Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 29

Phiên bản Dịch · 2048 chữ

CHƯƠNG 29

“Hu hu… Tiểu Lâm… sao cậu nỡ đối xử với tôi như vậy, dù sao thì chúng ta cũng học cùng lớp mà, tôi đâu có làm sai chuyện gì…” Cao Tuệ Linh nước mắt dạt dào làm trôi cả lớp make-up tỉ mỉ trên gương mặt mỹ miều.

What’s going on? Tôi đây là đang đứng ở phim trường đi, chứ nếu không sao tự nhiên lại xuất hiện cái cảnh củ chuối này. Còn đang lơ mơ chẳng hiểu ra làm sao thì cánh tay tôi đột nhiên bị một lực mạnh kéo ngược lại phía sau.

Lục Chấn Phong giống như vị hoàng tử từ trong truyện tranh bước ra, nhưng đáng tiếc nàng công chúa xinh đẹp không phải là tôi. Anh bước đến đỡ Cao Tuệ Linh, ánh mắt gắt gao nhìn tôi: “Em có cần thiết phải mạnh tay đẩy cô ấy như vậy không?”

“Tôi không có…” Nhìn anh đối với cô ta ân cần trái tim tôi một trận rét lạnh cùng chua xót, ngoài phủ định ra tôi không còn bất cứ một lời nào khác.

“Á!” Cao Tuệ Linh thảm thiết kêu lên, ngã nhào vào trong lòng Lục Chấn Phong, gương mặt nhỏ nhắn đẫm nước mắt, môi đỏ mím lại thật chặt khiến bất kỳ ai nhìn thấy cũng không khỏi thương tiếc.

Một tay anh đỡ lấy eo cô ta, tay còn lại dịu dàng giúp cô ta lau nước mắt, lại cũng hết lời an ủi: “Không khóc, ngoan, nói cho anh biết em bị đau nơi nào.”

Giọng nói ôn nhu ấm áp, cử chỉ quan tâm săn sóc đã không còn dành cho tôi, tôi cảm thấy rất lạnh, người lạnh mà tâm càng băng giá.

Nước mắt nàng ta dường như một cái van nước có thể tuỳ lúc mở chốt, vừa rồi lau còn chưa kịp khô giờ lại ồ ạt tuôn rơi: “Chân em…”

Tôi và anh đồng dạng nhìn xuống chân Cao Tuệ Linh, mắt cá chân phải đã sưng lên thành một khối rõ ràng, máu cũng đang chảy ra.

Anh vội vàng xốc cô ta lên trên lưng, động tác nhanh nhẹn mà săn sóc, lại không thấy có chút nào chật vật. Câu nói “Anh cõng em” vừa cất lên tôi liền nhớ anh từng đối với tôi nói rằng: “Dù thế nào anh cũng sẽ mãi luôn ở bên cạnh em, yêu thương em.” Nhưng giờ cái “mãi” của anh là như thế này sao, bên một người con gái khác?

Cao Tuệ Linh vẫn khóc không ngừng, nấc lên từng tiếng nghẹn ngào: “Hức… em biết vì em mà hai người cãi nhau… hu hu… nên đến giải thích cho cô ấy rằng… hức… giữa chúng ta không có gì… Em còn muốn cùng với cô ấy trở thành bạn nhưng… hu hu hu… cô ấy mắng em là… là hồ ly tinh rồi… đẩy em ngã… ô ô ô…”

Cảm xúc lúc này của tôi, mẹ nó, không còn gì để nói. Vẫn biết cô ta cáo nhưng không ngờ lại là cáo thành tinh, làm thế nào mà cô ta có thể tu luyện được công phu giả tạo cùng dối trá đến mức độ này nhỉ. Cuộc đời này của tôi căm ghét nhất là những lời nói dối làm tổn thương người khác cùng nhân phẩm và danh dự của họ.

Mặt tôi không có bất kì biến hoá nào, khô khốc nhả ra từng từ: “Tôi không làm.”

“Em còn nói không? Nhìn xem, chân cô ấy bị em đẩy thành cái dạng gì rồi, chẳng lẽ em không cảm thấy có lỗi dù chỉ một chút ư?” Lục Chấn Phong dùng ánh mắt chất vấn hỏi tôi, trong đó dường như mang theo một tia thất vọng nhưng nhiều hơn cả là sự tức giận cùng đau đớn: “Anh biết là anh có lỗi với em nhưng mọi chuyện không hề liên quan đến Tiểu Linh, em có còn phân biệt được đúng sai nữa không vậy Tiểu Lâm? Mau xin lỗi cô ấy đi.”

