Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thế giới thứ năm (6)

Phiên bản Dịch · 2472 chữ

--[ Người chơi đổi 500 điểm để lấy hào quang ‘Ai thấy ta diễn đều khen hay!’ của nữ chủ.]

[ Số điểm còn lại của người chơi: 6000 điểm.]

[ Chúc ngài chơi vui vẻ.]

“Chúc mừng buổi thử vai kết thúc thuận lợi ~”

“Ta đa ~~~~~”

Trong phòng riêng của KTV, Ngô Khiết Tào, Cổ Băng, Cổ Hạo và Bùi Tước cùng nhau hô to nâng chén.

Cổ Băng chống cằm, không còn vẻ nghiêm túc như khi đang diễn xuất nữa, bộ dạng chân thật hơn hẳn: “Bốn người chúng ta rất ít khi tụ tập chung một chỗ ấy nhỉ?”

Bùi Tước nói chen vào: “Chẳng phải lần trao giải ở XL đó có thể tụ tập được đó sao? Hạo Hạo, vì sao hôm đó cậu lại không tới?”

Mắt thấy Cổ Hạo sắp sửa tranh cãi với Bùi Hạo về vấn đề xưng hô, Ngô Khiết Tào nhanh tay nhét một quả táo vào trong miệng Cổ Hạo, cười cười mở miệng: “Chuyện cũ nhắc đến làm gì ~ quan trọng là hiện tại đây này. Đã lâu không tụ tập với nhau rồi, có cần bận tâm về mấy vấn đề đó hay không?”

Ngô Khiết Tào giơ ngón trỏ lên chỉ chỉ bốn phía: “Gì chứ? Các tiểu thư, thiếu gia ở đây có tiền như vậy, muốn tới chỗ này chơi lúc nào mà chả được!”

“Ừm, không có mặt cánh truyền thông là tốt nhất.”

Ngô Khiết Tào thấy Cổ Băng đến lúc này rồi mà vẫn còn lo lắng đến truyền thông, liền đẩy cô nàng một cái: “Cũng không hẳn là thế đâu nhé, Cổ đại minh tinh, chúng ta có thể ra ngoài chơi thì đám “chó săn” kia cũng có thể mà!”

Ngô Khiết Tào thấy “lửa” dường như chưa đủ lớn, Cổ Băng vẫn duy trì được dáng vẻ bình tĩnh, liền phun thêm một câu: “Nói không chừng tiêu đề nổi bật trên báo của ngày mai chính là ‘Tin nóng! Đạo diễn lừng danh Bùi Tước, ngôi sao hàng đầu Cổ Băng, diễn viên tai tiếng Ngô Khiết Tào và người đại diện cùng chơi 4P!’ ấy chứ?”

Cổ Băng không duy trì nổi nữa, đập cho Ngô Khiết Tào một cái: “Đâu có tiêu đề nào dài như vậy hả?”

“Biết đâu được,” Ngô Khiết Tào đắc ý nói: “Phải không, em trai Cổ Hạo, đại đạo diễn Bùi Tước?”

Cổ Hạo cũng không để ý đến chuyện nghệ sĩ do chính mình đại diện gọi mình là em trai, anh và Bùi Tước đều cùng nhau gật đầu.

Cổ Băng cũng cảm thấy vui vẻ, buông ly rượu trên tay xuống, vươn người cốc vào đầu mỗi người một cái, hoàn toàn không còn dáng vẻ nữ thần như mọi ngày.

Ngô Khiết Tào cầm lấy cái micro đặt trên mặt bàn, giơ lên cao, hứng khởi nói: “Nếu đã đến đây rồi thì sao có thể không ca hát được chứ? Mọi người mau đứng dậy đi nào ~~~~ woo hoo ~~~~”

Nói là cùng nhau ca hát, nhưng trên thực tế nó chỉ là buổi biểu diễn dành riêng cho Cổ Băng và Bùi Tước hát tình ca.

Ngô Khiết Tào nhìn hai người bọn họ hát hò, cứ ngồi cười ngây ngô, ăn chán hạt dưa lại mở lon coca ra uống.

Nhưng chẳng hiểu vì sao, Cổ Hạo lại nhìn ra được cô đang không vui.

Anh đặt túi xách của Ngô Khiết Tào sang một bên, cầm cốc nước chanh di chuyển đến ngồi bên cạnh cô: “Làm sao vậy?”

