Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bổn phận của người chồng

Phiên bản Dịch · 3454 chữ

"Triệu Thanh Âm trên "Thảm đỏ chi dạ" đeo trang sức TN cao quý xinh đẹp áp đảo toàn bộ hiện trường, thật thật giả giả chấp nhận giữ vị trí người phát ngôn TN của khu vực Châu Á Thái Bình Dương."

Văn Đình đọc xong đầu đề hot search, đem iPad đặt dưới mí mắt Phó Ấu Sanh: "Em nhìn xem, em nhìn xem! Nhãn hiệu bên kia nói rằng muốn cho hai người cạnh tranh công bằng, kết quả đâu, cho cô ta mượn nguyên bộ trang sức mới nhất, chỉ cho em một đôi hoa tai này cũng được coi là quý giá sao?"

Văn Đình hít sâu một hơi, làm cái nghề đại diện, anh muốn thời khắc này vẫn phải giữ bình tĩnh.

Ba giây sau.

Cái con mẹ nó, anh bình tĩnh không được.

Văn Đình nhịn không nổi bạo tính: "Này mẹ nó tính là cạnh tranh công bằng cái gì, đây chính là dẫm lên em đưa Triệu Thanh Âm nâng lên!"

Triệu Thanh Âm cùng Phó Ấu Sanh đều là tân hoa đán, tất nhiên là có xảy ra cạnh tranh tài nguyên. Nhưng Phó Ấu Sanh là năm 3 đại học năm lúc ấy, được chính đại đạo diễn Từ đi vào Học viện điện ảnh lựa chọn đảm đương vai nữ chính đại IP dân quốc, xuất bản lập tức nổi như cồn, bằng vào bộ phim này mà trong một đêm bạo hồng, còn trở thành hình tượng mỹ nhân sườn xám dự bị được gọi là 'nữ nhân sườn xám đẹp nhất cả giới giải trí', so sánh mà nói Triệu Thanh Âm dựa vào một bộ chân nhân tú hút phấn bạo hồng liền hồng có điểm không thực.

Cho nên nhóm Triệu Thanh Âm thường xuyên làm những việc ăn vạ Phó Ấu Sanh ý đồ nâng danh tiếng, lúc trước mấy vụ ầm ĩ nhỏ liền tính, hiện tại nếu cả TN gia cao xa đại ngôn đều bị cướp đi, Phó Ấu Sanh ở giới giải trí liền hoàn toàn bị Triệu Thanh Âm áp đảo đứng trên đầu.

Nghĩ đến tương lai Phó Ấu Sanh bị một cái bình hoa áp đảo không được đến lượt mình, Văn Đình liền hít thở không thông.

Phó Ấu Sanh ngồi ở trước gương hoá trang, lông mi hơi hơi rũ xuống, mắt nhìn giao diện hot search Weibo trên iPad.

Lọt vào trong tầm mắt chính là Triệu Thanh Âm mặc đồ cùng cô đối lập trên thảm đỏ.

Hình ảnh cường điệu dùng hồng bút vòng ra tới việc hai người các cô đeo trang sức.

Hàng phía trước bình luận:

—— Triệu Thanh Âm chính là bông hoa quý giá của nhân gian, kim sắc chạm rỗng váy dài cùng bộ trang sức TN quá tuyệt, nữ minh tinh lạnh lùng xinh đẹp! Tôi liền muốn hỏi ai cho Phó Ấu Sanh dũng khí cùng chúng ta tranh giành cao xa đại ngôn phú quý nhân gian, bằng đôi hoa tai đơn sơ "quý giá" kia sao?——

Phó Ấu Sanh thu hồi ánh mắt, không chút để ý tháo xuống hoa tai kim cương, tay tùy gác lên bàn hoá trang: "A......"

A???

Thấy Phó Ấu Sanh không để trong lòng, Văn Đình thở dài: "Em nói xem em lớn lên so cô ta xinh đẹp như vậy, dáng người tốt hơn cô ta, kỹ thuật tốt hơn cô ta, tác phẩm tiêu biểu nhiều hơn cô ta, không muốn biết vì sao nhãn hiệu sẽ thiên vị cô ta sao?"

Phó Ấu Sanh nâng nâng lông mi hơi cuốn, đôi mắt câu nhân rốt cuộc cho Văn Đình cái ánh mắt, chẳng qua ánh mắt như là xem đứa ngốc: "Trừ bỏ đám nhà giàu, ai còn có năng lực này."

