Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vĩnh Hằng Chi Nhãn, Vĩnh Hằng Cung và Thời Nô

Tiểu thuyết gốc · 1945 chữ

(Kể từ chương này một số từ mình sẽ chuyển sang Hán Việt hoặc tiếng Việt cho dễ hiểu nha mọi người)

...

"Này, còn đứng đó thẩn thờ làm cái gì đó? Ngươi tính để thi hài người ta đứng giữa trời vầy à?"

Giọng Roam vang lên đánh gãy dòng suy nghĩ của Verdero.

- Úi, quên mất.

Verdero vỗ đầu đánh "bốp" một tiếng.

- À để xem nào.

Cậu nhớ lại một vài kí ức trong vô tận kí ức Huu vừa trao cho cậu.

- Vĩnh Hằng Cung, mở!

Verdero hét lớn, ngón trỏ chỉ về phía trước.

Keng keng keng...

Trước mặt cậu xuất hiện một vòng tròn phép thuật màu đen to bằng đầu ngón tay út. Nó vừa phát ra tiếng kim loại va chạm vừa lớn dần lên. Đến khi đường kí của vòng tròn phép thuật to khoảng 2 mét thì "keng" một tiếng, nó vỡ ra thành vô số chấm đen rồi tụ lại thành một hình chữ nhật trông tựa một cánh cửa đen ngòm.

Verdero nhìn cánh cửa 1 lúc rồi quay lại bế Huu lên. Thế rồi một hình ảnh vừa kì lạ vừa buồn cười xuất hiện. Một thằng nhóc 7 tuổi cao chỉ có hơn 1 mét bế một người thanh niên cao gần 1 mét 8 đang từ từ tiến về phía cánh cửa.

Đến trước cánh cửa Verdero khựng lại, hít một hơi thật sâu rồi bước chân vào.

Xoẹt...

Vừa bước vào cánh cửa cậu thấy mình đang đứng trong một không gian rộng khoảng trăm mét vuông. Chính giữa là một quả cầu màu vàng óng ánh to bằng nắm tay người lớn đang lơ lửng trên không trung. Cậu cũng từ trong kí ức biết được quả cầu được gọi là Vĩnh Hằng Chi Nhãn.

Nói về lai lịch của Vĩnh Hằng Chi Nhãn phải ngược dòng về vô tận năm tháng xa xưa. Lúc đó, khi vũ trụ vừa được sinh ra nó đã tồn tại rồi. Nó cũng không có suy nghĩ, nó chỉ tồn tại với một mục đích là ghi lại lịch sử của vũ trụ. Trải qua hàng tỉ tỉ năm phiêu đãng trong vũ trụ, cũng có lúc nó va phải một thiên thạch hay một hành tinh nào đó rồi lẳng lặng nằm một chỗ. Rồi hàng triệu năm, hằng tỉ năm sau, khi hành tinh vỡ nát, thiên thạch tan thành bụi nó lại rơi ra, lại trôi dạt trong vũ trụ.

Đến một ngày nọ, khi nó đang lẳng lặng nằm trên một hành tinh thì có một sinh vật kì lạ trong lúc di chuyển vô tình chạm vào nó. Lập tức nó hoá thành vô số hạt ánh sáng bay vào trong cơ thể của sinh vật kia. Và thế là Thời Nô (nô lệ của thời gian) được sinh ra. Vĩnh Hằng Chi Nhãn chỉ trao cho Thời Nô một khả năng duy nhất, đó là bất tử.

Bất tử nhưng không phải là bất diệt, bất hủ... Thuở ban đầu khi Thời Nô còn là sinh vật không có trí tuệ. Lúc đó, khi hành tinh nó đang ở bị hủy diệt vì thời gian thì thân thể nó cũng tan thành tro bụi, nhưng nó không chết mà tồn tại dưới dạng một đoàn năng lượng trôi dạt trong không gian.

