Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trọng Sinh Sở Quốc

Tiểu thuyết gốc · 2263 chữ

Trước mắt Tiêu Hinh là một màn đêm tối, từng bước gian nan nàng tiến về phía trước nàng không biết bản thân hiện phải đi đâu về đâu nàng muốn về nhà muốn về Sở quốc. "Công chúa, người ở đâu? Người hiện có hạnh phúc không? Hinh Nhi nhớ người thật sự nhớ người. Công chúa, Hinh Nhi đau quá. Hinh Nhi thật sự sợ hãi, công chúa người tới đón Hinh Nhi về nhà có được không?"

Thần trí Tiêu Hinh dần mơ hồ, linh hồn nàng đang từ từ tan biến, nhìn bản thân của hiện tại Tiêu Hinh không ngừng ra sức chạy, mộng tưởng cuối cùng của nàng chính là gặp được chủ tử, nàng ngã trên mặt đất, toàn thân ngập trong đau đớn, mưa bắt đầu rơi, tức thì mưa và máu hòa vào nhau thành những dòng nước nhỏ, huyết thủy chảy đến đâu bỉ ngạn khai hoa đến đó, rực đỏ cả một góc trời. Trong cơn mơ, Tiêu Hinh thấy một nữ tử áo bào đỏ thẫm, che chiếc ô đỏ, đi dưới màn mưa đến bên nàng, "người là công chúa, công chúa người đến đón Hinh Nhi có phải không?", nàng vừa lẩm bẩm vừa cố gắn dùng chút sức lực cuối cùng, lê tấm thân tàn cố gắng lê thân về phía nữ tử kia, nữ tử từng bước ung dung thoáng chốc đã đến bên cạnh Tiêu Hinh, giọng nói vô cùng mị hoặc vang lên bên tai nàng.

"Ha ha, ta còn tưởng là vị đại nhân nào giá lâm, chỉ là một tiểu oán linh, xem nào sắp hồn phi phách tán rồi, oán niệm nặng nề đến vậy, đáng thương thật là đáng thương."

"Là công chúa, là người có đúng không? Người đến đón Hinh Nhi có đúng không?"

"Ha Ha, công chúa, bổn tọa đúng là công chúa, nhưng không phải là vị công chúa mà ngươi ngày đêm tâm niệm."

"Ngươi không phải công chúa, ha ha đến tận cùng cũng chẳng ai cần ta, ha ha, ta hận các người, ta hận các người.."

"Muốn trả thù rửa hận không bổn tọa giúp ngươi?"

"Ngươi giúp ta, làm sao mà giúp, ta của hiện tại chỉ còn lại chút tàn hồn."

"Ha Ha, thú vị, thật là thú vị, bổn tọa đương nhiên có thể giúp ngươi, nhưng có một điều kiện."

"Được, chỉ cần người có thể giúp ta trả thù bọn họ, ta liền theo ý người định đoạt."

"Ha Ha, đi đi, đi làm việc ngươi muốn, đem oán thù của người, sinh mạng của ngươi, hy vọng của ngươi, làm bữa tối cho ta.. ha ha.. đi đi.. mau đi đi."

Nữ tử dứt lời toàn thân Tiêu Hinh rực đỏ tan thành vạn hoa cuốn theo làn gió bay tỏa khắp trời, chỉ thấy nữ tử kia cười lên một tiếng cười quỷ dị lúc ẩn lúc hiện, biến mất sau màn hoa.

"Hinh Nhi ngươi không sao chứ đừng dọa bổn cung, bổn cung xin lỗi ta không nên đưa ngươi theo, bổn cung sai rồi ngươi tỉnh lại đi ngươi đừng có chết mà, hu hu."

Bên tai nghe thấy âm thanh thân thuộc, Tiêu Hinh khó khăn mở mắt, nàng đã mơ một giấc mơ một giấc mơ dài đau khổ tột cùng, là công chúa, công chúa của nàng, "đây là giấc mơ của nàng sao? , không phải nàng đã chết rồi sao?" Tiêu Hinh mừng rỡ nhào đến ôm lấy công chúa của nàng không ngừng khóc lớn như muốn trút hết những ấm ức bất công mà nàng đã phải gánh chịu.

Sở Nhạc Linh, ôm lấy nàng vỗ về an ủi nàng trong lòng không ngừng cảm thấy tội lỗi, Tiêu Hinh sợ hãi đến như vậy tất cả đều là do nàng mà ra, nếu như nàng không đào hôn, bọn họ cũng sẽ không rơi vào bước đường này, một mặt bị quan binh truy đuổi, lại còn gặp thổ phỉ, cũng may Dương Khuyên đến kịp mang họ về kinh mới thoát được kiếp nạn này. Tiêu Hinh vì cứu nàng mà bị trọng thương hôn mê bất tỉnh nhiều ngày, hiện tại lại sợ hãi đến vậy đều là lỗi do nàng. Sở Nhạc Linh nhẹ gỡ tay Tiêu Hinh ra giúp nàng ổn định trên giường, đem thuốc bón cho nàng ấy, Tiêu Hinh từ đầu đến cuối đầu không nói một câu. Sở Nhạc Linh, nghĩ nàng vẫn còn sợ hãi cũng không hỏi thêm gì bón thuốc xong thì lặng lẽ rời đi.

