Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

C10. Cánh cửa bí ẩn hé mở

3500 chữ

Cả ngàn người trong hội trường im phăng phắc. Không khí căng lên như dây đàn. Từ giám đốc Nhà hát Nghệ thuật Haido Oosuka, quản lý Isogai, cô nhân viên Haruna và đồng nghiệp, Asabuki, Yui và các nhạc công khác, cho đến trung sĩ Takagi và tổ điều tra, Sonoko vẫn đang ngồi vắt vẻo trên rìa sân khấu, và thanh tra Megure cùng Ran, tất cả đều nhìn chằm chằm vào “thám tử Kogoro ngủ gật”. Ông thanh tra và Sonoko sốt ruột giục:

- Mori, thực hư vụ án ra sao?

- Bác đừng úp mở nữa!

Tuy nhiên, ông Kogoro vẫn bình thản:

- Mọi người cứ từ từ, việc gì cũng phải có đầu có đuôi… - Ông dừng một lát rồi chậm rãi nói tiếp. – Điều khiến tôi nghi ngờ là lý do hung thủ chọn nơi này làm hiện trường vụ án. Nhà hát là không gian kín, rất bất tiện cho việc thoát thân. Dù hung thủ là khách hay là nhân viên, thì càng nghĩ tôi càng thấy sự lựa chọn này thật vô lý… Thanh tra Megure gật đầu:

- Chuyện đó cậu vừa giải thích rồi.

- Giả dụ như một thành viên đoàn giao hưởng là hung thủ, thì nhà hát vẫn là nơi không thuận lợi. Ở đây có rất đông khách, mà các nhạc công lại biểu diễn suốt, nên việc gây án là không thể được… Mọi người cho là vậy cũng dễ hiểu thôi.

- “Mọi người”? Chứ ý cậu là thế nào?

- Cùng là thành viên đoàn giao hưởng, nhưng mỗi người có vị trí khác nhau. Có một vài thành viên giữ vai trò đặc biệt.

- Vai trò đặc biệt… - Vâng, người này giữ vị trí rất quan trọng trong dành nhạc, nên có phòng nghỉ riêng, lại xuất hiện trên sân khấu muộn nhất… Ông Kogoro ngừng lại. Những người nghe ông nói giờ đã mường tượng ra “người giữ vị trí quan trọng” đó, nhưng không ai dám nói nửa lời.

Không chịu được, Sonoko nhảy từ trên sân khấu xuống, đứng trước mặt ông Kogoro:

- Chẳng lẽ bác đang nói đến… - Đúng thế đấy, Sonoko. Cô Yui, người chơi nhạc ở hàng ghế đầu, cũng là một người rất quan trọng, nhưng trong lúc cô ấy ở trong phòng nghỉ, bên ngoài hành lang rất đông người qua lại. Sau đó cô Yui lại ra khỏi phòng cùng lúc mọi người bắt đầu ra chỗ đợi cạnh sân khấu và ở cùng họ đến khi buổi hòa nhạc kết thúc, nên không có cơ hội làm gì cả.

- Vậy là… Bác đang nói đến anh Akira.

- Cậu Asabuki, người chỉ huy dàn nhạc, chính là người giữ vị trí quan trọng nhất của đoàn giao hưởng.

Sonoko câm như hến chờ ông thám tử nói tiếp. Những người khác cũng im lặng như tờ.

- Thành viên dàn nhạc lên sân khấu, đứng vào vị trí và bắt đầu nghi thức chỉnh âm. Trong khi đó, nhân viên đứng xem biểu diễn cạnh sân khấu. Sau khi nhạc công đã sẵn sàng biểu diễn, ông Oosuka lên phát biểu đôi lời với tư cách giám đốc nhà hát. Trong khoảng 10 đến 15 phút đó, cậu Asabuki có thể làm gì tùy ý ở khu vực sau sân khấu mà không ai biết. Khoảng thời gian đó không dài, nhưng đủ để gọi ông Kusuda vào phòngn ghỉ và đâm chết ông ấy, mọi người có đồng ý không?