Đùa sao? Mắc mớ gì tôi phải xin lỗi. Tôi quả thực rất rất khâm phục cô nàng Cao Tuệ Linh này a, tính kế rất giỏi hơn nữa vì đạt được mục đích mà không tiếc phải hi sinh thân mình lại có thể ngã thành ra như vậy.

Tôi cười lạnh lẽo: “Xin lỗi? Là ai nên xin lỗi ai mới đúng? Là ai mới không biết phân biệt đúng sai? Anh thương tiếc cô ta như vậy không bằng trực tiếp rước cô ta về nhà mà cưng chiều mà bảo vệ đi.”

Ánh mắt tôi quét qua cô nàng: “Cô không đi theo ngành điện ảnh quả thực là lãng phí nhân tài.”

Tôi tiêu sái tiến về con đường phía trước, con đường trở về với tổ ấm thân thương, lướt qua hai con người khiến tôi chán ghét kia mà không thèm nói thêm một lời nào. Sự thật chứng minh, càng giải thích nhiều thì sẽ càng khiến bản thân mình bị kết tội nhiều hơn mà thôi.

Trên con đường đầy nắng mà sao lòng tôi buốt giá, hoá ra cái sự tin tưởng mà anh dành cho tôi lại mong manh đến vậy, một chút sự cố liền có thể làm cho nó rạn nứt rồi nhanh chóng tan vỡ.

Về đến nhà, đối với ánh mắt quan tâm của mọi người tôi chỉ cười và nói không có chuyện gì rồi nhanh chóng lên phòng đóng sập cửa lại. Nằm úp mặt xuống gối không hiểu sao nước mắt tôi lại mạnh mẽ trào ra, chưa bao giờ tôi cảm thấy tâm can mình bị giày xéo như lúc này, từng chỗ từng chỗ đều rỉ máu. Những cử chỉ quan tâm dịu dàng của anh đối với tôi khi hai đứa còn ở bên nhau như thước phim quay chậm từ từ trình chiếu trong đầu tôi, lúc đó hạnh phúc biết dường nào, nhưng nay thì sao, những thứ đó đều không còn thuộc về tôi nữa.

“Hu hu… hu hu…” Tôi khóc đến ruột gan đảo lộn, nước mắt che khuất tầm nhìn khiến mọi thứ đều mơ mơ hồ hồ. Một cô gái mạnh mẽ luôn theo chủ nghĩa hiện thực như tôi làm sao lại có thể dễ dàng bị lún sâu vào lưới tình như vậy? Lúc nào cũng luôn tự nói với bản thân rằng không nhất định là không phải anh thì không thể nhưng rồi sao, tâm lại cứ yêu anh, yêu một cách mù quáng.

Không biết qua bao lâu, tôi giật mình tỉnh dậy, cổ họng khô khốc, đau đến không nói nên lời, mắt cũng mỏi và hình như đang sưng húp lên. Và quả thật là tôi đã bị bộ dạng hiện tại của mình dọa cho sợ chết khiếp, hai mắt như hai hột đào, cái mũi thì khỏi nói, giống như vừa tham gia vào đoàn tuần lộc của Santa. Thật là không còn gì để nói ngoài một chữ: Tuyệt. Tôi đã tự hành hạ mình thành ra cái dạng gì rồi. Tôi bỏ bữa tối, dù bố mẹ và chị Phương có gõ cửa phòng đến thế nào đi nữa cũng nhất định không mở, với tâm trạng này tôi làm sao có thể nuốt trôi cơm. Một khi đã bị cái đau lấn át thì con người ta ngoài quan tâm đến cái đau đó thì đâu còn tâm trí để lo cho việc khác nữa.

Tôi ngồi thừ người trên giường, mệt mỏi bơ phờ, muốn khóc cũng khóc không nổi nữa. Khoé môi tôi nhếch lên, lại thêm một lần nữa tôi thất bại thảm hại, tôi rút ra được một điều: Làm người quang minh chính đại, cương trực rất khó nhưng muốn làm kẻ tiểu nhân bỉ ổi cùng hạ lưu vô liêm sỉ lại dễ như trở bàn tay. Khả năng đóng kịch của Cao Tuệ Linh thật khiến tôi tâm phục khẩu phục.

Cộc cộc cộc. Tiếng gõ cửa lại vang lên giúp tôi thoát khỏi trạng thái mờ mịt.