Sở Nhạc Linh đi rồi Tiêu Hinh lúc này mới bình tâm, nước mắt cứ thế lăn dài trên gương mặt thanh tú, nơi này, nàng như vậy mà trở về rồi. Công chúa lần này Hinh Nhi sẽ dùng cách của mình bảo vệ người một đời bình an. Bắc Thuần Phong ta sẽ để ngươi biết được cảm giác cầu mà không được, sống không bằng chết, nàng lau đi nước mắt nở một nụ cười nham hiểm. Nàng dựa vào trí nhớ của tiền kiếp liền biết được bản thân đã trùng sinh, hiện nàng đang ở Sở quốc, đây là phủ tướng quân, công chúa vì không muốn đến Bắc quốc hòa thân nửa đêm dẫn theo nàng bỏ trốn khỏi hoàng cung. Bọn họ vừa chạy, vừa trốn tránh truy binh, không may lại rơi vào tay thổ phỉ chỉ còn một chút nữa thôi là bị đám thổ phỉ đó làm cho ô nhục. Trời xanh phù hộ thiếu tướng Dương Khuyên kịp thời ứng cứu, công chúa vì vậy mà đem lòng ái mộ Dương Khuyên, nàng cũng vì cứu công chúa mà bị thương. Đợi thương thế của nàng chuyển biến sẽ lập tức hồi cung, sau đó là hòa thân, đến Bắc quốc, không lần này ta sẽ không ngu ngốc như trước nữa, ta sẽ khiến tất cả các ngươi phải trả giá.

Biết công chúa đem lòng ái mộ thiếu tướng, vì để bọn họ có thêm thời gian bên nhau, Tiêu Hinh nhiều lần tự rạch vết thương của mình khiến vết thương vừa lành không lâu liền vỡ ra, vì công chúa của nàng dù có là muốn mạng của nàng, nàng cũng tự nguyện dâng lên. Ở kiếp trước công chúa bỏ lại vinh hoa một lòng muốn cùng Dương Khuyên cao chạy xa bay, nhưng tên họ Dương này lại phụ lòng công chúa, công chúa uất hận trong lòng theo sứ thần đến Bắc quốc hòa thân, giây phút công chúa buông bỏ thì Dương Khuyên lại xuất hiện đưa nàng ấy rời đi, mới dẫn đến cục diện hỗn loạn sau này, vẫn phải là Tiêu Hinh nàng ra tay trước. Ngày tháng bên nhau Sở Nhạc Linh và Dương Khuyên đối với đối phương đều tâm duyệt ý định, tự quyết trung thân. Tiêu Hinh vì vậy mà giúp họ tính kế, ở phủ tướng quân giúp họ gạo nấu thành cơm, đợi đến khi công chúa hoài thai mới trở về khi thành. Sở hoàng chỉ có mình Sở Nhạc Linh là con gái, yêu thương vô cùng. Tiêu Hinh biết Sở hoàng vốn không muốn nữ nhi duy nhất của mình phải gả sang dị quốc, chỉ vì chiến loạn những năm lần đây Sở quốc liên tục bại trận đã dâng không biết bao nhiêu thành trì vào tay Ngụy quốc, giữa lúc ngàn cân treo sợ tóc thì Bắc quốc bất ngờ giúp đỡ, Sở quốc cũng vì vậy mà cùng Bắc quốc kết thành liên minh tương trợ lẫn nhau. Bắc quốc đề nghị hai nước kết thành thông gia, để hai nước thêm phần tương ái.

Sở hoàng nhận ơn Bắc quốc nên đã nhận lời, hiện tại công chúa đã hoài thai truyện này vốn không thể truyền ra ngoài, làm mất mặt hoàng thất đồng thời ảnh hưởng đến giao hảo của hai nước, chẳng bao lâu sứ thần bắc quốc sẽ đến đón công chúa. Sở hoàng như ngồi trên đống lửa, trong lòng tuy giận nhưng vẫn không nỡ phạt công chúa và tình lang của nàng, ngoại tôn của ngài không thể không có cha, càng không để nữ nhi bản thân thương yêu nhất trở thành góa phụ. Dương Khuyên lại là tướng tài, thiếu niên kiệt xuất, là một hạt giống tốt tất cả điều này làm Sở hoàng vô cùng khó nghĩ. Một mình trầm ngâm trong đại điện, Tiêu Hinh thấy kế hoạch của bản thân bước đầu thành công liền vui vẻ đến gặp Sở hoàng.

"Nô tỳ Tiêu Hinh, tham kiếm hoàng thượng."

"Tiêu Hinh, ngươi làm sao mà vào được đây? , ngươi không ở bên cạnh hầu hạ công chúa, chạy đến Thiên điện này làm gì? , ngươi có biết tự ý vào thiên cung chính là tội chết không?"

"Nô tỳ đã biết, nô tỳ liều mạng sống đến đây là để hiến kế cho bệ hạ."

