Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 2447 chữ

“Ta không đói, ta chờ nàng cùng đi ra ngoài..."

Lúc này Tiêu Sơn không muốn rời xa thê tử.

Phùng Trinh nghe vậy, trong lòng nàng cảm thấy có chút hưởng thụ. Mặc dù bây giờ nàng chưa có bất kỳ tình cảm nào với Tiêu Sơn, nhưng ván đã đóng thuyền, sau này sẽ là cả đời người, cho nên đương nhiên nàng cũng hy vọng đối phương sẽ coi trọng mình.

Hơn nữa, Tiêu Sơn coi trọng nàng như thế nào, sẽ trực tiếp quyết định địa vị của nàng trong cái nhà này.

Nàng sờ búi tóc trên đầu, cười đứng lên: "Vậy chúng ta cùng nhau ra ngoài đi, đừng để người trong nhà chờ."

Tiêu Sơn mỉm cười, bước tới và cùng đi ra ngoài với Phùng Trinh.

"Vị đại tẩu này xuất thân từ nhà tú tài, sao chút lễ nghĩa mà cũng không hiểu, đừng nói nấu cơm cho chúng ta, tốt xấu gì cũng dậy sớm một chút."

Người nói là một thiếu phụ mặc áo lam hoa, ước chừng mười bảy mười tám tuổi, miệng lưỡi sắc bén, khuôn mặt gầy nhọn. Đó là Quách Thúy Hoa, tức phụ của Tiêu gia.

Quách Thúy Hoa cũng xuất thân từ quân hộ, phụ huynh trong nhà đều tòng quân chết trận sa trường, từ khi biết tâm tư của trưởng bối Tiêu gia, nàng ta vẫn chưa bao giờ coi Tiêu Sơn là người sống. Cho nên dù Phùng Trinh là tẩu tử mới vào cửa, tự nhiên nàng ta cũng không coi trọng.

Thấy Phùng Trinh vẫn chưa rời giường, trong lòng nàng ta cảm thấy rất không vui, ngay cả giọng điệu cũng có vài phần oán giận.

Một thiếu phụ mặt tròn bên cạnh là Từ Hồng Ngọc, là tức phụ của lão tam của Tiêu gia, nhưng nàng ta xuất thân từ một lương gia, ngày thường ở Tiêu gia cũng không nói nhiều, nhưng khi nàng ta nghe được lời nói của Quách Thúy Hoa, nàng ta cũng chỉ cong môi mà không nói gì.

Thấy không ai hưởng ứng, Quách Thúy Hoa cảm thấy không thú vị, chạy đến chỗ Tiêu Ngô thị đang ngồi ngay ngắn trên bàn nói: “Nương, chuyện hôm nay ngài phải quản mới được, nếu không đại tẩu này về sau còn không phải vô pháp vô thiên sao."

Tiêu Ngô thị mở nửa đôi mắt, hừ nhẹ một tiếng: “Đại ca của ngươi còn đang ở nhà, ngươi an phận một chút."

Quách Thúy Hoa xấu hổ không có mặt mũi, bĩu môi đi vào phòng bếp làm việc.

Nàng ta xác thật có chút tâm tư. Dù sao trước kia Tiêu Sơn còn độc thân, nắm giữ mọi thứ trong nhà, tuy rằng trong nhà mẫu thân vẫn làm chủ, nhưng ít nhất mỗi người trong nhà đều được chia phần. Bây giờ đại tẩu đã vào cửa, những thứ này càng có nhiều người chia sẻ, Phùng Trinh là thê tử danh chính ngôn thuận của Tiêu Sơn, lại là người đọc sách, nghe nói người đọc sách có nhiều tâm tư, nàng ta lo lắng đến lúc đó Phùng Trinh sẽ tìm đến Tiêu Sơn muốn nuốt chửng tất cả những thứ này cho riêng mình. Nàng ta không muốn như thế, vì vậy nàng ta muốn nhờ bà bà ra oai phủ đầu với Phùng Trinh.

Nhưng nghĩ đến lời nhắc nhở của Tiêu Ngô thị, nàng ta không dám lỗ mãng. Rốt cuộc, mặc dù nàng ta không coi Tiêu Sơn là người sống, nhưng nàng ta vẫn sợ sát thần Tiêu Sơn này.

