Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sơn tặc tính sai ngày

Phiên bản Dịch · 1761 chữ

"Ta không nghi ngờ..." Thôn trưởng lão đầu mặt không cảm xúc.

Vậy ngươi dùng quải trượng một mực ở trên người ta đâm tới đâm lui là ý gì?" Hoàng Hoan bi phẫn nói.

"Ách ho khan một cái..." Lão đầu một trận ho kịch liệt, nhân cơ hội không dấu vết thu hồi quải trượng đầu rồng, lạnh nhạt nói: "Đại khái là ngoài ý muốn."

Hoàng Hoan không nói, trợn mắt nhìn lão.

"Tiểu tử ngươi bận bịu, ta liền đi trước a." Thôn trưởng lão đầu cười ha hả, tựa như cái gì cũng chưa có phát sinh qua, vuốt râu, bước chân thanh thản chậm rãi đi ra ngoài, vừa đi vừa dùng âm thanh vừa vặn chỉ hai người có thể nghe được lầu bầu ra một câu để cho Hoàng Hoan sợ hết hồn hết vía lời: "Nghe nói yêu quái chỉ thích ăn thịt, không muốn ăn bắp đâu..."

Phanh!

Một cái liền gặm sạch sẽ không dư thừa một hạt bắp nào, thôn trưởng lão đầu đập quản trượng trên mặt đất cách đó không xa.

"Bắp nhà Tôn đại thật là... Thật là ăn quá ngon." Hoàng Hoan đảo mắt yết hầu khó khăn nuốt xuống một miếng cuối cùng, cắn răng nói.

...

Mấy ngày kế tiếp, cuộc sống của Hoàng Hoan phải luôn lo lắng đề phòng.

Dựa theo ước định, mỗi ngày vào núi đánh cho Tôn đại nương một con mồi, cũng không khó khăn gì. Cái gọi là tiểu yêu ra tay, một chọi hai, bắt gà núi là chuyệt nhỏ nhặt. Từ trong miệng Tôn đại nương khách sáo nói chuyện cũng vững bước tiến hành.

Mấu chốt là thôn trưởng lão này.

Hắn càng ngày càng không nhìn thấu lão đầu này... Mấy ngày nay lão gia không có chuyện gì sẽ tới tìm hắn nói chuyện phiếm, ngoài mặt nhìn rõ ràng là mặt mũi hiền lành, cười híp mắt, một bộ dáng vẻ lão nhi hồ đồ, thế nhưng thường vô tình lẩm bẩm một câu nói, luôn có thể để cho người sợ hết hồn hết vía.

Không chỉ có như vậy, lão gia còn luôn là bất thình lình xuất hiện, mỗi lần cũng đem Hoàng Hoan dọa cho giật mình, thầm hận lão già này cầm tinh con mèo sao, đi bộ làm sao cũng không có thanh âm?

Còn có chó mực lớn Vượng Tài đáng chết... Mỗi lần thấy mình đều một trận sủa điên cuồng, sắp ói ra cả mật, nếu không phải quải trượng đầu rồng từ đầu đến cuối một chút phản ứng đều không, Hoàng Hoan cũng hoài nghi có phải hay không bổn mạng yêu thuật của mình không nhạy.

Tóm lại...

Thế giới loài người quả nhiên cùng trong truyền thuyết giống nhau là nguy cơ tứ phía, sâu không lường được. Hoàng Hoan tràn đầy cảm giác nguy cơ.

Bây giờ.

Vốn là thật tốt, cửa thôn bên kia đột nhiên vang lên một trận lạch cạch lạch cạch tiếng chiêng trống, tùy tiện truyền khắp toàn bộ Bạch Khê thôn.

Nghe được thanh âm này thôn dân đều là run một cái, trên mặt lại rối rít lộ ra vẻ mặt sợ hãi. Bọn họ rên rỉ than thở nhưng lại vô cùng tự giác, cũng đi tới cửa thôn.

Hoàng Hoan kinh ngạc đi theo Tôn đại nương, vừa đi vừa suy đoán chuyện gì xảy ra.

