Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chồn vui vẻ

Phiên bản Dịch · 2463 chữ

Tên của Hoàng Hoan là do lão già kia đặt cho hắn.

Hoàng Hoan vẫn cảm thấy trình độ đặt tên của lão già thật là cặn bã, Hoàng Hoan... Hoàng Hoan, chính là con chồn có lông màu vàng... Hoàng Hoan cũng hoài nghi lão già cuối cùng có nghiêm túc động não suy nghĩ hay không, hay là lão thật ra căn bản không có suy nghĩ?

Nhìn thêm chút tên của một đàn em trai em gái, thật so với Hoàng Hoan còn tùy ý hơn, chuột nhỏ lông xám liền kêu Tiểu Hôi, chó nhỏ lông đen liền kêu Tiểu Hắc, thật may không có màu lẫn lộn, nếu không lấy cái tên "Tiểu lẫn lộn" cái tên này còn có thể gặp người sao... Trình độ đặt tên tùy ý của lão già thật là làm người ta tức lộn ruột, Hoàng Hoan cũng hoài nghi, bọn họ có phải hay không là do lão già kia từ ven đường tùy tiện nhặt được!

Ách... Hình như thật đúng là như vậy a.

Cho nên khi mấy đứa nhỏ lớn lên, có tự mình sửa lại tên, tỷ như bạch thỏ thông minh nhất liền gọi Tiểu Tuệ... Ngươi không đoán sai, nàng trước kia chính là tên tiểu Bạch. Còn có tiểu Lang A Phá cao ngạo một mắt, tên Phá Quân này cũng là Tiểu Tuệ lấy cho nó, trước kia nó kêu Tiểu Độc ...

Nói đơn giản, Hoan ca đối với lão gia lấy tên thật rất là buồn nôn.

Còn nhớ trước khi xuống núi...

"Cái tên Hoàng Hoan, vừa nghe liền dễ dàng rất dễ dàng liên hệ tới yêu quái! Mà sau khi xuống núi trọng yếu nhất thì là không thể bại lộ mình là yêu, bất kỳ nhân tố nào có thể bại lộ đều phải tránh, cho nên... Lão gia, xin lỗi." Vào sáng sớm trước khi xuống núi, chồn ta liền quyết định lấy cho mình cái tên giống loài người.

" Ừ... Liền kêu Hoàng Hoan, tức là màu vàng vui vẻ đi đi." Hoàng Hoan vò đầu bứt tai nửa ngày, rốt cuộc quyết định, "Vui mừng —— vui vẻ, vui vẻ ý, cuộc sống nên vui vẻ tự tại! Tốt bao nhiêu đích chữ a... Mấu chốt là còn viết rất tốt."

Câu nói sau cùng nói ra tiếng lòng của Hoan ca, thật ra thì hắn đã sớm muốn ói đầy cái máng lợn, "Hoan" cái chữ này thật sự là quá khó viết, coi như yêu phần lớn không học thức nhưng là ngay cả tên mình cũng viết không ra thì rất mất mặt quá.

"Sau này lấy tên của loài người, liền kêu Vàng vui vẻ." Hoan ca thầm nói.

...

"Tiền bối, ta còn không biết người tên là gì đâu" Tiểu chánh thái một bên nhảy cà tưng dẫn đường, vừa nói.

"Ách... Ta tên là Hoàng Hoan. Hoan là vui sướng, vui mừng." Hoàng Hoan giải thích.

"Tiền bối ngươi nhìn so với ta cũng không lớn hơn bao nhiêu tuổi, vậy sau này ta gọi người là Hoan ca... Hoan ca, ta kêu Cốc Tinh Thạch, mọi người cũng gọi ta Tiểu Thạch đầu." Tiểu chánh thái kéo chiếc cung săn mang trên người, nghiêm mặt nói: "Ta tương lai nhất định sẽ trở thành thợ săn mạnh nhất Bạch Khê thôn."

Hoàng Hoan lại nghĩ tới trên chiếc mũi tên nho nhỏ trên đầu gấu đen kia, khóe miệng hơi kéo, lựa chọn yên lặng.