"......"

Văn Đình bị ánh mắt này của cô nhìn đến nghẹn một chút, càng hận sắt không thành thép:

"Em còn biết đây là đám nhà giàu!"

"Ngày thường bắt em tham gia tiệc rượu, tham gia yến hội nhận thức, nhận thức người liền cũng giống như muốn mạng người vậy."

"Đại khái là em có chút có điểm tiến thủ tâm, hiện tại sao còn có thể bị Triệu Thanh Âm không kiêng nể gì dẫm lên thượng vị?"

......

Trong gian nghỉ ngơi trừ bỏ Văn Đình liên tục nói chuyện, ở ngoài mặt khác lại không có chút âm thanh nào.

Phó Ấu Sanh sắc mặt bình tĩnh nghe, lau màu đỏ rất tươi đẹp được chuyên viên trang điểm bôi lên trên môi lúc vừa rồi chụp bìa mặt tạp chí.

Số lượng ánh đèn giảm đi, nữ nhân tinh tế đầu ngón tay trắng trẻo cầm lên một cây son môi màu vàng, nhấp một hơi mỏng màu hoa hồng, dung mạo nguyên bản xinh đẹp trong sáng tức khắc nhu hòa vài phần.

Động tác đơn giản, lại được cô làm cảm giác rất ưu nhã.

Vừa lòng nhìn dung mạo trong gương, Phó Ấu Sanh mới như có như không trả lời người đại diện nhà mình: "Không tham gia rượu cục là bởi vì em sợ hãi nơi xã tắc."

"......" Thần mẹ nó sợ hãi nơi xã tắc.

Thấy cô nghiêm trang nói hươu nói vượn, Văn Đình trong lòng mệt mỏi xua xua tay, "Tóm lại, đại ngôn bên kia, anh lại cùng công ty thương lượng, cho dù thế nào cũng không thể thật sự để Triệu Thanh Âm dẫm đạp lên em thượng vị*."

*Đi lên vị thế cao hơn

Văn Đình từ trên sô pha ngồi xuống, nhìn Phó Ấu Sanh dáng diệu chậm chạp thướt tha, trong lòng càng cảm thấy thêm đáng tiếc.

Triệu Thanh Âm cái gì mà lãnh diễm phú quý hoa, Phó Ấu Sanh nhà bọn họ mới là thật sự vưu vật nhân gian, từ trong xương cốt toát ra khí chất mỹ nhân, muốn mặt thật đối mặt cùng khung hình mà battle, Phó Ấu Sanh tuyệt đối trong nháy mắt hạ gục Triệu Thanh Âm.

Chỉ là......

Văn Đình thở dài, nhìn Phó Ấu Sanh mỹ nhân có gương mặt kia, đẹp thì đẹp đó, nhưng lời vừa nói ra liền làm tức chết người ta.

Văn Đình từ bỏ việc thuyết phục cô.

Mắt quét Triệu Thanh Âm xing đẹp đang cao giọng được chiếu trên iPad kia, giống như bỗng nhiên nhớ tới cái gì, đè thấp thanh âm cùng Phó Ấu Sanh bát quái: "Đúng rồi, em biết chỗ dựa của Triệu Thanh Âm là ai sao?"

"Ong......"

Đúng lúc này, Phó Ấu Sanh di động đột ngột rung lên.

Cô nhặt di động trên bàn lên, một bên xem tin tức WeChat, một bên thuận miệng ứng phó Văn Đình: "Ai vậy?"

Văn Đình cảm xúc liền kích động: "Ân Mặc a!"

"Chính là đại lão phong đầu vòng Ân Mặc!!"

"A, không nghĩ tới đại lão thế nhưng lại thích loại giọng này của Triệu Thanh Âm."

Sơ yếu lý lịch của bản nhân Ân Mặc chỉ có thể dùng hai từ để nói chính là —— Trâu bò! Hoàn mỹ!

Chỉ số thông minh của hắn siêu cao, đại học còn chưa tốt nghiệp đã được mời đến học viện thương thông tri thư Stanford, bằng thời gian ngắn đã hoàn thành việc học, thành tích ưu việt, năng lực thực chiến xuất sắc, hắn chưa bao giờ sai lầm trong việc đặt cơ sở đầu tư chi lộ.