Đến cửa thôn, chỉ thấy chừng mười người quần áo rách rưới, không cao không khỏe mạnh nhưng mười người đàn ông này vẫn tràn đầy khí thế, xếp thành một hàng đứng... Hai người đứng đầu, dáng người gầy đét, nhưng là trên mặt biểu hiện rõ thần thái phấn chấn, hai người bọn họ một bên hông treo một mặt trống lớn, hai tay cầm một đôi phá la, vung tay gõ, đập vào, binh binh bàng bàng rung vang trời .

Đứng ở giữa là người cầm đầu, mặt râu quai nón, vóc người to con nhất. Hắn cưỡi ngựa, mặc dù con ngựa kia vừa thô lại lùn, dáng dấp xấu xí, nhưng là cưỡi ở trên lưng ngựa cả người tựa hồ càng có khí thế.

"Những người này là ca diễn?" Hoàng Hoan lặng lẽ hỏi Tôn đại nương.

"Là sơn tặc ở gần đây tới thu lương thực dư thừa." Tôn đại nương nắm chặt một cây đuốc, nhỏ giọng nói.

Hoàng Hoan mờ mịt.

Lúc này tiểu chánh thái Cốc Tinh Thạch sớm nhìn thấy Hoàng Hoan, cho nên lặng lẽ lại gần, bắt đầu thấp giọng cùng Hoàng Hoan giải thích.

Cái gọi là “có núi thì có kẻ gian.”

Nguyên lai bên cạnh mấy thôn bị một nhóm sơn tặc bao phủ. Bầy sơn tặc này nói mạnh thì không mạnh, mỗi một thôn đều có đội thợ săn, cũng không đến nổi quá mức sợ bọn họ, nhưng vấn đề là những sơn tặc này đều là một lời không hợp liền động thủ làm càn, ai cũng không muốn phiền toái phải không? Còn không bằng cho ít lương thực đuổi đi... Cứ như vậy, những sơn tặc này liền tồn tại.

Tựa như ký sinh trùng, đặc biệt dựa vào đánh cướp mấy thôn kế cận mà sống, chúng lấy cái danh mỹ miều "thu dư lương" .

Bầy sơn tặc này tự nhiên cũng quen thuộc lịch "Chạy thương" của các thôn. Mỗi lần đội chạy thương lên đường, trong thôn lúc đó là thời điểm nghèo rớt mồng tơi, mà lúc đội chạy thương trở lại, chính là thời điểm trong thôn giàu có nhất. Cho nên sơn tặc cũng sẽ tính ngày tới.

Bất quá lần này, đội chạy thương Bạch Khê thôn chậm chạp không về, bọn sơn tặc hiển nhiên tính ngày sai a.

"Bạch lão đầu đâu! Bạch lão đầu đâu!" Tiểu lâu la gõ la gân giọng kêu "Mau chạy ra đây, chỉ huy mọi người đem dầu muối đường bột cái gì đều lấy hết ra!"

Ho khan một cái "Ta ở chỗ này đây." Thôn trưởng lão đầu chẳng biết lúc nào xuất hiện, vỗ một cái sau lưng tiểu lâu la, dọa hắn giật mình.

Bạch Khê thôn một đám phụ nữ già yếu và trẻ nít cũng đều thương cảm nhìn thôn trưởng, bọn họ nơi nào còn cầm ra dư lương, chính bọn họ nhà cũng sắp đói không còn gì ăn.

"Bạch thôn trưởng." Tên râu quai nón cưỡi ngựa lùn đi lên nhìn xuống lão đầu "Ta cũng không nói nhiều, lần này mang anh em tới mặc dù không nhiều, nhưng lão Hồ ta là đích thân tới. Tiêu chuẩn vẫn là giống trước kia vậy, các ngươi thống thống khoái khoái nộp, chúng ta lập tức liền đi."

Thôn trưởng mặt lộ vẻ buồn rầu, gương mặt già nua đều tiu nghỉu cúi xuống, nhỏ giọng cùng râu quai nón giải thích.

