Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ánh mắt u oán của tông chủ(2)

Phiên bản Dịch · 1024 chữ

Một lát sau, hắn mới chậm rãi nói: "Cũng không biết vì cái gì, gần đây vừa nhìn thấy tiểu tử này là ta lại khó chịu, thân thể liền không tự chủ sinh ra xúc động muốn đánh hắn một trận, cứ tiếp tục như vậy, ta sợ liền không nhịn được!"

"Cái này. . ."

"Tông chủ, không đến mức chứ, Trường Sinh mặc dù ngày bình thường lười một chút, nhưng làm người lại không tệ, hơn nữa nghe nói Thiên Dịch đã bắt đầu đốc thúc hắn tu luyện, đã đột phá Tụ Linh tầng bốn!"

"Cho nên, tầng ba và tầng bốn khác nhau rất lơn sao?" Sắc mặt của Lạc Thiên vẫn như cũ không tốt.

Trưởng lão tiếp tục khuyên can: "Thiên Quân phong chủ vẫn là rất có ánh mắt, Trường Sinh thiên tư không kém, chỉ là thiếu khuyết dạy bảo cùng lịch luyện!"

Lạc Thiên nhíu mày nhìn thoáng qua trưởng lão, ánh mắt ẩn chứa sự bất mãn.

Mà Thiên Quân chính là vị sư phụ tiện nghi của Lục Trường Sinh, Thanh Vân Phong chủ.

Cuối cùng Lạc Thiên lại thoáng nhìn Lục Trường Sinh một chút, thầm mắng một tiếng cầm thú.

Nữ nhi của mình chỉ mới mười sáu mười bảy tuổi, vậy mà hắn cũng hạ thủ được, đơn giản là không bằng cầm thú.

Những lời này đều rơi vào trong tai của Lục Trường Sinh, khiến hắn thở dài một hơi nhẹ nhõm, còn tưởng rằng việc hắn trộm linh thạch đã bị phát hiện.

Lạc Tiêm Linh lại một lần nữa dặn dò hắn, nếu như linh thạch không đủ liền nói với nàng, sau đó rời đi, về tới bên người Lạc Thiên.

Nàng làm nữ nhi tông chủ, phải đứng ra làm gương, cùng cùng tiến cùng lùi với tông môn.

Bất quá nàng vẫn có chút lo lắng cho Lục Trường Sinh, đi đến bên cạnh cha mình nói: "Cha, đây là lần đầu Trường Sinh sư huynh tham gia chống cự thú triều, không có kinh nghiệm, không có vấn đề gì chứ!"

"Có thể có vấn đề gì? Đệ tử ở đây ai không phải là lần đầu tiên?"

Lạc Thiên tức giận, đây là lần đầu tiên của Lục Trường Sinh, liên quan gì đến người khác?

"Ta mặc kệ, ngươi đến che chở hắn!"

Vừa nghe thấy lời này, chân mày của Lạc Thiên lại càng nhíu chặt hơn.

Trầm mặc thật lâu, dù sao cũng là nữ nhi bảo bối của mình, hắn cũng không có cách nào, đành bất đắc dĩ nói: "Có Chu Thanh Vũ che chở, còn có trưởng lão của Thanh Vân Phong bên cạnh, hắn sẽ không có vấn đề gì!"

"Vậy thì tốt rồi!"

Lạc Tiêm Linh yên lòng.

Lạc Thiên lại nói: "Linh Nhi, ngươi thật thích hắn như vậy sao?"

"Không được sao?"

"Ngươi trước sau gì cũng sẽ rời tông môn, sẽ tách ra với hắn, có một số thứ không phải ngươi có thể lựa chọn, ta sợ đến lúc đó đạo tâm của ngươi sẽ loạn, đoạn hết tiền đồ, hắn chú định sẽ không thể nào đuổi kịp bước chân của ngươi!"

Lạc Tiêm Linh nhíu mày, thần sắc trở nên phức tạp, qua thật lâu, bên trên gương mặt xinh đẹp vẫn lộ ra vẻ kiên quyết.

"Vậy thì chờ ta tu luyện có thành tựu, ta đến che chở hắn!"

Lạc Thiên cũng không nghĩ tới nàng lại kiên quyết như vậy.

Trong lúc nhất thời lại nhịn không được thoáng nhìn Lục Trường Sinh một chút, nhìn thiếu niên kia từ đầu đến cuối đều đứng sau lưng sư huynh của mình, rơi vào trầm tư.

"Ta thật không rõ, ngươi đến tột cùng là thích hắn ở điểm nào?" Lạc Thiên có chút nghi vấn.

Lạc Tiêm Linh ngoái nhìn một chút, ánh mắt lấp lánh, tựa như đầy sao.

"Hắn rất đẹp mắt!"

Lạc Thiên: "? ? ?"

Tại thế giới này, xem thiên phú, nhìn bối cảnh, nhìn vào nghị lực cũng không phải là không được, nhưng nhìn mặt thì hoàn toàn chính xác là hiếm thấy.

Trai đẹp có thể ăn sao?

Lạc Thiên trầm mặc, nhịn không được sờ lên mặt mình, chẳng lẽ mình không dễ nhìn?

. . .

Hết thảy đã sẵn sàng để xuất phát, theo Lạc Thiên mở miệng, tất cả mọi người vung tay hô to, vô số thân ảnh đạp lên hư không, ngự kiếm mà đi.

Từ xa nhìn lại, chỉ thấy từng đạo trường hồng xẹt qua thành trì, tựa như vô số Kiếm Tiên hạ phàm.

Cảnh tượng này làm kinh động đến toàn bộ Thương Vân thành.

Vô số ánh mắt nhìn về nơi đó, trong lòng cực kỳ hâm mộ, tràn đầy kính ý.

Có người lúc còn nhỏ cũng đã từng gặp cảnh tượng như vậy, năm đó Thương Vân rời núi, chống cự thú triều, đổi lấy mấy chục năm yên bình.

Đến lúc sắp chết lại một lần nữa nhìn thấy, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy buồn vô cớ, nhớ tới thuở thiếu thời, mình cũng đã từng có một bầu nhiệt huyết, chỉ tiếc vô duyên với tiên môn, mang theo tiếc nuối đến cuối đời.

Lục Trường Sinh đi theo ở phía sau, thậm chí lười nhác ngự kiếm, trực tiếp đi theo đằng sau Diệp Thiên Dịch, để hắn mang theo bay đi.

Nguyên bản hắn định đi theo Chu Thanh Vũ, chỉ bất quá vị đại sư huynh này của mình quá loá mắt, đi theo hắn thực sự quá thu hút ánh mắt, vẫn là đi theo Diệp Thiên Dịch thì ổn thỏa hơn một chút.

Tất cả mọi người bay qua ba ngàn dặm, đứng ở phía trước một vùng núi.

Đưa mắt nhìn tới, Thập Vạn Đại Sơn nằm ngang ở trước mặt ầm ầm sóng dậy, hùng vĩ phi phàm.

Phía trước chính là quan ải, nơi xa đã có lệ khí ngập trời hiện lên, thú triều đã hội tụ, đang hướng nơi này tràn đến.

Bạn đang đọc Tiểu Sư Đệ Muốn Nghịch Thiên (Dịch) của Khinh Lạc Ngữ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi khanhhailang159
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.