Ngày thường khi Tiêu Sơn im lặng, nàng ta cũng không dám nói chuyện nhiều lời với vị đại bá này, làm sao nàng ta dám làm gì Phùng Trinh trước mặt hắn đây?

Cũng may Tiêu Sơn cũng không ở nhà được mấy ngày. Quách Thúy Hoa đắc ý cười cười.

Khi Phùng Trinh và Tiêu Sơn đến, trên bàn đã dọn sẵn thức ăn.

Lúc này nhà của người bình thường rất ít ăn ba bữa, thường chỉ ăn được hai bữa là rất tốt rồi. Nhưng Tiêu gia phải cần ăn ba bữa một ngày, bởi vì bọn họ đều là những người lao động nặng nhọc, tiêu tốn rất nhiều sức lực. Buổi sáng tuy là mì, bánh bột bắp, cháo cùng với ít dưa muối, nhưng ở trong thôn cũng đã khó có được. Ít nhất khi ở Phùng gia, một ngày có thể ăn được bữa cơm no, Phùng Trinh đã cảm thấy rất thỏa mãn.

Ở nông thôn không có nhiều quy củ như vậy, không cần kính trà, nhưng Phùng Trinh vẫn kiên quyết bưng nước cho hai vị trưởng bối coi như chào hỏi, tỏ vẻ hiểu biết lễ nghĩa.

“Cha uống trà, nương uống trà.” Phùng Trinh nhẹ giọng nói.

Tiêu Sơn ở bên cạnh đứng nhìn, trong lòng hắn càng thích hơn. Hắn cảm thấy thê tử của mình quả nhiên không giống với những người khác. Bất quá lại giống với những tiểu thư khuê các mà trước kia hắn cũng đã nghe tiên sinh kể chuyện nói đến.

Tiêu lão thúc chỉ khẽ ừ một tiếng, cũng không nói chuyện nữa. Ngược lại, Tiêu Ngô thị sau khi uống trà xong thì nhìn nàng một cái, ngữ khí bình tĩnh nói: “Nếu như con đã vào cửa Tiêu gia chúng ta, về sau chính là người một nhà, cũng sống thật tốt với Tiêu Sơn, ngày sau sớm khai chi tán diệp cho Tiêu gia chúng ta."

"Đúng vậy đại tẩu, muội và Hồng Ngọc đều đã có con cái, chỉ chờ có đại tẩu." Quách Thúy Hoa ở bên cạnh tiếp lời.

Phùng Trinh nghe vậy thì nhìn nàng ta một cái, Tiêu Ngô thị nói: “Đây là nhị đệ muội của con, Thúy Hoa," lại nhìn Từ Hồng Ngọc: “Đó là tam đệ muội của con, Hồng Ngọc."

Phùng Trinh mỉm cười gật đầu, rồi liếc nhìn từng nam nhân bên cạnh bọn họ.

Như người ta vẫn nói, tâm sinh tướng, Phùng Trinh cảm thấy có mấy phần đạo lý. Quách Thúy Hoa có ngoại hình như một con khỉ má nhọn, vừa thấy có thể biết là người xấu tính. Còn nam nhân của nàng ta, Tiêu Xuân Sinh cùng nàng ta cũng có vài phần tướng phu thê, hai phu thê này có lẽ khó tiếp xúc.

Từ Hồng Ngọc kia thì không nói chuyện, trên mặt mang theo ba phần ý cười, nhưng thật ra không biết nàng ta là người như thế nào, Tiêu lão tam Tiêu Lâm hiện đang làm trong phòng thu chi ở thành Túc châu, cũng không biết là người như thế nào.

Sau khi kính trà xong, cả nhà đều ngồi xuống ăn cơm.

Cả Quách Thúy Hoa và Từ Hồng Ngọc đều mang theo con cái của mình. Quách Thúy Hoa sinh được một nhi tử, hiện giờ đã bốn tuối, có thể tự ngồi trên ghế nhỏ ăn bánh bột bắp. Con của Từ Hồng Ngọc là nữ nhi, hiện giờ đã hơn một tuổi, còn đang được Từ Hồng Ngọc ôm đút cháo.

