Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 16

Phiên bản Dịch · 2042 chữ

CHƯƠNG 16

“Em muốn đi đâu?” Chân tôi vừa bước đến ngưỡng cửa liền khựng lại bởi một giọng nói lạnh như băng đá ngàn năm không tan.

Trời đất quỷ thần ơi, sao hắn không đi học mà lại ngự ở đây lúc này?

Tôi xoa xoa cái cổ chân đau nhức vì bước hụt, mặt mày nhăn nhúm: “Anh có thể hay không đừng như oan hồn xuất hiện bất ngờ?”

“Em đi đâu?” Lục Chấn Phong bỏ qua thái độ của tôi lặp lại câu hỏi vừa rồi.

Tôi đi đâu là việc của tôi, mắc mớ gì tới hắn mà hắn phải dùng cái bộ mặt thúi hoắc này để tra khảo tôi, nghe cứ giống như tôi đối với hắn là đang hồng hạnh xuất tường vậy, tôi mới không phải vợ của hắn a.

Nghĩ thì nghĩ thôi chứ tôi đâu có dám nói ra bên ngoài, vẫn phải chân chó tươi cười hớn hở: “Tôi là đi về nhà a, dù sao cũng đã khoẻ lại rồi không thể mặt dày ở lại làm phiền gia đình anh nữa.”

Hắn nhếch khoé môi tà tà cười: “Ô, em có mặt dày hơn chút nữa thì có sao, vốn dĩ đã trở nên trơ với đạn dược rồi mà.”

Tôi có ý nghĩ muốn giết người, hắn cư nhiên lại chửi tôi da mặt dày, đang muốn bùng nổ lại nghe hắn nói: “Bố mẹ tôi muốn giữ em ở lại ăn tối, còn nữa mới vừa rồi bố mẹ em gọi nói tôi đưa em về nhà cẩn thận, tôi thế nào có thể làm trái lời của bốn vị đại nhân.”

Oa oa, bố mẹ bán tôi đi từ bao giờ thế. Tôi khóc không ra nước mắt, dơ hai tay đầu hàng: “Tôi là muốn đi gặp thầy Vũ.”

“Gặp anh ta làm gì?” Mặt hắn đen sì, giọng nói thì lạnh băng.

Tôi mặc dù nổi da gà nhưng vẫn rất thành thật: “Ngày hôm qua tôi đến cùng với thầy nhưng sau đó lại xảy ra chuyện, tôi nghĩ chắc thầy đang lo cho tôi lắm.”

“Không biết là anh ta lo cho em hay em mới đang lo lắng anh ta?” Càng lúc càng thấy giá băng, tôi liếc nhìn gương mặt âm u như lãnh cốc của hắn không khỏi rùng mình. Đây chẳng phải dấu hiệu cho một cơn thịnh nộ sắp bùng nổ hay sao? Trời đất quỷ thần ơi, tôi đây là đã làm gì chọc hắn?

Tuy trong lòng gào thét nhưng ngoài mặt tôi vẫn giả bộ như không có gì bâng quơ hỏi: “Anh có muốn đi cùng với tôi hay không?”

Ôi chao ôi thật là chói mắt, cái tên chó nâu này sắc mặt thay đổi so với người ta lật một tờ giấy còn muốn nhanh hơn, thoắt cái tôi liền cảm thấy trên mặt hắn nồng đậm ý cười, giống như mặt trời đang toả ánh sáng rực rỡ. Haiz, đồ trẻ con.

Tôi nhanh chân chạy ra tới cửa nhưng vừa tới đó thì khựng lại, trời ạ, đôi giày ngày hôm qua của tôi đã sớm hy sinh oanh liệt trên mặt trận đánh chém yêu nhền nhện rồi còn đâu. Đang “con nai vàng ngơ ngác đạp trên lá vàng khô” thì bàn tay bị người đằng sau kéo lại. Lục Chấn Phong một đường kéo tôi đến sô pha trong phòng khách rồi ấn tôi ngồi xuống, sau đó rất thần kỳ từ đâu lấy ra một đôi giày đế bằng rất dễ thương.

Hắn vừa nhẹ nhàng xỏ giày vào chân tôi, vừa xoa nhẹ phần gót chân bị trày da, nói: “Không thể đi được giày cao gót thì đừng có cố, nhìn xem có khác gì chân giò hay không?”

Hai mày tôi nhíu chặt đến nỗi có thể kẹp chết một con ruồi, gì chứ chân tôi ngoài kẻ có mắt không tròng như hắn thì còn ai dám nói giống móng heo? Bất quá cảm giác mát mát lành lạnh khi bàn tay hắn chạm vào vết thương khiến tôi dễ chịu hơn rất nhiều.