Cùng với lời nói của ông Kogoro, ánh mắt của những người nghe dần chuyển sang một đối tượng khác, như thể nhân vật chính trong hội trường đã thay đổi.

Asabuki mắt nhắm nghiền, bất động.

Thanh tra Megure là người phá tan sự im lặng:

- Mori, cậu quên mất một điều quan trọng rồi. Ông Kusuda vào nhà hát khoảng 7 rưỡi, khi đó cậu Asabuki đã có mặt trên sân khấu rồi.

Sonoko cũng vỗ hai bàn tay vào nhau:

- Đúng thế! Sao bác lại nghĩ anh Akira là hung thủ cơ chứ! Bác nhầm to rồi!

Đám đông xôn xao bàn tán. Tuy nhiên, ông Kogoro không có phản ứng gì, vẫn nhắm mắt đúng như cái tên “thám tử Kogoro ngủ gật”.

- Điều này tôi cũng thúc mắc lắm. Thoạt nhìn, cậu Asabuki có bằng chứng ngoại phạm rất thuyết phục, nhưng hóa ra cái nền chống đỡ bằng chứng giả đó lại không chắc chắn chút nào.

- Không chắc chắn ư? Trong thời gian ông Kusuda bị giết, anh Akira có mặt trên sân khấu, chỉ huy dàn nhạc. Tận mắt cháu đã chứng kiến điều đó. Không phải chỉ cháu, mà phải đến hàng trăm, hàng ngàn khán giả cũng nhìn thấy anh ấy! Làm gì có bằng chứng ngoại phạm nào thuyết phục hơn thế nữa?

Trước phản ứng của Sonoko, ông Kogoro chỉ gật đầu – thực ra đó là Conan đẩy đầu ông từ phía sau.

- Sonoko, cháu sai rồi. Điều chứng minh bằng chứng ngoại phạm của cậu Asabuki không phải số đông nhân chứng, mà chỉ là một cái tên ghi trên giấy thôi.

- A…!

Người kêu lên là trung sĩ Takagi. Anh bước lên trước vài bước, nói với ông Kogoro:

- Có phải ông nói đến quyển sổ ghi tên khách mời không?

- Chính xác! Cậu khá đấy, Takagi.

Anh Takagi đỏ mặt. Thanh tra Megure tiếp lời:

- Mori, ý cậu là… - Cái tên Kusuda trong sổ chỉ là giả mạo thôi!

Ông Kogoro làm ngơ trước khuôn miệng há hốc của ông thanh tra nói tiếp:

- Điều kỳ lạ ở đây là cô Haruna trực ở quầy tiếp tân không thấy tên ông Kusuda. Cứ cho là cô ấy hâm mộ cậu Asabuki nên đã mải ngắm cậu ta qua màn hình điện tử, thì không thể không để ý đến một kẻ ăn vận chẳng có vẻ gì là khách đi dự hòa nhạc cổ điển. Hơn nữa, cô ấy còn biết mặt ông Kusuda từ trước. Nói vậy thôi, nhưng điều này thực ra không có gì khó hiểu, bởi ông Kusuda không hề đi qua quầy tiếp tân. Tôi cho rằng ông ta đi cửa sau vào khu vực phòng nghỉ… - Cửa đó phải có thẻ đặc biệt mới mở được mà? – Thanh tra Megure phản đối một cách yếu ớt.

- Cậu Asabuki đã mở cửa cho ông ta. Chúng ta bị cái tên giả mạo trong sổ ghi tên khách lừa ngay từ đầu.

- Cái tên đó là do người khác viết vào à?

- Không, chữ trong sổ đúng là của ông Kusuda, bên cảnh sát đã kiểm tra và xác minh điều này rồi kia mà.

- Cậu vừa nói là chữ giả mạo mà!

- Chữ đó là chữ thật, nhưng không được viết vào hôm nay.

- Hừm… Mori, cậu giải thích rõ ràng xem nào?