Tiêu Sơn nhìn có chút hâm mộ, lại quay đầu nhìn sang thê tử của mình, thầm nghĩ năm sau có lẽ mình sẽ được bế nhi tử, trong lòng có chút mong chờ.

Phùng Trinh không nghĩ nhiều như vậy. Nàng chỉ nghiêng đầu nhìn, cũng không thấy tứ muội Tiêu Diệu Diệu, trong lòng cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng cũng không có hỏi thêm câu nào.

Sau khi cả nhà ăn cơm xong, Tiêu Diệu Diệu mới cõng cái sọt từ bên ngoài đi vào, trên trán còn có mấy vết bẩn, hiển nhiên là ra ngoài làm việc. Thấy người trong nhà ăn cơm, chỉ chào nhau rồi tươi cười đi rửa mặt, sau đó chạy tới gom nốt bánh bột bắp và cháo còn lại mà ăn.

Tiêu Ngô thị nói: "Hôm nay hái được nhiều hay ít?"

Tiêu Diệu Diệu cười nói: "Hôm nay may mắn, hái được không ít thảo dược, sau khi phơi xong có thể đổi lấy bạc."

Khi Phùng Trinh vừa nghe mới biết Tiêu Diệu Diệu biết thảo dược, cũng có thể đóng góp vào sinh kế của trong nhà. Chẳng trách cuộc sống Tiêu gia rất sung túc, trong nhà có ba nhi tử, một khuê nữ, ai cũng có thể kiếm được bạc.

Sau khi cơm nước xong, Tiêu lão thúc bởi vì chân cẳng không tiện không thể đi ra ngoài, liền ở trong sân mài nông cụ. Tiêu Xuân sinh đã đi ra ngoài, nhưng cũng không biết là đi đâu. Tiêu Ngô thị phân phó cho hai tức phụ làm một số việc nhà, sau đó trở về phòng nghỉ ngơi.

Phùng Trinh chủ động giúp Tiêu Diệu Diệu thu dọn bát đũa, Tiêu Diệu Diệu nhanh chóng ngăn nàng lại: “Đại tẩu, hôm nay là ngày đầu tiên tẩu tới đây, không có đạo lý để cho tẩu làm việc."

"Chúng ta đều là người một nhà, không nên khách khí như vậy." Phùng Trinh không phải là người lười biếng. Hôm nay thức dậy muộn, nàng cũng có hơi xấu hổ.

Tiêu Diệu Diệu lại đẩy cánh tay của nàng, nhìn về phía sau nói: "Đại ca vẫn còn đang chờ tẩu đấy, hai ngày nữa huynh ấy lại phải đi rồi."

Nghe vậy, Phùng Trinh quay lại nhìn Tiêu Sơn vẫn đang đứng ngây ra ở cửa bếp, trên mặt mang một nụ cười ngượng ngùng: “Được rồi, để tẩu trở về giúp đại ca của muội thu dọn hành lý, vậy thì vất vả cho tứ muội."

Tiêu Diệu Diệu cười vẫy vẫy tay: “Không vất vả không vất vả, tẩu tử mau đi đi."

Lúc này Phùng Trinh mới lau khô tay đi về phía Tiêu Sơn. Nhìn thấy Phùng Trinh đến gần, trên mặt Tiêu Sơn lập tức nở nụ cười, xoay người đi theo Phùng Trinh vào phòng. Sau khi trở về phòng, Phùng Trinh không để ý đến Tiêu Sơn, bản thân nàng đi đến tủ đựng xiêm y để chuẩn bị xiêm y cho Tiêu Sơn.

Nàng vừa mở tủ xiêm y ra, phát hiện trong tủ chỉ có hai kiện áo đơn, bên trong không có gì nên quay lại nhìn Tiêu Sơn. "Xiêm y của chàng ở đâu?"

Tiêu Sơn vốn có chút ủy khuất, trong lòng thầm khó xử, nhưng nghe Phùng Trinh hỏi, liền vội vàng nói: “Ta không cần xiêm y, ngày thường cũng rất ít trở về một lần, ở quân doanh đều chỉ mặc quân phục, ít khi mặc xiêm y."

Triều đình đãi ngộ với quân nhân rất tốt, hàng năm đều phát đủ xiêm y. Xiêm y một năm bốn mùa đều không tồi.