"Hiến kế, ngươi nghĩ mình là ai?"

"Tâu bệ hạ Tiêu Hinh biết thân phận mình thấp hèn, nhưng xin bệ hạ cho Tiêu Hinh được nói một lời, cho dù có chết nô tỳ cũng cam lòng",

"Được, ngươi nói đi."

"Bệ hạ, xin để nô tỳ thay công chúa đến Bắc quốc hòa thân, nô tỳ tự tin bản thân là người hiểu công chúa nhất, người có thể thay thế công chúa chỉ có thể là nô tỳ."

"Hồ ngôn loạn ngữ, ngươi nghĩ bản thân mình là ai?"

"Bệ hạ, xin nghe thần nói Tiêu Hinh lớn lên bên cạnh công chúa, công chúa có ơn với nô tỳ, đời này nô tỳ nguyện vì công chúa dâng hiến, công chúa nay đã hoài thai, nếu chuyện này đến tai xứ thần Bắc quốc sẽ làm ảnh hưởng đến hòa hảo giữa hai nước",

"Xứ thần đến từ phương xa trước nay chưa từng gặp qua công chúa, nô tỳ từ nhỏ đã ở bên công chúa nhất cử nhất động của công chúa nô tỳ cũng có thể bắt trước theo, nhân lúc xứ thân chưa tới nô tỳ cả gan xin người cho công chúa dùng thân phận của nô tỳ gả cho thiếu tướng quân, tác thành cho công chúa."

"Ý ngươi là muốn ta nhận thiếu tướng làm nghĩa tử lại đem ngươi coi thành công chúa mang đi hòa thân."

"Ngươi xác định bản thân không hối hận."

"Nô tỳ tuyệt không hối hận."

"Được."

"Ngươi về đi, trẫm sẽ tự có an bài."

Tiêu Hinh về cung lúc này công chúa đã say ngủ, nàng đến bên cạnh công chúa, nắm lấy tay người không ngừng rơi lệ, công chúa đây là việc cuối cùng mà nô tỳ có thể làm cho người, nguyện chúc cho người và Dương thiếu tướng nên duyên loan phượng, hạnh phúc trọn đời. Cánh cửa khép lại, bóng người khuất xa, công chúa từ đầu đến giờ đều đang vờ ngủ, nay rúc vào chăn nước mắt lăn dài, Hinh Nhi xin lỗi muội kiếp này là Nhạc Linh ta nợ muội nếu có khiếp sau ta nguyện làm trâu ngựa báo đáp muội. Việc Tiêu Hinh thay mình hòa thân Sở Nhạc Linh đều đã nghe hết, nàng vốn muốn đến tạ lỗi với phụ hoàng lại vô tình nghe được cuộc nói chuyện giữa phụ hoàng và Tiêu Hinh. Lúc này nàng mới nhận ra bản thân đã ngây thơ đến nhường nào, ngu ngốc đến nhường nào, sự bốc đồng cố chấp nhất thời của nàng xém chút nữa là hủy hoại ban giao hai nước Bắc Sở, hiện tại còn hủy đi hạnh phúc của Tiêu Hinh người mà nàng xem như là tỷ muội, nàng hối hận rồi bản thân nàng không nên ích kỷ như vậy. Nàng đem việc này kể lại với Dương Khuyên, Dương khuyên biết được liền đến chỗ hoàng thượng mong người thu lại ý chỉ, dọc đường lại bị Tiêu Hinh cản lại, giải thích với hắn mọi việc mà nàng làm, nàng cam tâm tình nguyện nàng hy vọng hắn sau này thương yêu công chúa, giúp ích cho bá tánh là nàng đã an lòng. Dương Khuyên cúi đầu cảm tạ ơn tác thành của nàng.

Không lâu sau đó bệ hạ truyền chỉ chiếu cáo thiên hạ, vì không có con trai nên nối dòng nhận Dương Khuyên là cháu họ làm nghĩa tử, đổi tên thành Sở Khuyên, lại ban Tiêu Hinh cho Sở Khuyên làm thê, hôn lễ nhanh chóng được tổ chức trong tiếng hô vang, tiếng đàn ca, tiếng pháo hoa nổ rợp trời tân nương tử bước vào phòng loan, mà cô gái đó không ai khác chính là Sở Nhạc Linh, nhờ sự giúp đỡ của Tiêu Hinh mà nàng và người trong mộng có thể nên duyên cầm sắc. Bên này Tiêu Hinh trong bộ hoa phục, mang trên mặt một chiếc mặt nạ kim phượng, ngồi bên hữu Sở đế ân cần đón tiếp sứ thần Bắc quốc, từng lời nói cử chỉ của nàng đều toát lên vẻ đoan trang quý phái, Sở đế cũng kinh ngạc không thôi Tiêu Hinh so với nữ nhi của hắn chỉ có hơn chứ không hề kém, đoạn hướng Tiêu Hinh nhẹ cúi đầu, Sở quốc lần này đều phải trông đợi hết vào ngươi rồi.

Bạn đang đọc Tiêu Ký Tranh Hoàng sáng tác bởi hoatuyettu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hoatuyettu
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.