Ngô Khiết Tào vẫn nhìn hai người kia không rời mắt: “Cái gì làm sao?”

“Tôi cảm thấy chị không được vui.”

Câu này của Cổ Hạo mới thực sự lọt được vào tai Ngô Khiết Tào, cô vứt vỏ hạt dưa xuống: “Con mắt nào của cậu thấy tôi không vui? Sao tôi có thể không vui được chứ? Rõ ràng vừa rồi thử vai tôi làm rất tốt, có cái gì mà phải không vui?”

Cổ Hạo không nói gì nữa, chỉ lẳng lặng nhìn cô, ý của anh ra sao không cần nói cũng biết.

Dưới ánh mắt chăm chú đó, Ngô Khiết Tào cuối cùng cũng phải chịu thua. Cô nhún vai trốn tránh đề tài này, tùy ý giành lấy cốc nước chanh trên tay Cổ Hạo, đưa lên miệng uống.

“Của tôi mà!”

Chẳng buồn để ý đến sự lên án của Cổ Hạo, Ngô Khiết Tào chép miệng: “Tôi uống rồi, nó là của tôi rồi đấy!”

Cứ trêu đùa vui vẻ như vậy, không khí quỷ dị lúc trước cũng dần biến mất, nháy mắt mà ba tiếng đồng hồ đã trôi qua.

Bùi Tước đã hát hò suốt mấy tiếng, lúc này nghiêm túc nói: “Ngày mai anh còn có việc bận, anh về trước đây.”

Nhìn vẻ mặt áy náy của Cổ Băng, Ngô Khiết Tào mân mê miệng, có chút không vui: “Chơi đã được bao lâu đâu, phải về rồi sao?”

Bùi Tước đặt micro xuống bàn, nhìn cô nói: “Cũng lâu rồi đấy, đồng chí Ngô Khiết Tào, em cũng nên về đi thôi.”

“Không về, em không giống Cổ Băng, cả ngày cứ xoay như chong chóng, hơn nữa ngày mai em cũng chẳng bận gì cả.”

Bùi Tước hiếm khi kiên nhẫn khuyên nhủ: “Ngày mốt sẽ thông báo kết quả của buổi thử vai, em nên nghỉ ngơi thật tốt, nếu không sẽ để lại ấn tượng xấu cho Chu Duy Nạp đấy.”

Những lời Bùi Tước nói cứ như thể khẳng định vai nữ chính sẽ rơi vào tay Ngô Khiết Tào. Tuy rằng biết anh nói như vậy là để khuyên cô nghỉ ngơi, nhưng Cổ Băng nghe xong trong lòng lại thấy hơi căng thẳng.

Cảm giác này thật sự không thoải mái chút nào.

Mặc dù nội tâm khó chịu, nhưng Cổ Băng vẫn tận lực dịu dàng nói với Ngô Khiết Tào: “Khiết Tào à, nghe lời đi mà, nhé?”

Chỉ một câu ngắn nhưng bất ngờ lại có tác dụng.

Ngô Khiết Tào nhún vai, đành chấp nhận rời khỏi chỗ này.

Cổ Hạo nhanh chóng đứng dậy, cầm lấy túi xách của Ngô Khiết Tào: “Tôi đưa chị về.”

“Không cần. Đã muộn thế này rồi, nhà cậu cách nhà tôi rất xa. Không cần phiền phức vậy, tôi tự mình về cũng được.”

Bùi Tước vươn tay lấy túi xách trên tay Cổ Hạo: “Em còn biết phiền phức nữa hả? Ngô Khiết Tào, thật không ngờ em lại can đảm như vậy đấy, đàn bà con gái sao có thể về nhà một mình được?”

Bùi Tước lớn tuổi nhất nên nghiễm nhiên trở thành “tướng quân” chỉ huy thiên quân vạn mã, dứt khoát an bài ổn thỏa: “Hạo Hạo và Băng Băng cùng về đi, nhà anh cách nhà Ngô Khiết Tào không quá xa, anh đưa cô ấy về là được rồi.”

Sắp xếp như vậy thực thỏa đáng, nhưng Cổ Băng lại cảm thấy có gì đó không thích hợp, đã vậy Ngô Khiết Tào còn là đối tượng trong scandal tình ái của bạn trai mình. Nhưng lúc này mà có dị nghị gì thì rõ ràng mọi người sẽ nghĩ cô không tin tưởng anh.