- Được thôi. – Ông Kogoro hít vào một hơi. – Chúng ta có ba quyển sổ ghi tên khách tất cả. Hai quyển trong số đó là loại sổ bình thường, chỉ có quyển bìa màu be là khác.

Thanh tra Megure nhận ba quyển sổ trung sĩ Takagi vừa vội vàng mang đến. Ông giở quyển sổ bìa màu be ra xem.

- Ta có thấy gì khác thường đâu?

- Điểm khác biệt đó nhỏ thôi. Tờ giấy có ghi tên ông Kusuda được kẹp ở trang thứ hai. Quyển sổ đó có gáy xoắn, nên người ta có thể lấy giấy ra, hoặc gài thêm giấy vào. Chắc nhà sản xuất làm như vậy để việc sắp xếp về sau dễ dàng hơn… Trung sĩ Takagi mở quyển sổ màu xanh ôliu, vặn nấc kim loại ở gáy. Khung sổ bật ra một cách dễ dàng. Thanh tra Megure bật ra tiếng kêu:

- Đúng thật! Thế này thì việc đổi giấy cũng dễ thôi.

- Việc xảy ra ở quầy tiếp tân thế này… Đầu tiên, quyển sổ thứ nhất được đặt trên quầy. Khi buổi diễn bắt đầu, quyển sổ được thay bằng quyển màu be có tên của ông Kusuda… - Đúng rồi, như vậy quyển sổ đó sẽ có tên những người đến muộn. Về sau khi đọc người ta sẽ tưởng ông Kusuda cũng nằm trong số đó.

- Như vậy đấy. Dù mở sổ ra thấy có tên người khác thì cũng chẳng ai để ý, chỉ đơn giản nghĩ là gió thổi làm sổ mở nhầm trang thôi.

- Ông Mori, tôi có điều chưa hiểu… - Trung sĩ Takagi lên tiếng. – Nhỡ có một nhóm người đi muộn thì sao? Khi đó tên ông Kusuda sẽ nằm giữa những người quen nhau… - Khả năng đó rất thấp. Ran! Nếu con hẹn một người đến dự buổi hòa nhạc cổ điển, mà người đó lại đến muộn, thì con làm thế nào?

Đột nhiên bị gọi, Ran chớp mắt bất ngờ:

- Ơ… Chắc con sẽ vào trước. Ghế đã đặt rồi, đằng nào chẳng gặp nhau trong hội trường?

- Đúng thế. Việc đi muộn là cấm kỵ đối với hòa nhạc cổ điển, mà việc nhiều người hẹn nhau rất dễ gây mất thời giờ. Nếu có người đi muộn, người đến trước sẽ vào hội trường luôn như Ran vừa nói. Vì thế những người đi muộn thường chỉ đi một mình.

- Vậy thì… - Gương mặt ông Megure ngày càng căng thẳng. – Cô Haruna phụ trách quyển sổ ghi tên khách là đồng phạm trong vụ án này sao?

Ông thám tử quay lại nhìn Haruna ngồi ở hàng ghế thứ hai. Cô co rúm người lại, mím môi.

- Chắc cô ấy không tiện nói, nên tôi xin phép giải thích thay.

- Cô ta là đồng phạm hả?

- Không, cô ấy không cố ý giúp đỡ hung thủ gây án đâu. Cô Haruna được cậu Asabuki nhờ một việc. Cậu ta nói mình muốn biết ai đã đi muộn trong buổi hòa nhạc quan trọng này, nên bảo cô đổi sang quyển sổ màu be khi buổi biểu diễn bắt đầu.

- Cô Haruna, có đúng như vậy không?

Haruna gật đầu khẽ nhưng chắc chắn.

- Chắc sếp cũng biết tính của cậu Asabuki rồi… Cậu ta là người cầu toàn, và thường rất nghiêm khắc không chỉ đối với bản thân mà còn với các thành viên trong đoàn giao hưởng và thậm chí với cả khách nữa. Vì thế, cô Haruna chắc chắn không nghi ngờ khi cậu Asabuki nhờ việc này. Hơn nữa, cô ấy lại là người ngưỡng mộ cậu ta hết lòng, nên không đời nào từ chối.

