Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 10

Phiên bản Dịch · 1262 chữ

Chap 10:

19h30’ ngày hôm sau, tại biệt thự nhà Trinh nơi đang diễn ra 1 bữa tiệc sinh nhật linh đình mừng chủ nhân của nó tròn 16 tuổi. Có 1 cô gái bước tới chỗ vị chủ nhân đang đứng 1 cách nhẹ nhàng, ko gây tiếng động và bịt mắt người đó, cố dùng 1 giọng ồm ồm để hỏi:

- Hãy đoán xem ta là ai?

- Con bạn chết tiệt này. Ko đến chúc mừng theo kiểu bình thường được sao ? Trinh mắng yêu Hoa.

- Bà lúc nào cũng đoán trúng hết. Quà của bà nè. – Hoa nói rồi đưa cho Trinh 1 hộp quà được gói rất cẩn thận và đẹp mắt. – Bà mở ra đi.

- Sao lại mở bây giờ ? Chưa tới lúc mà. Trinh ngơ ngác hỏi.

- Mở luôn để tôi thấy cảm xúc của bà, ko thì ko..kịp nữa. Hoa thấp giọng dần.

- Sao lại ko kịp ? Bà làm sao à ? Trinh lo lắng vô cùng.

- Ko, 1h nữa tôi bay rồi.

- Bà đi đâu ?

- Tôi sang Mĩ du học. Bố mẹ tôi muốn tôi sang đấy với 2 người, tiện thể giúp đỡ bố tôi việc quản lí chi nhánh bên đấy. Bố mẹ tôi quyết định ở đấy luôn rồi, từ giờ công ty nhà tôi đều do chồng bà xử lí. Chắc bà ko có thời gian đi chơi với…

- Tại sao bà đi ? Ko đợi Hoa nói hết, Trinh vội vàng hỏi.

- Vì bố mẹ tôi muốn, hơn nữa tôi muốn có khoảng lặng để bình ổn tâm hồn.

- Bà chọn chạy trốn thay vì đối mặt hả ?

- Ukm. Tôi nghĩ mình ko có can đảm để đối mặt.

- Bà thật ngốc, ngốc còn hơn cả tôi nghĩ nữa.

- Tôi ngốc nhưng bà vẫn sẽ là bạn thân của tôi mãi chứ, dù tôi ko còn ở đây nữa.

- Đương nhiên rồi ngốc ạ.

Nói rồi cả 2 ôm nhau thắm thiết, tình cảm bạn bè thân thiết này có khi còn lớn hơn cả tình ruột thịt.

- Chúc bà sn vui vẻ. Mà bà thích món quà của tôi chứ ?

- Tất nhiên. Mà sao tự dưng tặng tôi đôi giầy này thế, vốn bà có đi mua giầy bao giờ đâu.

- À, nó sẽ phù hợp với 1 thứ… Thôi tôi đi đây.

- Ukm. Lên đường bình an nhá. Khi nào rỗi tôi sẽ bay sang thăm bà.

- Ukm. Chào nhé. Hoa chào tạm biệt rồi vội đi luôn, nếu ở lại thêm chút nữa, cô sợ mình sẽ khóc mất.

Sau khi Hoa đi được 15’ thì Tân đến. Cũng như Hoa vậy Tân đến 1 cách lặng lẽ đưa cho Trinh 1 món quà rồi yêu cầu cô mở.

- Oaaaa…. Trinh thốt lên kinh ngạc – Chiếc váy này đẹp thật đó. Cảm ơn cậu!

- Ko có gì. Cậu thích là được rồi.

- May thật. Tôi vừa được Hoa tặng 1 đôi giầy trùng tông với cái váy này luôn.

- Hoa hả? Cô ấy đâu rồi? Tân nhìn dáo dác khắc bữa tiệc nhưng ko thấy Hoa đâu cả.

- Nó đi rồi. Nó ko nói gì với cậu sao?

- Cô ấy đi đâu?

- Du học. Hơn nữa nó định cư luôn bên đấy rồi. Chắc sẽ ko về nữa.

- Ko về nữa ? Cô ấy đi thật rồi sao ?

- Uk. Mà cho tôi hỏi : Cậu có tình cảm với nó ko ?

- Tôi nghĩ là có nhưng tình cảm ấy ko đủ lớn để tôi quên đi người tôi thích bây giờ.