Loại tình huống này rất nhạy cảm, Cổ Băng không muốn phải trở mặt. Cô không dám mạo hiểm, trong thâm tâm, cô vẫn nguyện đặt niềm tin vào hai người bọn họ.

“Đi thôi.” Cổ Băng nhìn em trai nói.

......

Dọc đường đi, Bùi Tước chuyên chú lái xe, Ngô Khiết Tào tất nhiên cũng chẳng có việc gì làm, cô yên ổn ngồi trên ghế lái phụ, nghiêng mặt nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ.

“Sao vậy? Chỉ có thử vai một buổi thôi mà đã mất hết sức lực rồi hả?”

Ngô Khiết Tào miễn cưỡng khẽ gật đầu.

Bùi Tước chẳng để ý đến việc Ngô Khiết Tào có hứng thú hay không, vững vàng xoay tay lái, anh thuần thục vòng qua một chỗ ngoặt, sau đó nói tiếp: “Bình thường diễn xuất của em không tính là quá tốt, sao hôm nay lại diễn xuất thần như vậy, có cái gì nhập vào người à?”

Ngô Khiết Tào vẫn gật đầu.

Bỗng dưng Bùi Tước cảm thấy rất hưng phấn, anh bất ngờ nhấn còi một cái, âm thanh chói tai làm Ngô Khiết Tào giật bắn mình.

Vội vàng vỗ vỗ ngực, cô còn chưa kịp hoàn hồn: “Anh làm cái gì thế?!”

“Không thấy sao? Đang nâng cao tinh thần cho em đấy.” Bùi Tước ra vẻ vô tội.

Câu trả lời nhẹ nhàng bâng quơ của anh làm cho Ngô Khiết Tào hận đến nghiến răng, nể tên xấu xa này còn đang lái xe, cô tức nhưng không thể làm gì được.

Chỉ đi một chốc đã tới nhà của Ngô Khiết Tào.

Sau khi tận mắt nhìn thấy Bùi Tước đạp chân phanh, Ngô Khiết Tào lập tức giơ chân lên đạp vào chân Bùi Tước, gót giày nhọn đập vào bắp chân đau không thể tả, Ngô Khiết Tào càng đạp càng hăng.

Đường đường là đại đạo diễn lừng danh, vậy mà Bùi Tước không chịu nổi phải kêu lên thảm thiết: “A ~! Em làm gì thế hả?!”

Trái lại Ngô Khiết Tào càng đạp càng có tiết tấu: “Ai bảo anh làm em giật mình, dám làm em giật mình này......”

Từ bên ngoài nhìn vào, tuy kiểu xe của Bùi Tước không khoa trương như mẫu xe Lincoln, nhưng tuyệt đối có thể coi là một chiếc xe sang trọng.

Thời điểm bảo vệ khu nhà gõ cửa sổ xe, ông ta mặc bộ đồng phục bảo an tiêu chuẩn, nho nhã lễ độ hơi khom người rồi nói: “Xin hai vị chú ý đến địa điểm một chút.”

Hai người trong xe nghe thấy tiếng nói, thoáng nhìn nhau một cái rồi quyết định tạm ngừng “chiến sự”.

Ngô Khiết Tào sửa sang lại tóc của mình, hạ cửa kính xe xuống, cười ngọt ngào: “Xin chào.”

Bác trai bảo vệ cũng cười rất “dịu dàng”: “Xin chào. Nếu hai vị muốn...... thực hiện nhiệm vụ tăng dân số cho quốc gia thì không nên làm ở chỗ này chứ, có thể tìm chỗ khác được không?”

Nụ cười của Ngô Khiết Tào cứng lại, cô theo bản năng quay đầu nhìn Bùi Tước, thấy anh đang nheo mắt nhìn mình chằm chằm thì lại nhanh chóng quay đầu, nói với bác trai bảo vệ: “Thật ngại quá...... nhưng cháu không hiểu bác nói gì.”

Bác trai bảo vệ tự thấy mình là người rất kiên nhẫn, vẫn duy trì nụ cười như cũ: “Lại còn giả vờ nữa, cái xe lay động không ngừng!”

“Dạ?!”

Nụ cười của bác trai bảo về chuyển sang thần bí: “Tôi hiểu, tôi hiểu, nhưng hai người vẫn nên chú ý một chút, nếu muốn thì có thể đi dã ngoại mà, có đúng không? Còn ở đây ngẫu nhiên sẽ có trẻ em đi qua, dạy hư trẻ nhỏ thì không tốt đâu.”

