Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Không Làm Vương Gia, Có Theo Ta Hay Không

Phiên bản Dịch · 848 chữ

"Ta. . ." Phượng Noãn Noãn cắn môi, ấp a ấp úng một câu nói cũng nói không nên lời.

"Nàng nói đi chứ!" Mặc Cảnh Diệp lắc lắc bả vai của nàng, buộc nàng nói tiếp.

"Ta không muốn."

Một câu nói giống như sấm sét giữa trời quang, Mặc Cảnh Diệp không thể tin được lời mình vừa mới nghe được: "Noãn Noãn, nàng. . ."

"Đây không phải là Tam hoàng thúc sao!" Từ xa truyền tới thanh âm nũng nịu của Mặc Tử Ninh.

Mặc Cảnh Diệp trước khi nghe được thanh âm thì cũng đã nhìn thấy các nàng, cho nên đã sớm sửa sang tâm tình lại một chút, khôi phục lại khuôn mặt băng lãnh không lộ biểu tình trong ngày thường.

"Bái kiến Tam vương gia." Diêm Tuyết ở bên cạnh quy quy củ củ hành lễ.

"Ân." Mặc Cảnh Diệp nhìn cũng chưa từng nhìn nàng, chỉ là nhàn nhạt lên tiếng.

Phượng Noãn Noãn mới không có tâm tư xem bọn họ ở chỗ này hư tình giả ý (1), cũng không đánh một tiếng chào hỏi liền đi.

Mặc Cảnh Diệp thấy nữ nhân bên cạnh đã đi mất, cũng không để ý tới Mặc Tử Ninh mà vội vã đuổi theo.

Mắt thấy Mặc Cảnh Diệp đuổi theo, Diêm Tuyết không cam lòng mở miệng hỏi: "Tử Ninh, nữ nhân bên cạnh Tam hoàng thúc ngươi kia là ai?"

Mặc Tử Ninh lắc đầu, nàng trước đây cũng chưa từng thấy qua.

Diêm Tuyết ở thiên điện của Mặc Tử Thư đã nhìn thấy nàng, vốn tưởng rằng nàng chỉ là một tiểu nha hoàn, xem tình hình bây giờ thì nàng đã tính sai, ả nữ nhân này về sau sẽ là trở ngại trên đường làm Cảnh Vương phi của nàng??

"Noãn Noãn, đừng tức giận nữa. Ta sẽ cho nàng đủ thời gian để suy nghĩ." Mặc Cảnh Diệp đi theo bên cạnh Phượng Noãn Noãn nói.

Phượng Noãn Noãn dừng bước lại, xoay người nhìn hắn: "Ta không cần suy nghĩ, bởi vì ta căn bản không thích Vương phi cái gì đó."

"Ta đây không làm Vương gia nữa, nàng có theo ta hay không?" Mặc Cảnh Diệp trước giờ chưa từng có cảm giác chán ghét thân phận của mình giống như thời khắc này như vậy.

Phượng Noãn Noãn vứt cho hắn một cái liếc mắt: "Ta cho rằng ngươi sẽ tìm được một nữ nhân có thể trợ giúp được ngươi, mà không phải loại không có chỗ dựa như ta đây."

"Nàng. . ." Mặc Cảnh Diệp nghe được lời của nàng, tức giận không biết như thế nào nói tiếp, cuối cùng tức giận phất tay rời đi.

Phượng Noãn Noãn nhìn người rất nhanh đã đi xa, thở dài một hơi.

"Vương gia, làm sao vậy?" Mặc Cảnh Diệp vẫn còn chưa đi tới gần, Thanh Phong cũng đã cảm giác được lửa giận đập vào mặt.

Mặc Cảnh Diệp không để ý chút nào tới hắn, trực tiếp bước lên xe ngựa.

"Di, Phượng tiểu thư đâu?" Thanh Phong hướng phía sau nhìn một chút cũng không nhìn thấy người.

Mặc Cảnh Diệp nghe được lời của Thanh Phong, nhịn không được xốc lên màn cửa sổ xe nhìn một chút, quả thực không có bóng dáng của tiểu nữ nhân kia.

"Vương gia?" Khuôn mặt Thanh Phong đột nhiên xuất hiện ở trước mắt Mặc Cảnh Diệp: "Phượng tiểu thư đâu?"

"Ngươi quan tâm nàng như vậy, thì đi tìm đi!" Mặc Cảnh Diệp tức giận trả lời một câu.

Thanh Phong bĩu môi: "Thuộc hạ lại không biết, nàng bị Vương gia bỏ lại ở chỗ nào."

Mặc Cảnh Diệp trừng mắt liếc hắn một cái, thực sự là càng ngày càng không có quy củ.

"Ai, hoàng cung ao hồ nước sâu như vậy. Vạn nhất Phượng tiểu thư đi nhầm vào thì. . . " Thanh Phong lời còn chưa nói hết thì cảm giác được một cổ kình phong, lại thấy người trước mắt đã biến mất.

"Đây là nơi nào a?" Phượng Noãn Noãn buồn bực mà ngồi trên bậc thang, nàng cũng đã đi vòng quanh cái địa phương rách nát này hết ba vòng rồi.

"Mặc Cảnh Diệp thối, vẽ một vòng tròn nguyền rủa ngươi. Dám đem bản tiểu thư ném ở loại địa phương này." Phượng Noãn Noãn trên mặt đất viết viết vẽ vẽ: "Hì hì, đây là mũi, miệng, con mắt. . ."

"Nữ nhân, còn muốn ở lỳ trong hoàng cung bao lâu?" Thanh âm lạnh nhạt từ sau lưng Phượng Noãn Noãn vang lên.

"Ách." Phượng Noãn Noãn quay đầu lại nhìn thoáng qua nam nhân phía sau, lặng lẽ dùng chân chà chà trên mặt đất: "Ngươi sao lại quay trở lại rồi?"

"Nàng đang làm gì?" Mặc Cảnh Diệp ngồi xổm xuống dùng tay kéo chân Phượng Noãn Noãn ra, suýt chút nữa nổi đóa.

-----------------------

(1) Hư tình giả ý: Giả dối, không có ý tốt, thành ngữ tương đương: Khẩu phật tâm xà

Bạn đang đọc Tiểu Hồ Phi Của Phúc Hắc Vương Gia của Lương Thất Cận
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Ruanzhu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.