Nhìn cử chỉ ôn nhu của hắn, tim tôi nhịn không được mà run lên từng hồi, từng tiếng bang bang dữ dội như muốn vọt ra khỏi lồng ngực. Hai má không tự nhiên mà nóng lên, tôi ngượng ngùng nói: “Được rồi, chúng ta… đi chứ?”

Lục Chấn Phong đứng dậy, nhanh như chớp thu lại vẻ mặt ôn nhu vừa rồi khiến tôi còn tưởng như vẻ mặt ấy như chưa bao giờ xuất hiện. Hờ, thế mà tôi còn xấu hổ nó mới sợ chứ!

Tôi rất tự nhiên chiếm vị trí phụ lái trong xe ô tô của hắn, miệng hát mấy câu vu vơ: “Là lá là là lá la…”

Khi chiếc xe dần lăn bánh tôi mới ngừng hát quay sang nhìn người lái xe. Kỳ quái, cái vẻ mặt này của hắn là sao nhỉ? Trong ánh mắt giống như có cái gì đó đang bùng cháy, lại thêm cái khoé môi khẽ cong lên kia là sao?

“Anh ốm sao?”

“Hả? À không, tôi ổn.” Hắn gần như là trả lời ngay lập tức.

“Thật sự ổn sao? Để tôi xem.” Vừa nói xong tôi liền rướn người tới gần hắn, dùng tay để cảm nhận nhiệt độ từ trán và hai bên cổ hắn, lẩm bẩm: “Nhiệt độ bình thường a.”

Két!!! Tiếng phanh xe nhanh và gấp đến độ để lại trên mặt đường một vệt dài màu đen kịt. Lục Chấn Phong tấp xe vào ven đường, đen mặt nhìn tôi, không nhanh không chậm từ kẽ răng phun ra mấy câu: “Tôi đang lái xe em có biết hay không? Nếu em còn cứ động chân động tay không ngồi ngay ngắn như vậy thì chúng ta thực sự gặp vấn đề đấy!”

Nghe hắn nói vậy tôi còn tưởng là mình cản trở tầm nhìn của hắn nên hắn cảnh cáo tôi không được lộn xộn kẻo gặp tai nạn giao thông ai ngờ một câu tiếp theo của hắn làm tôi thật sự muốn nhảy xuống đường tình nguyện cho xe đạp cán…

Hắn rít: “Chỉnh lại trang phục của em cho cẩn thận.”

Tôi ngơ ngẩn nhìn xuống người mình, áo phông bị xốc lên đến ngang eo, váy cũng bị tốc lên… chút ít, thôi, nói thực là bị tốc lên gần hết. OMG! Muốn chết quá đi mất, có lẽ bị như vậy do hắn thắng phanh gấp quá nên tôi không kịp ứng phó. Tôi luống cuống tay chân chỉnh đốn lại trang phục của mình, mặt mày nóng ran, mắng hắn: “Đồ sắc lang.”

Lục Chấn Phong cười như không cười tiếp tục lái xe còn tôi lúc này đã trở thành tượng đá.

Be My Wife (BMW) một đường phi thẳng vào khuôn viên của một ngôi biệt thự xa hoa sang trọng. Lục Chấn Phong bá đạo bước xuống, cực kì thiếu phong độ khi để cho một cô gái liễu yếu đào tơ như tôi phải tự mở cửa xe chui ra.

Vừa bước ra tôi liền bị choáng ngợp, sâu sắc cảm nhận được tư bản thật lợi hại, hừ, nhà thầy Vũ đây ư? Cũng quá khủng đi, so với nhà tên chó nâu thì đúng là kẻ tám lạng người nửa cân a.

“Đẹp tuyệt vời!” Tôi không nhịn được cảm thán.

“Quá thường!” Một câu xanh rờn của hắn khiến mọi cảm xúc đang trào dâng trong lòng tôi tắt ngóm. Thôi được rồi, nếu là hắn thì tôi cho phép có cái quyền nói ngôi biệt thự này bình thường.

Còn chưa tìm được lời để đối lại hắn tôi thấy thầy hồ ly từ trong biệt thự đi ra thế là trực tiếp bỏ qua hắn, bước chân như được lắp mô tơ hướng phía thầy Vũ chạy tới, không ngừng gọi hồn: “Thầy ơiiii…!”

Cũng tại cái tội hau te của tôi mà mới chạy được chưa tới mười bước liền cùng với hòn sỏi to bằng viên bi chào hỏi, bổ nhào về phía trước. Lần này thì đẹp mặt rồi, trực tiếp thân mật cùng với mặt đất Tiểu Lâm ơi!