Đáng tiếc sinh vật thuở đó không có ý chí của riêng mình nên khi đoàn năng lượng đó va chạm vào một sinh vật khác thì nhanh chóng bị đồng hóa. Và thế là Vĩnh Hằng Chi Nhãn cũng đổi chủ. Trải qua bao nhiêu lần đổi chủ đến một ngày nó mới kết hợp được với sinh vật có trí tuệ. Và cũng vì có trí tuệ nên khi sinh vật này tồn tại quá lâu thì nó bắt đầu mệt mỏi vì sự bất tử. Thử nghĩ xem, một ngày nào đó khi thân thể của ngươi tan vỡ mà không phục hồi được. Chỉ còn lại một đoàn ý chí bất tử trôi dạt khắp nơi. Không thể tương tác được với bất kì sự vật hay sự việc gì thì ngươi sẽ cảm thấy như thế nào. Vậy nên hầu hết Thời Nô sẽ chọn một sinh vật khác để trao cho nó Vĩnh Hằng Chi Nhãn. Còn bản thân mình thì được giải thoát khỏi sự bất tử.

Huu cũng không ngoại lệ. Có điều thời gian hắn làm Thời Nô không lâu, chỉ có 1 vạn năm. Trải qua bao nhiêu biến cố. Bao nhiêu người rời bỏ hắn, cuối cùng hắn cũng chọn sự giải thoát. Và còn nhiều chuyện khác nữa nhưng Verdero không thể ghi nhớ hết được. Nghĩ một chút thì hàng tỉ tỉ năm trôi qua Vĩnh Hằng Chi Nhãn sẽ lượng kí ức khổng lồ đến mức nào. Có thể tưởng tượng Thời Nô chỉ như một cái camera di động có thẻ nhớ lưu trữ một lượng dữ liệu nhất định, còn Vĩnh Hằng Chi Nhãn lại là một máy chủ có bộ nhớ vô hạn vậy.

Verdero nhìn Vĩnh Hằng Chi Nhãn một lúc rồi lại nhìn xung quanh. Trong căn phòng tối đen như mực, thứ ánh sáng duy nhất được phát ra từ Vĩnh Hằng Chi Nhãn. Verdero khệ nệ bế thi thể của Huu đi sâu vào trong.

Cậu vừa bước qua Vĩnh Hằng Chi Nhãn được vài mét thì có một bóng người xuất hiện trước mặt cậu. Từ ánh sáng mờ mờ cậu nhìn ra đây là một ông lão râu tóc bạc phơ. Verdero tuy biết ông lão này là ai nhưng cũng phải giật mình vì bất ngờ. Theo như Verdero biết thì đây là người hầu duy nhất của Huu và ông ấy cũng đã chết lâu lắm rồi. Đó cũng là lý do mà ông ấy có thể ở trong Vĩnh Hằng Cung.

Lại nói về Vĩnh Hằng Cung. Nơi này cũng phải tự nhiên mà có mà là được một vị chủ nhân của Vĩnh Hằng Chi Nhãn tạo ra từ Bất Động Hắc Kim. Loại kim loại có khả năng nhận chủ, mà người không phải chủ nhân của nó thì không thể thay đổi hình dạng của nó dù người đó có mạnh đến mức nào, ngược lại chủ nhân của nó thì chỉ cần động ý niệm là nó sẽ thay đổi theo ý người đó.

- Cảm ơn...

Một giọng nói khàn khàn vang lên làm Verdero giật thót cả mình. Cậu ngó ngang ngó dọc để tìm ra người phát ra thanh âm vừa rồi. Nhưng nhìn thế nào cũng chỉ có cậu và lão nô.

"Không lẽ..."

Verdero vừa tự hỏi trong đầu thì cậu lão nô từ từ đưa hay tay ra đỡ lấy thi hài của Huu từ tay cậu. Cũng không để cậu suy nghĩ nhiều, lão nô lại cất lên giọng khàn khàn.

- Cậu không cần phải suy nghĩ nhiều. Ta chỉ còn lại một tia chấp niệm nên mới lưu lại Vĩnh Hằng Cung được.

Vừa nói lão nô vừa bế Huu đi vào bên trong. Verdero cũng tò mò theo sau. Vào sâu bên trong Verdero nhìn thấy lão nô đặt thi thể Huu lên một vật trông như một cái giường rồi từ từ lui ra đứng một bên. Từ trên đầu lão nô toát ra một làn sương trắng rồi tan biến. Verdero nhìn thấy vậy cũng trầm mặc. Cậu đoán có lẽ chấp niệm của lão nô đã tiêu tan rồi.

- Mọi người lên đường bình an.