Thủ đoạn đầu tư chính xác đến tàn nhẫn, mấy năm ngắn ngủn, từ công ty truyền thông đến công ty khoa học kỹ thuật, trên quốc tế một nửa công ty lớn cơ hồ đều có hình ảnh của hắn.

Mà hắn sau này lại một mình sáng lập Thắng Cảnh tư bản, bộc lộ tài năng ở trong nước.

Cho đến năm trước, Ân Mặc tham dự diễn đàn thương nghiệp quốc tế, cùng các đại lão thương nghiệp chụp ảnh chung cho hấp thụ ánh sáng*, bản nhân Ân Mặc cũng từ tạp chí kinh tế tài chính dần dần đi lên đỉnh cao của các tin tức truyền thông.

*Ý là hưởng ánh hào quang, nhờ sự quen biết mà đi lên.

Chỉ dựa vào giá trị nhan sắc, liền nắm được tâm từng đám thiếu nữ, có thể nói hắn chính là nhà tư bản có giá trị nhan sắc cao nhất trên thế giới, một khi cho hấp thụ ánh sáng, tức khắc trở thành nam nhân kim cương hào môn được các nữ minh tinh muốn gả nhất, không gì sánh nổi.

Ỏ bên này, sau khi nghe được Văn Đình nói, lông mi Phó Ấu Sanh bỗng nhiên run rẩy hai cái.

Ánh mắt dừng ở ghi chú trên màn hình WeChat——YM

YM: 【 Đêm nay về nhà 】

Ngón tay cô theo bản năng hơi nắm chặt khung điện thoại mỏng, móng tay trong suốt cơ hồ trở nên trắng bệch.

Ngay sau đó ấn tắt di động, đứng lên: "Nếu hôm nay kết thúc công việc rồi, em phải về nhà."

Văn Đình nhìn nhìn đồng hồ, hiện tại cũng mới 4 giờ chiều.

"Em về nhà sớm như thế làm gì?"

Tạp chí ngày hôm nay vãn còn chuẩn bị một bữa tiệc nữa, tuy rằng không phải tiệc lớn nhất năm, nhưng cũng coi như một tạp chí thời trang chuẩn mực, coi như trả lại cho Phó Ấu Sanh chút thể diện, nể tình ăn một bữa cơm xã giao lễ nghi bình thường.

Nhưng mà Phó Ấu Sanh tự xuất đạo tất nhiên là thiếu loại tham gia xã giao này, giống như nữ minh tinh sống được cùng xã súc, vừa phải nhận sự ghen ghét liền hận không thể lập tức về nhà.

Phó Ấu Sanh mặt mày nhàn nhạt, ra vẻ đương nhiên: "Về nhà còn có thể làm gì, ngủ."

Văn Đình phản xạ có điều kiện: "Cùng lão công ngủ?"

Phó Ấu Sanh không biết nói gì thêm mà nhìn anh: "......"

Thời điểm cái gì mà ngủ thành động tác phiến "Động" từ! ( ý là 18+ đó =))).)

Văn Đình phản ứng lại, ho nhẹ một tiếng, mới nói ra: "Em nói xem một nữ minh tinh nổi tiếng, tuổi còn trẻ liền cho chính mình lấy lòng quan tài xuống mồ vì an*, trong đầu rốt cuộc nghĩ như thế nào."

*Đòi nghỉ ngơi như người chết

Càng muốn Văn Đình phải chịu đau đớn vô cùng!

Anh đã hành nghề mười mấy năm nay, mang một vài tuyến nam nữ thành minh tinh không có mười người thì cũng có tám, lại không có một nghệ sĩ ở trên đỉnh sao sự nghiệp, anh sắp 35 tuổi tuổi mới thật vất vả tìm được Phó Ấu Sanh muốn diện mạo có diện mạo, muốn tài hoa có tài hoa, muốn kỹ thuật diễn có kỹ thuật diễn, muốn gì có đó rõ ràng tiền đồ không thể cản trở nữ minh tinh, thế nhưng có một cái khuyết tật trí mạng—— tảo hôn.

Phó Ấu Sanh bước chân ngưng lại: "Sớm xuống mồ sớm siêu thoát."

Văn Đình mí mắt giật giật, tức giận nói: "Lại nói tiếp, em từ năm 3 đại học tiến vòng đến bây giờ, anh cũng mang theo em ba năm, lại nói chưa từng gặp qua mặt thật của chồng em, thời điểm em đóng phim, cũng chưa thấy qua hắn tới thăm, video điện thoại đều hiếm thấy, người chồng như vậy, em giữ làm gì?"

