Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nước Có Thể Chở Thuyền, Cũng Có Thể Lật Thuyền

Phiên bản Dịch · 854 chữ

Trong hoàng cung, Phượng Noãn Noãn làm tổ ở trong lòng Mặc Cảnh Diệp, đôi mắt xoay tròn đánh giá người xung quanh. Lần này so với lần trước tiến cung càng tráng lệ hơn, Hoàng hậu, Hoàng tử, Công chúa, cùng với các Tần phi đều tới.

"Cung nghênh Cảnh vương gia!" Ngoại trừ Hoàng thượng cùng Hoàng hậu, mọi người đều hành lễ.

Mặc Cảnh Diệp mặt không biểu tình ngồi ở vị trí thứ nhất phía dưới, đối với bọn họ dường như không nghe thấy.

"Tam hoàng thúc, hồ ly trong tay người thực sự mở miệng nói chuyện rồi!" Mặc Tử Ninh vẻ mặt tò mò chạy tới, nghiêng đầu ngó bên trái một cái, trộm nhìn bên phải một cái.

"Ninh Nhi, mau trở về chỗ ngồi." Nói chuyện là Đại hoàng tử ngồi ở vị trí bên cạnh Mặc Cảnh Diệp - Mặc Tử Phong.

Mặc Tử Ninh bĩu môi, lần nào cũng đều nói nàng.

Mọi người xì xào bàn tán một hồi: "Thì ra chính là con Cửu Vĩ Hồ này."

"Thật là đẹp. . . "

"Tam hoàng thúc, hồ ly này truyền ra dân gian rất là thần kỳ, thực sự là trời bảo hộ triều ta, mới ban điềm lành cho triều ta. Nói vậy thì Tam hoàng thúc hẳn là nên để nó ở lại trong hoàng cung, ở bên người phụ hoàng, suy cho cùng phụ hoàng chính là chân long thiên tử." Tam hoàng tử Mặc Tử Tang mở miệng nói.

Mặc Cảnh Diệp ý vị thâm trường nhìn hắn một cái, không nói một lời đùa giỡn ly rượu trước mặt.

"Tử Tang." Hoàng đế Mặc Đường trách mắng. Hắn sao lại có nhi tử không hiểu chuyện như vậy, lời như vậy cũng dám mở miệng nói ra. Kỳ thực tối hôm qua trước lúc Lý công công hồi cung, hắn cũng có ý nghĩ muốn đem hồ ly tới đây; thế nhưng, tối hôm qua nghe xong Lý công công chuyển lời liền bỏ đi loại ý niệm không thiết thực này trong đầu, dù sao cái ngôi vị Hoàng đế này là trước đây Mặc Cảnh Diệp chắp tay nhường cho, nếu không nơi nào đến phiên hắn ngồi lên ngôi vị Hoàng đế, tục ngữ nói: Nước có thể chở thuyền, cũng có thể lật thuyền.

"Xem ra hoàng cung của hoàng huynh quản chế có chút buông lỏng rồi. Hoàng hậu nương nương ở hậu cung chỉ lo tranh thủ tình cảm mà quên mất quản giáo nhi tử của mình rồi?" Lời nói cay độc vừa xuất ra, toàn bộ đại điện đều yên lặng.

' Phốc xuy' Một tiếng cười nhạo thanh thúy của nữ oa (bé gái) truyền vào trong lỗ tai mọi người.

Mọi người đều ngẩng đầu nhìn sang phương hướng của Mặc Cảnh Diệp, ngay cả Hoàng hậu tức đến xanh mặt cũng ngẩng đầu nhìn sang.

"Xin lỗi." Phượng Noãn Noãn thực sự không phải cố ý, chỉ là một đám người các nàng biểu tình thực sự quá khôi hài, từng người một bộ dạng kiềm nén muốn cười mà không dám cười.

"A, mẫu hậu. Giọng nói của Cửu Vĩ Hồ thật là dễ nghe." Một tiếng kinh hô thanh thúy của nữ oa khác.

Phượng Noãn Noãn nghiêng đầu hồ ly nhìn qua, chỉ thấy một một nữ tử ngồi trong góc tầm thường, khăn tay nhẹ nhàng che miệng tiểu nữ oa một chút: "Linh Nhi, không thể vô lý như thế." Nữ tử kia thật là xinh đẹp, một thân lục la quần, khuôn mặt không to phấn son hơi lộ ra vẻ tái nhợt, có một loại bệnh thái mỹ, có thể ngồi ở chỗ này thì chắc là Tần phi, bất quá mỹ nhân như thế mà ngồi trong một góc tầm thường, chắc hẳn là một phi tử cấp thấp.

"Khụ, khụ. Cảnh Diệp chớ tức giận, là hoàng huynh quản giáo Hoàng tử sơ sài rồi, mới có thể nói ra lời đại bất kính như vậy, chọc giận ngươi." Hoàng đế ho khan hai tiếng mở miệng, hy vọng có thể hòa hoãn bầu không khí một chút.

"Ta thật ra thì không có gì, chỉ là. . ." Mặc Cảnh Diệp hơi chuyển chủ đề: "Để cho người ngoài thấy được, chẳng phải là sẽ giễu cợt triều ta không có quy củ như vậy sao."

"Tam hoàng thúc, là Tử Tang không đúng. Mong Tam thúc rộng lượng, không cùng tiểu bối ta đây so đo." Mặc Tử Tang dưới ánh mắt ra hiệu của Hoàng đế, đi tới trước mặt Mặc Cảnh Diệp khom người thật sâu. Để cho mọi người thấy lễ nghĩa chu đáo, làm như Mặc Cảnh Diệp quá cứng nhắc.

"Biết sai mà sửa, không gì tốt hơn thế. Tử Tang nếu là thật biết sai liền đi học tập quy củ một chút cho tốt. Cũng sẽ không cảm thấy bản vương đang làm khó ngươi nữa."Thanh âm thanh lãnh của Mặc Cảnh Diệp vang vọng ở trên đại điện an tĩnh.

Bạn đang đọc Tiểu Hồ Phi Của Phúc Hắc Vương Gia của Lương Thất Cận
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Ruanzhu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.