- Cô Haruna không hề biết mình đang tiếp tay cho vụ án mạng, nên không có tội ở đây.

- Nếu xét đến cùng thì có thể coi như cô ấy giáu giếm một phần sự thật, làm cản trở quá trình điều tra… Nhưng theo tôi được biết thì cậu Asabuki đã dặn cô ấy không được phép để lộ điều này với ai. Cũng không có bằng chứng cho thấy cô Haruna có liên quan mật thiết hơn tới vụ án. Tôi nghĩ chúng ta không nên trách cô ấy.

- Dĩ nhiên rồi, tôi không định đổ tội cho cô Haruna đâu. – Thanh tra Megure mỉm cười với Haruna ra chiều động viên.

Ông Kogoro nói tiếp:

- Cậu Asabuki thậm chí còn lo rằng cảnh sát sẽ nghi ngờ cô Haruna, nên mới cố tình cho thêm vài chi tiết lặt vặt như chiếc khăn tay của cô Yui hay bức thư gửi ông Oosuka. Cậu ta nghĩ mình đã có bằng chứng ngoại phạm cực kỳ thuyết phục nên có bị nghi ngờ cũng chẳng sao.

- Mori, còn một điều này nữa ta chưa hiểu. – Ông thanh tra nhìn ông Kogoro vẫn đang cúi gằm mặt. – Cứ cho là việc đổi tờ giấy ghi tên ông Kusuda là đúng đi… Cậu nói chữ viết tay trên giấy đúng là của nạn nhân, vậy cậu Asabuki làm sao chuẩn bị nó? Chẳng lẽ cậu ta nhờ ông Kusuda viết tên lên giấy… - Thực ra thì cũng gần như vậy. Sếp chắc cũng biết, khoảng một tuần trước ông Kusuda đã xuất hiện tại bữa tiệc dành cho người liên quan đến buổi khánh thành nhà hát. Khi đó, ông ta có để lại tên mình trong sổ ở quầy tiếp tân.

- Có chuyện đó… - Sau khi nghe kể lại một cách cụ thể, tôi được biết hôm đó, khi ông Kusuda đến buổi tiệc thì quầy tiếp tân không có người. Ông đã viết tên mình vào một quyển sổ trên quầy.

- Lẽ nào…! – Thanh tra Megure kêu lên.

- Đúng thế đấy. Trang sổ có tên ông Kusuda không phải do cậu Asabuki tạo ra, mà là thứ cậu ta tình cờ có được. Nói cách khác, có lẽ trang sổ đó chính là thứ khiến cậu ta quyết định lên kế hoạch giết người lần này… Vào khoảnh khắc đó, toàn bộ thính phòng bị bao trùm trong bầu không khí nặng nề. Thanh tra Megure cũng không còn hỏi thêm câu gì nữa. Tất cả thắc mắc giờ đã được giải đáp, và sự thật về vụ án mạng đã hiện lên rõ mồn một trước mắt mọi người.

Tiếng ông Kogoro phá tan bầu không khí im lặng:

- Tôi xin phép được sắp xếp lại trình tự gây án của cậu Asabuki. Nói vậy thôi, những hành vi của cậu ta cũng khá đơn giản. Đầu tiên, cậu ta dặn đối tượng của mình là ông Kusuda Masatoshi tới cửa sau của nhà hát vào khoảng 7 giờ tối ngày diễn ra buổi hòa nhạc. Khi các thành viên trong đoàn giao hưởng cùng nhau ra khu vực sân khấu, cậu ta mở cửa để ông Kusuda vào, dẫn ông ta tới phòng nghỉ B và ra tay sát hại. Phòng nghỉ của nhạc công được cách âm, nên nạn nhân có kêu cũng không ai nghe thấy.

Nghe ông Kogoro nói, mọi người đều nhìn chằm chằm vào Asabuki ngồi đó. Gời ăn đã mở mắt ra và nhìn vào một điểm vô hình trong không gian. Trông anh như đang nghĩ ngợi gì đó.