Giữ làm gì?

Phó Ấu Sanh an tĩnh trầm tư vài giây.

Khuôn mặt nhỏ nghiêm túc nhìn Văn Đình: "Anh nói rất đúng."

Văn Đình bị biểu tình nghiêm túc của cô nàng này cũng mang vẻ nghiêm túc theo: "...... Anh nói cái gì, liền nói lại xem?"

Phó Ấu Sanh đi thẳng ra ngoài, ung dung thong dong trả lời: "Người chồng như vậy, cũng chỉ có thể giữ để ngủ."

"Phốc......"

Văn Đình thiếu chút nữa bị nước miếng chính mình sặc chết.

Vị nữ minh tinh này, có thể hay không có một lần đừng làm sặc, chết người không đền mạng!

*

Địa điểm quay chụp ở xa trang viên vùng ngoại ô Bắc Thành, lái xe từ nội thành mất ít nhất một tiếng rưỡi.

Chờ xe bảo mẫu đến Bắc Thành được người giàu có khu Lộc Hà công quán khu biệt thự, bên ngoài đã là sắp tối cả rồi, mặt trời lặn ánh chiều tà dần dần bị tầng mây bao phủ, lộ ra vài tia ánh sáng vụn vặt.

Rất nhanh ánh nắng dần tàn, Phó Ấu Sanh đẩy cửa nhà ra, trong biệt thự khung cảnh cao cấp lại xa hoa lãng phí, thiết kế trang trí màu sắc chủ điều là màu lam sương mù nhạt nhẽo, rất điệu thấp, nhưng tùy ý ở huyền quan* quầy bày ra các bình hoa toàn là đồ cổ.

*Đoạn giữa cửa ra vào và phòng khách

Phòng khách trước sau như một sạch sẽ quạnh quẽ, không có hơi thở của người nào.

Phó Ấu Sanh trầm mặc cởi giày cao gót, một đôi chân trắng nhỏ bé tinh tế trần trụi dẫm lên sàn nhà lạnh lẽo.

Rõ ràng từ đại học bắt đầu ở chung cùng Ân Mặc, sau khi kết hôn phòng tân hôn cũng là nơi này, nhưng cô vẫn có cảm giác xa lạ.

Nghĩ đến Ân Mặc đi công tác một tháng mới về nhà, Phó Ấu Sanh đi vào phòng bếp.

Thuần thục làm 3 món mặn 1 món canh.

Không biết bắt đầu từ lúc nào, chỉ cần là hắn đi công tác trở về, cô liền sẽ tự mình xuống bếp làm một bữa tối nghênh đón hắn.

Bốn phía không khí toàn là mùi hương tươi ngon của canh cá, Phó Ấu Sanh nhìn làn khói trắng lượn lờ dâng lên, lông mi nhẹ nhàng chớp động.

Giống như —— như thế nhiều năm, rất nhiều chuyện đều thành thói quen.

Buổi tối 7 giờ rưỡi.

Phó Ấu Sanh vẫn mặc chiếc váy dài lúc quay chụp tạp chí Champagne, dáng vẻ trang điểm ưu nhã mê người, nhìn đồ ăn trên bàn cơm dần dần biến mất độ nóng, cô ấn gọi điện thoại.

Đô đô đô.

Ba giây liền thông.

"Bao giờ trở về?"

Phó Ấu Sanh mặt vô biểu tình, ngữ điệu nói chuyện lại cố ý mang theo kiều diễm cũng mềm mại, ôn nhu hỏi nói.

Giây tiếp theo.

Nam nhân thanh âm từ tính lại mỏng lạnh như là đi qua dòng diện, truyền tới bên tai cô: "Tôi đêm nay có việc, trở về trễ chút, cô ngủ trước đi."

Môi đỏ Phó Ấu Sanh giương lên, vừa muốn nói chuyện.

Bỗng nhiên có tiếng xen vào giữa , từ điện thoại bên kia nghe được tiếng nữ nhân kiều mị rõ ràng: "Ân tổng ∼"

Nói lớn lên ngữ điệu phá lệ ái muội triền miên.

Phó Ấu Sanh vừa nghe thấy giọng nữ kia, cảm thấy có điểm quen tai.

Suy nghĩ hai giây, đột nhiên nhớ tới.

Hình như là...... giọng Triệu Thanh Âm.