"Trước mặt chính là Bạch Khê thôn" Cốc Tinh Thạch bỗng nhiên chỉ trước mặt. "Dựa theo quy củ trong thôn, tất cả người lạ từ bên ngoài đến đều phải gặp thôn trưởng trước, để ngừa có yêu quái trà trộn vào thôn... Thật ra thì chính là hình thức thôi, Hoan ca, chờ một chút ta mang ngươi đi gặp thôn trưởng, nếu như ngươi thật định sống ở Bạch Khê thôn, ta sẽ cầu thôn trưởng an bài chỗ ở cho ngươi."

Hoàng Hoan trong lòng cả kinh. Gặp thôn trưởng? Phòng ngừa có yêu lăn lộn vào thôn? Chẳng lẽ nói, người thôn trưởng này có thể phân biệt yêu tộc?

Mà lúc này, Bạch Khê thôn đã thấy ở xa xa, Hoàng Hoan bén nhạy cảm thấy được, càng đến gần Bạch Khê thôn, vảy Xà nữ vương trở nên càng nóng, trước khi tới đoán không lầm, Bạch Khê thôn quả nhiên cùng việc Đại thiếu gia mất tích có liên quan!

Việc đã đến nước này, nhắm mắt cũng phải lên, Hoàng Hoan chỉ có thể gửi hy vọng vào liễm tức thuật của mình có thể không bị nhìn thấu.

Có vết xe đổ của Đại thiếu gia, Hoàng Hoan lặng lẽ đem bổn mạng yêu thuật lại tăng cường mấy phần, khí tức càng thu liễm.

Đi theo Cốc Tinh Thạch, Hoàng Hoan chậm rãi bước vào Bạch Khê thôn. Một lão đại gia đứng ở cửa thôn, phơi nắng, trong tay bưng một cái hạt dưa đang rãnh rỗi dập đầu.

Đi vào bên trong nữa, có một người đàn bà đang giặt quần áo, có trẻ em truy đuổi đùa giỡn, có một lão thái thái ngồi ở một bên mỉm cười nhìn...

Mỗi một người thấy tiểu chánh thái đều hết sức nhiệt tình chào hỏi.

"Tiểu Thạch đầu, lại vào núi săn thú a? Không phải sớm cùng ngươi nói qua, trong núi nguy hiểm, không nên đi."

"Thạch đầu ca ca tốt!"

"Tiểu Thạch đầu, bên cạnh ngươi là tiểu tử là nhà nào, làm sao chưa thấy qua a..."

Cùng nhau đi tới, Hoàng Hoan một bên điên cuồng mắt trợn trắng, một bên điên cuồng nuốt nước miếng. Ngươi có thể tưởng tượng một kẻ đói hơn nửa ngày thấy một đống lớn vịt quay thơm ngát là cảm giác gì sao? Nói thật ra, con mồi trong núi kia da thô thịt dầy, so với loài người cũng gọi là "Da mỏng thịt mềm", giống như món Bạch trảm kê từ nước sôi khử đi lông gà, nhất là còn tản ra một loại khi tức không nói rõ được, loại khí tức này đối với yêu tựa hồ rất có sức hấp dẫn...

Cũng may dọc theo đường đi, Hoan ca đã từ trên người Tiểu Chánh Thái luôn nghĩ đến món Phật Khiêu Tường để rèn luyện việc thèm ăn, rồi mới miễn cưỡng không có lộ tẩy!

Bất quá đi một hồi, Hoàng Hoan cảm giác không được bình thường, dọc theo đường đi thấy đều là phụ nữ già yếu và trẻ nít, thậm chí ngay cả một cái thanh niên đàn ông cũng không thấy. Cốc Tinh Thạch tựa hồ phát hiện Hoàng Hoan nghi ngờ, cười giải thích: "Chú bác đều đi Thương Thạch thành chạy thương rồi." ( chú thích: thương đây là thương nhân)

Cốc Tinh Thạch tùy tiện giải thích mấy câu, Hoàng Hoan mới hiểu được, nguyên lai Bạch Khê thôn cũng không phải là một thôn có thể hoàn toàn tự cung tự cấp, trên thực tế tuyệt đại đa số thôn kế cạnh cũng không làm được tự cung tự cấp, bọn họ mấy tháng cũng sẽ tổ chức một đội "Chạy thương", mang lương thực, da thú, tự chế mũi tên các thứ, đi vài trăm dặm bên ngoài Thương Thạch thành, đổi lấy giống như là muối, đường, kim loại, vải vóc các loại vật liệu.