Ngô Khiết Tào còn chưa kịp mở miệng, Bùi Tước đã chậm rãi ghé mặt lại gần. Ngô Khiết Tào chỉ hạ cửa kính xuống một chút, cho nên từ ngoài nhìn vào khuôn mặt của hai người gần như dính vào nhau.

Anh mở miệng nói: “Hình như...... bác đang hiểu lầm chúng tôi thì phải?”

Bác trai bảo vệ cảm thấy mình đang bị hai người này đùa giỡn, đã nói rõ như vậy rồi, chỉ có kẻ ngốc mới không hiểu. Tuy nhiên đôi nam nữ “tùy tiện” này trông có vẻ khá quen mắt, lại còn là “soái ca, mỹ nữ” nữa, bác trai bảo vệ cũng không nỡ tức giận: “Tôi nói, hai vị không nên ở trong xe chơi ‘xa chấn’ (*)!”

(*) xa chấn: tức là abc, xyz ở trong xe ^^

“Xa...... Xa, chấn?!”

“Vẫn còn giả bộ? Cả xe cứ rung lên rung xuống, hai người ở trong xe thì có thể làm ra cái chuyện tốt gì?”

Bùi Tước không nhịn được bật cười ha hả, bỏ qua sự phẫn nộ của Ngô Khiết Tào, anh chỉ chỉ bắp chân của mình, cũng chẳng quản bác trai bảo vệ có nhìn đến hay không, anh nói: “Đúng là không làm ra chuyện tốt gì cả.”

Ngô Khiết Tào căng thẳng, trừng mắt lườm Bùi Tước một cái, cô bối rối giải thích: “Bác đừng hiểu lầm, cháu chỉ đá vào chân anh ấy thôi.”

Nói xong câu này, Ngô Khiết Tào càng thêm tuyệt vọng, bởi vì hiện giờ trên khuôn mặt của bác trai bảo vệ đã hiện rõ lên mấy chữ: Đá chân để tạo thêm tình thú?

Không đợi Ngô Khiết Tào tiếp tục giải thích vô nghĩa, Bùi Tước nhấn chân ga: “Vậy chúng tôi đi chỗ khác, không ở chỗ này ‘xa chấn’ nữa.”

Trước đó vì lễ phép, Bùi Tước chỉ đưa Ngô Khiết Tào đến trước cổng tiểu khu, dưới tình huống hiện tại, anh trực tiếp lái xe đi thẳng vào bên trong.

Bùi Tước vui vẻ thổi sáo, nhìn sang Ngô Khiết Tào đang cúi gằm đầu xuống, anh hất mặt một cái: “Còn không về à? Hay muốn cùng anh chơi ‘xa chấn’ ?”

Ngô Khiết Tào nổi giận đùng đùng mở cửa xe, trước khi đi còn không quên hỏi một câu: “Có muốn lên nhà ngồi một lát không?”

“Cái gì?”

“Lên nhà á.”

Bùi Tước ngẩn người nhìn cô, chẳng hiểu sao anh lại cảm thấy chơi đùa kiểu này rất vui vẻ, liền tươi cười trả lời: “Được.”

Lại nhận thêm một đạp.

“Á ~~~~~~~~!”

Bạn nhỏ Bùi Tước đau khổ kêu thảm thiết, Ngô Khiết Tào ‘lãnh khốc’ cười: “Đây là kết quả mà sắc lang nhận được đấy.”

Trong phòng an ninh, bác trai bảo vệ vừa rồi còn chính nghĩa lầm liệt, tay run run cầm điện thoại nói: “Bà xã, dạo này mọi người hay thích cái S với M gì đó để tạo thêm tình thú, chúng ta......”

“...... Được được, cứ như cũ, cứ như cũ.”

Trích lời của Ngô Khiết Tào: Có câu “Đàn ông không xấu, phụ nữ không yêu”.

Cũng tương tự, phụ nữ không xấu đàn ông không thương.

Chỉ cần không chạm đến điểm mẫu chốt của đạo đức, hẳn là đàn ông vẫn thích thú khi nhìn thấy phụ nữ ngẫu nhiên làm chuyện xấu một lần.

Chẳng phải nghi ngờ, gene trời sinh của đàn ông vốn có yếu tố “thích bị ngược”.

Tôi luôn luôn chuyên nghiệp.

Bạn đang đọc Tiểu Tam Mạnh Nhất Lịch Sử của Quán Trang Cà Phê
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.