Noãn Noãn không cần chúng ta giúp nàng sao?"

"Nhưng mà. . ." Hoa Lạc Ngâm nhìn hai người trong phòng ở chung rất tốt, ánh mắt Mặc Cảnh Diệp ôn nhu nhìn Phượng Noãn Noãn, rất là tỉ mỉ xếp lại góc chăn cho nàng.

Phượng Noãn Noãn trong mắt tràn đầy vui vẻ không biết đang cùng hắn nói cái gì đó.

Hoa Lạc Ngâm thở dài một hơi, nhìn về phía Thương Mạch Dật: "Ngươi cũng thích Noãn Noãn."

Thương Mạch Dật sửng sốt một chút, buông lỏng tay nắm Hoa Lạc Ngâm ra, ném hắn lại rồi bỏ đi.

"Này, ngươi nói gì đi chứ!" Hoa Lạc Ngâm đuổi theo.

Mặc Cảnh Diệp nhìn về phía hai người đã đi xa ngoài cửa, lại nhìn một chút Phượng Noãn Noãn bên cạnh. Tiểu nữ nhân này vẫn luôn thu hút người khác, làm cho hắn không nhịn được muốn đem nàng giấu đi, nàng tốt nhất là thuộc về một mình hắn, không cho bất luận kẻ nào nhìn thấy.

"Vương gia, thuộc hạ có thể vào không?" Thanh Phong bưng thức ăn ở cửa gõ cửa một cái.

"Ân." Mặc Cảnh Diệp lên tiếng, Thanh Phong mới đi vào.

"Vương gia."

"Đưa cho ta đi!" Mặc Cảnh Diệp tiếp nhận cơm nước: "Ngươi đi ăn cơm trước đi, ở đây có ta chăm sóc nàng là được rồi."

"Vâng, thuộc hạ xin cáo lui." Thanh Phong cúi chào.

"Noãn Noãn, ăn một miếng." Mặc Cảnh Diệp gắp vào trong chén Phượng Noãn Noãn rất nhiều đồ ăn.

Phượng Noãn Noãn mỉm cười ăn, còn thỉnh thoảng gắp một ít cho Mặc Cảnh Diệp: "Ngươi ăn nhiều một chút."

Phượng Noãn Noãn chỉ cần nghĩ đến nàng cho Mặc Cảnh Diệp thêm phiền phức, trong lòng liền hổ thẹn một hồi.

"Noãn Noãn, những ngày không gặp nhau này nàng gầy đi nhiều quá." Mặc Cảnh Diệp đau lòng vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của Phượng Noãn Noãn.

"Không có a!" Phượng Noãn Noãn vẫn đang ăn, miệng chưa từng rảnh rỗi.

"Đừng nhúc nhích." Mặc Cảnh Diệp chậm rãi tới gần mặt Phượng Noãn Noãn, môi dán lên khóe miệng Phượng Noãn Noãn.

Phượng Noãn Noãn phảng phất giống như bị điện giật, mở to hai mắt không nhúc nhích.

"Khóe miệng nàng có hạt cơm." Mặc Cảnh Diệp giải thích.

Phượng Noãn Noãn nhìn hắn đem hạt cơm nơi khóe miệng nàng ăn vào trong miệng, vẻ mặt đỏ bừng cúi đầu thật sâu, không dám nhìn hắn.

Bạn đang đọc Tiểu Hồ Phi Của Phúc Hắc Vương Gia của Lương Thất Cận
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Ruanzhu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.