Mà dọc theo con đường này cũng không phải là khang trang, sơn tặc trộm cướp cũng không ít, cho nên mỗi lần đều là đàn ông khỏe mạnh toàn thôn cùng ra một lượt... Nói cách khác, trong thôn bây giờ không có đàn ông.

Hoàng Hoan hơi thở phào nhẹ nhõm một cái, chỉ có phụ nữ già yếu và trẻ em trong thôn, uy hiếp cũng nhỏ hơn chút.

Một lát sau.

"Di? Thôn trưởng ông nội lại không có ở đây." Cốc Tinh Thạch ở một gian phòng sáng ngời kêu nửa ngày, không có người phản ứng, dứt khoát rót cho cho Hoàng Hoan ly nước, sau đó giống như ở nhà mình vậy tự nhiên nhảy đến trên ghế. "Hoan ca, ngươi cũng ngồi đi, chúng ta ngồi ở nơi này chờ."

Hoàng Hoan vui vẻ ngồi xuống, chợt giống như bị điện giật, trong miệng mãnh liệt hút khí lạnh.

Cái mông a...

Tiểu chánh thái ném ánh mắt không hiểu, Hoàng Hoan vội vàng chuyển đề tài: "Tiểu Thạch đầu a... Thôn các ngươi, gần đây có hay không phát sinh qua chuyện đặc biệt gì?"

"Chuyện đặc biệt?"

"Cũng tỷ như..." Hoàng Hoan bưng ly nước lên uống một hớp, cẩn thận sắp xếp ngôn ngữ, tận lực để cho lời nói uyển chuyển một tý."Tỷ như, có sự kiện mất trộm bột gạo gì không?"

"Bột gạo mất trộm ngược lại không có. Bất quá mấy ngày trước ngược lại là xảy ra cái chuyện hiếm." Cốc Tinh Thạch cười hì hì nói: "Mấy ngày trước, có một yêu quái bị người tu tiên bắt đâu!"

"Phốc!" Hoàng Hoan một hớp nước phun ra ngoài, hỏi vội: "Yêu quái kia hình dạng thế nào?"

Yêu vương ở trên cao, Hoan ca mới vừa rồi cũng chính là thuận miệng hỏi một chút a! Hoàn toàn cũng không trông đợi từ Tiểu Thạch đầu nơi này được cái gì đầu mối hữu dụng, ai biết ngược lại lập tức trực tiếp lấy được câu trả lời!

Bị bắt! Mấy ngày trước! Yêu quái!

Ba điều tin tức cực độ thích hợp, hơn nữa vảy đặc biệt phản ứng... Hoan ca trong lòng một trận phát khổ, chân tướng cơ hồ đã rõ ràng.

Nữ Vương đại nhân a, Đại thiếu gia chỉ sợ là dữ nhiều lành ít oa...

"Hoan ca, ngươi hỏi cái này để làm gì?" Cốc Tinh Thạch nhưng là sợ hết hồn "Trừ ta, ngươi cũng đừng hỏi bậy người khác a, nghe nói con yêu quái kia có lai lịch lớn! Cao nhân đắc đạo bắt yêu hoài nghi, gần đây sẽ còn có những thứ khác yêu tộc ngụy trang thành loài người đi tìm một nó... Ngươi khắp nơi hỏi bậy, sẽ bị người khác hoài nghi là yêu quái!"

"Ách... Ta chẳng qua là tò mò! Ta cho tới bây giờ chưa thấy qua yêu quái." Hoàng Hoan sợ hết hồn, vội vàng giải thích. Bất quá giải thích này thật sự là có có chút cứng nhắc.

"Ừ, chớ hỏi bậy liền tốt." Cốc Tinh Thạch lại coi là chuyện đương nhiên gật đầu một cái. "Yêu tộc và loài người chúng ta là địch nhân, nếu như mọi người hoài nghi ngươi, Bạch Khê thôn cũng không nhất định có thể thu nhận ngươi."

"Có thật ngươi không nghi ngờ ta là yêu quái?" Hoàng Hoan buồn bực, không nhịn được hỏi.

"Ngươi là ân nhân cứu mạng ta. Yêu quái ăn thịt người còn không kịp đây, làm sao biết cứu người." Cốc Tinh Thạch cười đùa,: "Hơn nữa, yêu quái cũng sẽ không bị một con gấu đen đánh bay, cùng yêu quái chân chính làm gì có kẻ yếu như Hoan ca ngươi."