"Cái rắm!" Râu quai nón đột nhiên gầm thét, nước miếng phun đầy mặt thôn trưởng "Lão Hồ ta tự mình đi một chuyến, ngươi lại cùng ta nói lần sau? Ta quản đội chạy thương các ngươi trở về không trở lại... Nói tóm lại, dư lương đóng đủ, nếu không đừng trách ta lòng dạ ác độc!"

Râu quai nón hung ác, thật ra thì đầu óc sẽ không mê muội làm cái chuyện gì tàn sát thôn... Nếu thật làm như vậy, chờ các hán tử Bạch Khê thôn trở lại, còn không phải đỏ mắt đi theo bọn họ liều mạng? Bất quá, thừa dịp đàn ông Bạch Khê thôn không có ở đây, hung hăng vơ vét một ít thứ, thật đúng là không có gì không thể.

Râu quai nón cũng biết, đội chạy thương nếu còn chưa trở lại, dầu muối đường bột cái gì cũng đừng suy nghĩ, bất quá cũng không thể tay không một chuyến, vơ vét chút lương thực trở về giao nộp cũng tốt.

"Thế nào? Bạch Khê thôn lớn như vậy, bây giờ ngay cả người đàn ông cũng không có, còn dám phản kháng sao?" Râu quai nón ánh mắt hung tợn quét qua một đám phụ nữ già yếu và trẻ nít, cười nhạo một tiếng, biểu tình càng phát ra khinh miệt liều lĩnh. Không có nam nhân trưởng thành, Bạch Khê thôn ở trong mắt hắn căn bản không có uy hiếp.

"Ai nói không có nam nhân!" Tiểu chánh thái không nhịn nổi, đột nhiên tức giận la to một tiếng, giương nanh múa vuốt.

"Tiểu Thạch đầu!" Tôn đại nương cả kinh, vội vàng đem tiểu chánh thái lôi trở lại, che miệng hắn.

"Ô ô..." tiểu chánh thái giùng giằng, đáng tiếc tay Tôn đại nương so với bắp đùi còn to hơn, tựa như một con châu chấu nhỏ, hoàn toàn không thể nhúc nhích.

"Ha ha ha! Một đứa con nít lông còn chưa mọc đủ, ngươi cũng được coi là đàn ông?" Chừng mười tên sơn tặc lâu la hai mắt nhìn nhau một cái, ồn ào cười to.

"Ngươi đi lên cũng không đánh lại bọn họ, chỉ biết chọc giận bọn họ!" Tôn đại nương giận vỗ một cái vào đầu hắn.

Tiểu chánh thái xì hơi, thần sắc chán nản, đột nhiên như lại thật giống như nghĩ tới điều gì, càng dùng sức giãy giụa, đôi mắt tròn xoe nhìn về phía Hoàng Hoan, tràn đầy trông đợi, tựa như nói: Hoan ca, van cầu ngươi, dạy dỗ bọn họ! Hung hăng dạy dỗ bọn họ!

Ở trong lòng tiểu chánh thái, Hoàng Hoan ngay cả gấu người mù cũng có thể đuổi chạy, đó cũng thật là lợi hại a! Phải biết thợ săn trong thôn, gặp phải gấu người mù kia cũng phải mấy người, mười mấy người cùng tiến lên, cây gậy giây thừng đều dùng cả, coi như như vậy cũng không nhất định có thể bắt được một con gấu đen! Nếu như Hoàng Hoan chịu ra tay, chừng mười tên sơn tặc nho nhỏ, nói không chừng thật có thể đuổi chạy chứ ?

Ánh mắt của Tiểu chánh thái, Hoàng Hoan dĩ nhiên là thấy được, nhưng là làm bộ không thấy, trong lòng âm thầm lật nhận định rõ ràng.

Làm trò đùa, hắn là yêu, loài người sống chết liên quan gì tới hắn điểu, tại sao phải thay loài người ra mặt?

--- dịch bởi Hằng Chun---

Bạn đang đọc Tiểu Yêu Bất Thượng Thiên của Cá Mè Hoa Sốt
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Hằng_Chun
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.