- Nếu cậu ko có ý định đáp lại tình cảm của bạn tôi thì xin cậu hãy cắt đứt luôn, đừng cho nó có thêm chút hy vọng nào. Ko thì sẽ càng đau khổ.

- Tôi hiểu. Tôi về đây. Chúc cậu sn vui vẻ.

- Ukm. Chào cậu.

6 năm sau, tại LA, Mĩ :

1 cô gái xinh đẹp đang vô cùng tập trung vào chiếc máy tính, cô nghỉ ốm đã 5 ngày rồi nên công việc cứ gọi là chất thành núi. Từ ngày chính thức tiếp quản công việc của ba đến nay cô ko có giờ phút nghỉ ngơi thư giãn nào cả. Và cô cũng cứ đắm mình vào công việc ko muốn thoát ra để lấp đi chỗ trống do 1 người nào đó để lại. 6 năm trời, ko những ko thể quên mà ngày càng nhớ. Đang suy nghĩ miên man thì cô giúp việc gọi :

- Tiểu thư, có 1 người bạn của tiểu thư đến tìm.

- Ai vậy ?

- Dạ, người đó ko nói, chỉ bảo rằng cần gặp tiểu thư ngay bây giờ.

- Chị bảo người đó lên phòng gặp tôi.

- Vâng thưa tiểu thư.

Cánh cửa mở ra, trong mắt Hoa bây giờ là hình ảnh 1 người đàn ông trẻ tuổi, rất bảnh trai, hơn nữa còn hao hao giống 1 người. Nhìn kĩ lại, Hoa sững người :

- Anh…a..nh, là a..nh sa..o ?

- Phải anh đây. Giọng người đó trầm ấm, dịu dàng.

- Tân, tại sao anh ..lại ở đây ? Là anh, là người mà suốt 6 năm nay cô mong nhớ. Anh đang ở đây, đang hiện hữu ở ngay đây, trước mặt cô nhưng anh đến để làm gì ?

- Anh đến để trả lời e ?

- Trả lời gì cơ ?

- Anh muốn cho e đáp án mà anh chưa nói tại bãi biển 6 năm về trước.

- À, anh nói đi. Hoa nói hơi run run. 6 năm rồi, đã 6 năm, bây giờ anh muốn nói gì cơ chứ. Ko lẽ anh đã thích cô rồi. Anh đến để nói lời thích cô sao? Nhưng ko phải sự thật lại vô cùng kinh khủng, ko hề giống với tưởng tượng của Hoa chút nào.

1 tháng sau tại lễ đường:

- Chú rể, Trần Duy Tân có đồng ý lấy cô dâu Trương Tuyết Hoa làm vợ, hứa yêu thương cô ấy suốt đời ko?

- Tôi đồng ý.

- Cô dâu, Trương Tuyết Hoa có đồng ý lấy chú rể Trần Duy Tân làm chồng, hứa yêu thương cậu ấy suốt đời ko?

- Tôi đồng ý.

- Tôi xin tuyên bố, từ hôm nay 2 người chính thức là vợ chồng.

‘Hoan hô’ Đám đông phía dưới vỗ tay chúc mừng cặp vợ chồng trai tài gái sắc.

Cô dâu hạnh phúc, ngả đầu vào vai chú rể, khẽ thì thầm:

- Em ko biết đồng ý lấy anh có phải quyết định đúng đắn ko nữa.

- Tại sao thế?

- Anh khác người ở chỗ ko cầu hôn bằng nhẫn mà lại bằng váy cưới, chậm chạp ở chỗ em mất 2 tuần để nói lời yêu anh còn anh mất những 6 năm để đáp trả tấm chân tình đó.

- Bởi vì anh là Trần Duy Tân mà. Chú rể cười ngạo nghễ.

- Bá đạo. Nhưng e yêu anh, chàng trai lạnh lùng ạ.

- Anh cũng yêu em, cô tiểu thư kiêu kì.

Rồi chú rể đặt lên môi cô dâu 1 nụ hôn ngọt ngào. Nụ hôn như bù đắp quãng thời gian ko vui trước đây và mở đầu cho 1 tương lai hạnh phúc.

The end

Bạn đang đọc Tiểu thư kiêu kì của Demonsicy
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.