Hoàng Hoan đầy đầu hắc tuyến, hung tợn trợn mắt nhìn tiểu chánh thái.

Lại bị một món Phật Khiêu Tường khinh bỉ.

...

Lại chờ giây lát, phía ngoài phòng bỗng nhiên vang lên một trận chó sủa.

"Uông uông uông uông uông!"

Nghe được cái này thanh âm, Cốc Tinh Thạch ánh mắt sáng lên: "Là thôn trưởng ông nội trở lại."

Quả nhiên, chỉ chốc lát sau, đã nhìn thấy một cái lão đầu râu bạc lưng còng, chậm rãi đi vào. Trên người lão mặc một chiếc áo khoác lụa ngắn, trên đầu mang mũ tròn, mắt ti hí phải chỉ còn lại một kẽ hở, cơ hồ cũng không nhìn thấy ánh mắt.

Hắn trong tay chống một cây mập mạp quải trượng đầu rồng, quải trượng trên đầu có một cái viên lựu tử lớn, tựa như đầu rồng, cái dài dài kia lại tựa như quai hàm, rất là khôi hài. Trên đầu rồng còn treo một sợi dây, một đầu sợi dây khác kéo dài hướng sau lưng lão đầu, nơi đó buộc một con chó mực vô cùng uy mãnh, đang trợn mắt nhìn Hoàng Hoan như lâm vào đại địch, không ngừng sủa điên cuồng đi!

"Ho khan một cái..." Lão đầu râu bạc thanh ho khan một tiếng, híp mắt nhìn Hoàng Hoan từ trên xuống dưới, cũng không biết ánh mắt híp nhỏ như vậy còn có thể nhìn thấy hay không? "Ngươi chính là tiểu tử mà mấy người ngoài kia đăng nhắc tới?"

"Ách... Thôn trưởng ngươi khỏe, ta..." Hoàng Hoan mới vừa mở miệng, liền bị một trận sủa điên cuồng cắt đứt.

"Uông uông uông uông uông!"

Thân là một tiểu yêu, Hoàng Hoan dễ dàng cảm nhận được tiếng chó sủa đầy đang tức giận, không kiềm được trợn mắt nhìn chó mực lớn một cái.

"Chắc hẳn Tiểu Thạch đầu cũng cùng ngươi nói đi, tới gặp ta thật ra thì chính là đi cái hình thức, nếu quả thật là yêu, ngươi vừa vào thôn ta cây quải trượng liền có phản ứng." Thôn trưởng lão đầu ngược lại là rất hiền lành, vuốt vuốt râu: "Nếu quải trượng ta vừa có phản ứng, người tu tiên chỉ chốc lát là có thể đến, yêu quái tự nhiên hẳn phải chết không thể nghi ngờ! Cho nên nói, yêu quái nào có lá gan lớn như vậy dám tới quấy rối... Bất quá quy củ chính là quy củ, tiểu tử ngươi chớ để ý."

"Uông uông uông uông uông!" Chó mực lớn kêu càng hung.

"Thôn trưởng ông nội, Hoàng Hoan đại ca là lưu dân phía tây, ở trong núi lưu vong mấy tháng, bất quá thân thủ hắn rất lợi hại, ngay cả gấu người mù cũng có thể đuổi chạy." Cốc Tinh Thạch thấy thôn trưởng công nhận Hoàng Hoan, vui vẻ nói: "Ngài an bài cho hắn chỗ ở đi, chú bác không có ở đây, ta cùng Hoàng Hoan đại ca có thể cùng nhau vào núi săn thú, ông nội có thể sẽ có thịt ăn."

"Uông uông uông uông uông!" Chó mực lớn nước miếng phun đầy đất, sủa cũng sắp bệnh động kinh.

"Được. Thật là anh hùng xuất thiếu niên." Thôn trưởng cười chúm chím gật đầu "Ta sẽ an bài chỗ ở cho ngươi."

"Uông uông uông..."

"Vượng Tài, im miệng!"

"..."

Bạn đang đọc Tiểu Yêu Bất Thượng Thiên của Cá Mè Hoa Sốt
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Hằng_Chun
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 18

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.