Từ bên ngoài mẹ nhẹ nhàng nói: “Tiểu Lâm, Tiểu Vũ và Tiểu Anh đến thăm con này.”

Tôi đáp lại, thanh âm khản đặc như vịt kêu: “Mẹ nói họ về đi, con không muốn gặp ai cả.”

“Đừng như vậy Tiểu Lâm, mở cửa cho tao đi, có biết mày như vậy làm mọi người lo lắng lắm không?” Thuỳ Anh mạnh tay gõ cửa.

“Em chẳng lẽ cũng không muốn gặp cả anh sao? Anh là anh trai của em mà.”

Giọng nói dịu dàng ấm áp khiến tôi một chút cũng không nỡ mặc kệ, tôi biết chính bố mẹ đã gọi điện nói với hai người về thái độ của tôi nên mới khiến họ lo lắng mà đến ngay lập tức như vậy.

Tôi mở cửa phòng rồi lại ngồi bần thần trên giường, tiếng mẹ nhỏ dần sau đó là tiếng thở dài và tiếng bước chân đi xuống. Tiếng khép cửa nhẹ nhàng truyền tới, một vòng tay nhỏ bé nhưng lực đạo chắc chắn cùng ấm áp bao lấy tôi cùng với đó là tiếng sụt sùi thút thít.

“Tiểu Lâm, Cao Tuệ Linh lại khiến mày buồn phải không? Đừng đau lòng, không đáng đâu, cả cô ta và Lục Chấn Phong đều không đáng để mày phải khổ sở, nếu anh ta bỏ lỡ mày thì đó sẽ chính là điều hối hận nhất trong cuộc đời anh ta.”

Thiên Vũ nãy giờ im lặng lúc này lại thay chỗ Thuỳ Anh, anh vòng tay ôm tôi, cằm tì trên đỉnh đầu tôi, âm trầm nói: “Xem, em khóc thành cái dạng gì rồi này? Không biết bố mẹ và anh lo lắng đến nhường nào sao? Nhìn cô bạn thân của em đi, người ta cũng lo cho em khóc đến đỏ cả mắt.” Bàn tay anh xoa nhẹ đôi mắt đỏ ửng của tôi, nói: “Lớn chừng này còn khóc nhè. Lại có thể tự hành hạ bản thân mình như vậy, Lục Chấn Phong chính là không có mắt nhìn người mới để tuột mất em gái ưu tú của anh. Em hãy xem như bản thân bị chó cắn một cái đi, không phải em vẫn hay gọi cậu ta là chó nâu hay sao. Anh tin nhất định trong tương lai em sẽ gặp được một chàng trai so với tên họ Lục kia còn tốt hơn gấp vạn lần.”

“Thầy Vũ nói đúng đấy, cứ coi như là bị chó cùng hồ ly cắn đi. Mày phải lấy lại tinh thần, sống thật vui vẻ để cho đám người đó biết mày là một người tuyệt vời như thế nào.” Thuỳ Anh hùng hồn hưởng ứng. Có lẽ bây giờ tất cả mọi người trong trường, à không, phải là cả nước đều biết Thiên Vũ là anh trai tôi rồi, bài báo mới nhất có viết về anh mà, xem ra anh là lời to quá rồi, vợ còn chưa lấy mà đã có hai nhà bốn họ.

“Nhất định vậy.” Tôi mạnh mẽ gật đầu. Đúng vậy, lần trước vẫn chưa học kĩ lớp tư tưởng nên mới có thể dễ dàng bị dao động nhưng lần này tôi nhất định phải bảo vệ bản thân mình không thể để cho những con người đó chà đạp làm tổn thương thêm nữa.

Tinh tinh!

Điện thoại của Thuỳ Anh có âm báo tin nhắn mới, nó vừa nhe răng cười với tôi vừa tùy tiện mở tin nhắn ra xem. Nụ cười trên môi nó bỗng nhiên tắt ngấm thay vào đó là vẻ mặt kinh ngạc không thốt nên lời.

“Sao vậy?” Tôi hỏi.

Thuỳ Anh xoay điện thoại qua cho tôi và Thiên Vũ xem nội dung tin nhắn kia, đó là một đoạn clip. Tôi ngờ ngợ quay sang nhìn Thiên Vũ bắt gặp được ánh mắt đồng dạng của anh. Khi nhìn được nhân vật chính trong đoạn clip đó thì cả ba chúng tôi không thể nào ngậm miệng lại được nữa.

Bạn đang đọc Tiểu Quỷ, Em Đừng Hòng Chạy Thoát của Mộc Hàm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.