Phùng Trinh nghe vậy thì cũng cảm thấy hơi không vui. Mặc dù Tiêu Sơn hiếm khi trở về, nhưng hắn vẫn là một thành viên trong nhà. Cho dù như thế nào thì trong nhà vẫn nên chuẩn bị một số đồ vật cho hắn. Lại nhìn tính cách vô tư hiền lành này của Tiêu Sơn, trong lòng nàng cũng có chút lo lắng.

Nàng xoay người, ngồi ở bên giường nói: "Chàng cũng lại đây ngồi đi, ta và chàng nói chuyện một chút."

Vừa mới nghe Tiêu Diệu Diệu nói hai ngày nữa Tiêu Sơn sẽ đi, nàng phải cùng Tiêu Sơn bàn bạc trước một số việc, để sau này không gặp phải tình thế khó khăn.

Nghe vậy, Tiêu Sơn vội vàng đến ngồi ở mép giường, hai tay của hắn co quắp không biết để ở nơi nào. Những người hàng ngày mà hắn tiếp xúc đều là binh lính cao to thô lỗ, không biết làm thế nào để tiếp xúc với thê tử nhỏ nhắn mềm mỏng.

Thấy hắn bối rối thành như vậy, Phùng Trinh đưa tay nắm lấy lòng bàn tay hắn, mười ngón tay của hai người đan vào nhau. Cảm nhận được thân thể Tiêu Sơn cứng ngắc, nàng thầm cười trong lòng, nhưng lại nghiêm túc nói: "Chàng ngày thường ở quân doanh làm những gì, đảm nhiệm chức vụ gì?"

Nghe nói đến chuyện trọng quân doanh, Tiêu Sơn lập tức lấy lại tinh thần, thẳng lưng nói: "Ha ha, ta ở trong Hãm trận doanh. Nàng có biết Hãm trận doanh không, chính là doanh trại lợi hại nhất của quân Túc châu. Ta đã ở trong Hãm trận doanh nhiều năm, hiện tại đã là ngũ trưởng, ngày thường chúng ta không có việc gì làm sẽ cùng nhau luận võ, thời điểm khi man di không thành thật, Trương giáo úy sẽ dẫn dắt chúng ta đi đánh man di."

Phùng Trinh không cảm thấy Hãm trận doanh là nơi có gì đặc biệt, mặc dù là đội tiên phong, nhưng luận về cấp bậc, cũng không khác với ngũ trưởng của các đội ngũ khác. Bất quá nàng biết được, ở nơi này ngũ trưởng là một loại quân chế, năm người hợp thành một ngũ, đứng đầu là ngũ trưởng, ngũ cũng là quan quân thấp nhất trong quân đội cổ đại. Nói cách khác, Tiêu Sơn hiện là một quan nhỏ.

Nhưng nói thật, nàng biết, đội quân cổ đại coi trọng nhất là quân công, đặc biệt là quân biên cảnh, bởi vì quá mức gian khổ và nguy hiểm, cho nên số lượng quân rất ít, nơi này đối với những con cháu nhà nghèo có rất nhiều cơ hội.

Cho nên đối với Tiêu Sơn đã tòng quân mấy năm, hơn nữa nghe nói vẫn là trong quân doanh lợi hại nhất thế nhưng chỉ là ngũ trưởng, trong lòng không khỏi có chút khó hiểu.

Thấy Phùng Trinh không nói gì, Tiêu Sơn cho rằng nàng không thích nghe chuyện quân doanh, hắn có chút lo lắng, ủ rũ nói: “Thật ra Trương giáo úy định đề bạt cho ta làm thân binh, nhưng ta không biết chữ, xem cũng không hiểu những bức thư tín do chim ưng truyền đến, cho nên không thể đi. Bất quá tuy rằng ta không thể làm thân binh, nhưng chúng ta ở Hãm trận doanh cũng không có nhiều nguy hiểm, mấy năm nay man di tương đối an phận.”

Nguyên lai là như vậy!

Phùng Trinh cuối cùng đã biết được. Tiêu Sơn không biết chữ, đó là một thiếu sót rất lớn.

Bạn đang đọc Tiểu Kiều Thê Nhà Quân Hộ của Vọng Giang Ảnh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi chauuyvu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 225

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.