- Sau đó, cậu ta lên sân khấu với gương mặt bình thản như không có chuyện gì xảy ra… Tất cả những gì cậu Asabuki làm chỉ có vậy thôi. Trong thời gian này, việc đổi sổ ghi tên khách diễn ra ở quầy tiếp tân do cô Haruna phụ trách, tạo nên bằng chứng ngoại phạm hoàn hảo cho cậu ta!

Asabuki đột ngột đứng dậy, hơi lảo đảo, tiến về phía ông Kogoro. Mọi người nín thở. Thanh tra Megure định ngăn anh ta, nhưng không hiểu sao khi nhìn nụ cười nham hiểm trên gương mặt không một cảm xúc ấy, ông không thể cử động được. Sonoko bất giác lùi lại.

Asabuki đứng trước mặt ông Kogoro:

- Cảm ơn ông đã kể một câu chuyện thú vị như vậy.

- Tôi rất vui khi thấy cậu thích.

- Tôi rất thích là đằng khác… Có lẽ ông hợp làm nhà văn hơn là làm thám tử đấy.

- Chà, ý cậu là sao?

Giữa hai người là bầu không khí lạnh lẽo tới mức có thể cảm nhận được.

- Ông Mori… Theo như những gì ông nói thì đúng là tôi có khả năng gây án. Nhưng khả năng vẫn chỉ là khả năng. Vậy mà ông lại kể lại những điều hoang đường đó thật tới mức, tôi chỉ còn cách nghĩ ông là một tác giả tiểu thuyết có tài mà thôi.

Thanh tra Megure lên tiếng:

- Đúng đấy, Mori! Bằng chứng thì sao? Những gì cậu vừa nói chỉ là suy luận, không có gì chứng minh cả!

Ông Kogoro cố tình thở dài rõ to:

- Thật là… Nghe tôi nói thế mà sếp vẫn chưa bị thuyết phục sao? Được thôi, nếu muốn có bằng chứng, thì tôi sẽ đưa ra bằng chứng ngay bây giờ.

- Hả? Tốt lắm, mau mau… - Thanh tra Megure sốt sắng.

- Tôi không rõ về âm nhạc cổ điển lắm, nhưng nghe nói cung cách chỉ huy dàn nhạc của cậu Asabuki hôm nay không được như mọi khi?

Câu chuyện thay đổi đột ngột làm Asabuki cũng phải ngập ngừng:

- Hả? À, vâng… - Chỗ tôi ngồi xa lắm, chỉ nhìn thấy thấp thoáng lưng cậu thôi… Nhưng Sonoko ở hàng ghế gần sân khấu và các thành viên trong đoàn giao hưởng nói cách chỉ huy của cậu hôm nay không được phóng khoáng, mạnh mẽ như mọi khi, đặc biệt là cách đưa đũa chỉ huy thì khiêm tốn hơn hẳn mọi ngày.

- Có lẽ vậy… Thì sao nào?

- Vì sao cơ chứ? Nhạc công thiên tài Asabuki Akira mà lại phạm lỗi sai đó ở một buổi hòa nhạc quan trọng đến thế này sao?

- Ai mà biết được? Nghệ sĩ có lúc thăng lúc trầm… Nếu được thì tôi cũng muốn biết lý do lắm.

Thanh tra Megure sốt ruột xen vào:

- Mori, cậu nói gì thế hả! Chẳng lẽ cậu định lấy việc cậu Asabuki chỉ huy không được tốt làm bằng chứng của vụ án mạng sao?

- Sếp cứ từ từ… Cậu Asabuki, cậu vui lòng trả lời thêm một câu hỏi khác. Tôi thấy cậu cầm đũa chỉ huy ở tay phải, chắc đó là tay thuận của cậu?