Tôi nhắm mắt chờ chết, tay giống như bản năng đưa lên ôm chặt lấy mặt để nếu có ốp mặt vào đất mẹ cũng may ra có thể giữ được cái mũi cùng bộ ngô. Nhưng đột nhiên có một cánh tay giữ chặt lấy thắt lưng tôi, cả người tôi một giây sau liền nằm gọn trong một lồng ngực rộng rãi ấm áp thoang thoảng mùi hương hoa cỏ tự nhiên.

Tôi hé một mắt rồi cả hai mắt, ngay tức khắc liền trợn to, cái này… quá kích thích rồi. Tôi đang dùng cả trọng lượng cơ thể của mình đè lên thầy Vũ. Và cứ như vậy tôi và thầy mắt to trừng mắt nhỏ quên mất việc phải đứng lên, cho đến khi…

“Hai người còn định như vậy đến bao giờ?” Nghe thì giống câu hỏi nhưng thật ra lại là một lời nhắc nhở. Tôi còn chưa kịp động đậy thì một cánh tay chắc khoẻ thắt chặt lấy eo tôi một lực kéo tôi đứng dậy.

Tôi nhăn nhó xoa eo: “Anh nhẹ tay một chút thì có chết ai, mạnh như vậy thiếu chút nữa đem người tôi cắt làm đôi rồi.”

Lục Chấn Phong hừ lạnh: “Còn hỏi. Nếu tôi không làm vậy chắc hai người vẫn còn muốn diễn cảnh tình chàng ý thiếp cho tôi xem đúng hay không?”

Tôi cuống lên: “Anh ăn nói bậy bạ, tất nhiên là không phải rồi.”

“Sao em lại có phản ứng như vậy? Hả?” Giọng hắn lạnh băng.

Tôi mới lười cùng hắn tranh cãi, liền quay sang xem thầy Vũ áy náy: “Thầy có sao không? Có bị em đè bị thương chỗ nào hay không?”

Không hiểu tôi nói gì sai mà cả hai người đều đen mặt. Thầy Vũ ho khan: “Tôi không sao. Cái đó… Tiểu Lâm, em nên rụt rè một chút.”

Đoàng. Tôi nghe như sét đánh bên tai, “rụt rè một chút” cái cụm từ này có ý nghĩa gì đây???

“Tiểu Lâm, nhìn em như vậy có lẽ đã khoẻ rồi phải không?” Thầy hồ ly cười nhìn tôi.

Ầy, chuyện chính suýt nữa là bị cơn thẹn của tôi dìm cho chết chìm rồi. Tôi nhìn thầy Vũ cười áy náy: “Em khoẻ rồi, xin lỗi vì để thầy lo lắng.”

“Đâu có, em không sao là tốt rồi, em mau chóng đi học đi thôi, mới nghỉ có một ngày mà cả lớp đã nhớ em muốn chết a.”

“Ha ha, thầy cứ nói quá. Mà… Thảo Linh hôm nay có đi học không thầy?” Tôi hỏi.

Thầy Vũ thôi cười, giọng thầy nhẹ nhàng: “Ưm, có, con bé…”

“Khụ khụ…”

Tiếng ho khan vang lên, hai thầy trò chúng tôi đang nói chuyện bị giật mình. Ôi chao, dường như chúng tôi đã quên mất ai đó rồi. Tội lỗi tội lỗi.

Lục Chấn Phong không mặn không nhạt nói: “Được rồi Tiểu Lâm, cũng muộn rồi chúng ta đi ăn tối sau đó sẽ đưa em về.”

Cũng được, bụng tôi hiện tại đang reo hò ầm ĩ, haiz, bữa tối miễn phí thật là tốt là lá la…

Vậy mà thầy Vũ nỡ lòng nào phá vỡ niềm hạnh phúc nhỏ nhoi như cây roi của tôi.

“À, tôi cũng định ra ngoài ăn tối, vậy chi bằng cùng đi đi.” Thầy hồ ly cười xán lạn.

Người ta nói: không ai đánh kẻ mặt cười, đã như vậy tôi thế nào còn có thể mở lời từ chối, đành nói: “Cũng được, càng đông càng vui. Nhưng hai người đừng có như lần trước nữa nhé!”

Đó, đó chính là lí do tại sao tôi nói thầy Vũ phá hỏng niềm vui của tôi, bài học đi chơi đau thương mới xảy ra ngày hôm kia đã để lại trong lòng tôi dấu ấn khó phai mờ.

Bạn đang đọc Tiểu Quỷ, Em Đừng Hòng Chạy Thoát của Mộc Hàm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.