Cậu hướng di hài của hai người rồi vái một cái thật sâu. Verdero cũng không có ý đinh bước tới chỗ cái giường vì cậu biết ngoài di hài của Huu còn có di hài của một người nữa. Đó là con gái mà Huu yêu nhất, cũng là lý do khiến Huu chán nản cuộc sống này và chọn cậu để trao Vĩnh Hằng Chi Nhãn. Vái xong, Verdero quay trở lại chỗ của Vĩnh Hẵng Chi Nhãn. Nhìn quả cầu màu hoàng kim lơ lửng giữa không trung, cậu không nhịn được mà đặt bàn tay của mình lên trên quả cầu.

Roẹt một tiếng, bỗng dưng trước mặt Verdero tối sầm lại. Cậu cũng không cảm nhận được sự tồn tại của cơ thể mình, thậm chí cậu còn có cảm giác mình không thể di chuyển ánh mắt đi chỗ khác. Verdero bắt đầu cảm thấy hoảng sợ, trong kí ức mà cậu nhận được từ Huu không hề có chuyện này.

"Ôi thôi, ăn nồi rồi. Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Roam ơi, chú đâu rồi Roam ơi?"

Verdero hò hét nhưng không có ai đáp lại. Một sự yên tĩnh đến đáng sợ bao trùm lên không gian xung quanh.

"Đã qua bao lâu rồi?"

Verdero tự hỏi, nơi này không có khái niệm về thời gian hay không gian. Cậu chỉ có thể lẳng lặng nhìn về một hướng. Thật quỉ dị, mặt dù phía trước là một màu đen, nhưng cậu vẫn có thể cảm nhận chắc chắn là cậu đang mở mắt và nhìn về phía trước.

"Giá như thời gian có thể trôi nhanh đi một tí. Mình không muốn như tí này tí nào."

Ngay khi verdero vừa dứt lời, cậu cảm giác như không gian phía trước khẽ chuyển động một cái.

"À rế? Chuyện gì vừa xảy ra vậy ta?"

Verdero cảm thấy kỳ lạ nhưng dù cậu có cố gắng kiểu gì không gian trước mặt cũng không nhúc nhích. Dường như chuyển động lúc nãy chỉ là ảo giác của cậu.

"Con m... nó. Không lẽ tao lại phải chịu đựng như vầy mãi hay sao?"

Thời gian cứ thế trôi qua Verdero bắt đầu nổi điên. Cậu thậm chí còn nghĩ đến cái chết. Nhưng cậu làm gì còn cảm giác gì nữa để mà tự sát.

"Ahhhhhh...Khốn kiếp, qua nhanh đi, qua nhanh đi cơn ác mộng chết tiệt này."

Verdero hét lớn, và bỗng nhiên không gian xung quanh cậu lại chuyển động.

"Cái quái gì thế này?"

Verdero ngạc nhiên. Cậu cảm thấy sự chuyển động của không gian có cảm giác khá quen thuộc. Nó giống như là cảm giác khi cậu đang tua một cuốn phim vậy.

"Đúng rồi...Vĩnh Hằng Chi Nhãn...quan sát hết thảy...lưu trữ ký ức..."

Verdero bắt đầu xâu chuỗi lại các sự việc và cậu nhận ra có lẽ cậu đang ở trong chế độ "xem" của Vĩnh Hằng Chi Nhãn.

"Đ..t, bố mày nhận ra rồi nhé con tró. Qua nhanh...qua nhanh...qua nhanh"

Cậu điên cuồng hét lên, và không gian cũng chuyển động như đáp lời cậu. Và tất nhiên dù cho có chuyển động cỡ nào thì xung quanh cậu vẫn chỉ toàn một màu đen.

"Moto...moto...nhanh nữa, nhanh nữa lên...nhanh con m... mày lên..."

Xoẹt...xoẹt...xoẹt...

Mãi đến khi cậu hét khoảng hơn một nghìn lần "nhanh lên" thì cậu mới bắt đầu không còn thấy chỉ một màu đen "quyến rũ" phía trước nữa. Thêm vào đó là lấm tấm những đốm sáng. Verdero đoán đó là những ngôi sao trong vũ trụ.

"Còn chưa đủ nhanh, có lẽ phải tua đến hiện tại mình mới thoát được khỏi nơi này"

Verdero lại tiếp tục bài kinh "nhanh lên" của mình. Cậu cũng được luân phiên cảm nhận được cảm giác nhập vào một con thú quái dị cao hàng trăm mét, cảm giác nhai sống nuốt tươi con mồi. Có khi lại nhập vào một con trùng nhỏ bé như con ruồi ba

Bạn đang đọc Bất Tử Huyết Yêu sáng tác bởi Smillevil
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Smillevil
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.