- Đúng thế… - Nhưng trong lúc nói chuyện với Ran ở sau cánh gà, tất cả các cử động như đưa tay lên ngực, kéo mặt dây chuyền ra, cậu đều dùng tay trái. Cuối buổi hòa nhạc, cậu cũng từ chối đưa tay ra cho Yui cầm lấy… Cấu có lý do gì để tránh dùng tay phải chăng?

Asabuki câm như hến. Trán anh lấm tấm mồ hôi.

- Cậu toát nhiều mồ hôi quá… Sao cậu không cởi áo khoác ngoài ra cho mát?

Những người trong hội trường nín thở quan sát cuộc đối thoại giữa hai người. Không ai biết điều gì chuẩn bị diễn ra… Ông Kogoro tiếp tục:

- Nói mới nhớ, trong phòng nghỉ nóng nực khi nãy, cậu cũng mặc nguyên áo khoác ngoài… Không thể nói là cậu không nóng, vì tôi thấy cậu banh hết cổ áo sơ mi ra. Tôi thật không hiểu nổi sao cậu không cởi áo khoác ra cho rồi?

- Mori, cậu toàn nói những chuyện không liên quan thôi! Ta chẳng hiểu gì cả! – Thanh tra Megure cáu kỉnh.

Ông Kogoro bật cười:

- Tôi sẽ giải thích ngay bây giờ… Việc tạo bằng chứng ngoại phạm trong vụ án này chẳng khác gì chạy đua với thời gian. Cậu ta chỉ có thể gây án từ lúc các thành viên đoàn giao hưởng lên sân khấu tới khi ông giám đốc nhà hát phát biểu xong, nghĩa là trong khoảng 10 phút. Đây là khoảng thời gian không ngắn nhưng không hề dài. Gây án xong, chắc chắn cậu ta không có thời gian thay quần áo.

- Điều đó thì đúng rồi, nhưng chính vì thế cậu ta mới dùng khăn tay để tránh máu bắn lên người còn gì?

- Vâng, cậu Asabuki chắc cũng có cởi áo khoác ngoài ra để tránh bị bẩn. Sau khi đâm chết ông Kusuda, cậu ta đã vội vàng quay lại phòng nghỉ để mặc áo. Khi đó cậu ta đã để ý thấy vết máu trên cổ tay phải!

Thanh tra Megure bất giác đưa mắt nhìn Asabuki, nhưng gương mặt anh ta vẫn trơ ra không một cảm xúc.

- Cậu Asabuki, việc thay áo sơ mi chắc không phải dễ, vì cậu đã cài chỉnh tề hai cổ tay, lại còn đeo nơ bướm và mặc áo gi lê nữa. Khi giám đốc nhà hát phát biểu xong, ông Isogai tới phòng nghỉ của cậu gọi cậu lên sân khấu. Nghe tiếng gõ cửa, cậu lo sợ ông ta vào phòng và nhìn thấy vết máu, nên đã mặc áo khoác ra ngoài để tạm thời che giấu vết. Cậu lên sân khấu, giơ hai tay lên và… - Mori, ta hiểu rồi! – Lời ông Megure cũng chính là những gì tất cả mọi người nghĩ lúc đó. – Cậu ta có muốn giơ cao tay phải cầm đũa chỉ huy cũng không được, vì làm như vậy có nguy cơ lộ vế máu trên cổ tay áo. Thảo nào cậu ta không thể chỉ huy như ý được!

- Vâng… Cậu ta dùng tay trái và không cởi áo khoác cũng là vì lý do đó.

Thanh tra Megure bước một bước về phía Asabuki:

- Phiền cậu cởi áo khoác ngoài ra?

Asabuki đưa tay lên hàng khuy. Bằng động tác chậm rãi, anh ta cởi áo khoác.

Khi chiếc áo bị ném xuống đất cũng là lúc mọi người nhận thấy vết màu đỏ đen trên cổ tay áo phải trắng tinh.

Đó chính là máu của nạn nhân Kusuda.

Bạn đang đọc Tiểu Thuyết Conan( Tập 3): Bản Giao Hưởng Của Kẻ Sát Nhân của Aoyama Gosho
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi trungtinh0311
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 67

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.