Đây là nguyên nhân đêm nay hắn có việc?

Phó Ấu Sanh đôi môi cắn chặt, ánh mắt trong chốc lát nhìn xuống dưới.

Son môi màu hoa hồng buổi chiều thoa lên không cẩn thận bị nàng liếm sạch sẽ, lộ ra màu môi đỏ thắm ban đầu, cả người có vẻ minh diễm lại thanh lãnh.

Phó Ấu Sanh trào phúng, lười làm ra vẻ nhu tình muôn vàn: "Ân tổng đi công tác một tháng, bổn phận của người chồng đều đã quên."

Nói xong, Phó Ấu Sanh không cho Ân Mặc cơ hội, trực tiếp cắt đứt điện thoại.

Phó Ấu Sanh trên mặt cảm xúc giữ không được, nghĩ đến tiếng Triệu Thanh Âm trong điện thoại lúc nãy, vốn dĩ cô còn cảm thấy Văn Đình nói chỗ dựa của Triệu Thanh Âm là Ân Mặc là nói hươu nói vượn, hiện tại xem ra, ruồi bọ không đinh vô phùng trứng*.

Ý cơ bản là ruồi bọ không đậu vào quả trứng không bị nứt. Coi anh nhà là quả trứng vỡ đó mà =)))

Phó Ấu Sanh mở di động ra, đem Ân Mặc ghi chú, tất cả đều đổi thành —— Ân cẩu đản.

Còn chưa hết giận.

Phó Ấu Sanh ánh mắt dừng ở đồ ăn đã sắp lạnh.

Một mâm toàn bộ đều bị vứt vào thùng rác.

Coi như ném cũng không cho Ân cẩu đản ăn!

Không giữ đạo với chông, cẩu nam nhân không xứng ăn cơm.

Ở phòng tắm không đến nửa giờ, Phó Ấu Sanh liền ra ngoài, quên mất thời gian ước chừng thiếu hơn nửa giờ, chủ yếu là cô xem nước bồn tắm đều cảm thấy xanh mượt*, không hề hứng thú.

*Màu xanh kiểu bị cắm sừng

Bên trong phòng tắm hơi nước bốc hơi, nữ nhân toàn thân đứng ở trước gương, xuyên thấu qua đám sương bốc hơi, dáng người mang vẻ đẹp mê người để lộ ra không bỏ sót.

Thân hình Phó Ấu Sanh rất đẹp, cổ thiên nga, vai vuông góc, eo thon chân dài, ngay cả ngực hình dạng đều là xinh đẹp hoàn mỹ, cho nên cô đối với yêu cầu dáng người cực cao để mặc sườn xám mới có thể hợp lại tăng thêm sức mạnh.

Nghĩ đến Ân Mặc đêm nay nghe điện thoại, Phó Ấu Sanh không có bất chấp mặc váy ngủ đai đeo mà hắn chuẩn bị để dễ thoát dễ xé dễ khi ' ngủ ' kia, ngược lại bọc đến kín mít, nếu không phải mùa hè áo ngủ không có cao cổ, cô hận không thể liền đem cổ cất trong hộp, không lộ ra nửa phần da thịt trống trơn.

Thuận tiện đem cửa phòng ngủ khóa trái lại.

Phó Ấu Sanh một lần nhắm mắt lại, chính là hình ảnh Ân Mặc cùng Triệu Thanh Âm.

Trong đầu không ngừng lặp lại quanh quẩn tiếng Triệu Thanh Âm kia vũ mị tận xương "Ân tổng".

Vốn tưởng rằng ngủ không được, chắc là thân thể quá mệt mỏi, thế nên cô dần dần ngủ mất.

Thậm chí không có nghe được tiếng cửa phòng khóa trái bị mở ra.

"Ưm ——"

Trong bóng đêm, Phó Ấu Sanh cảm nhận được hơi thở quen thuộc tới gần, thân thể theo thói quen cọ cọ cơ ngực cứng rắn của đối phương.

Vòng eo tinh tế nhạy bén ngay sau đó bị một đôi ấm áp bàn tay siết chặt.

Phó Ấu Sanh theo bản năng mở mắt ra, trong bóng đêm nhờ vào ánh sáng đèn mờ nhạt lọt vào trong tầm mắt đó là đôi mắt trầm tĩnh như mực của nam nhân kia.

Từ khi cao trung đến bây giờ, cô cùng Ân Mặc ở bên nhau chín năm, trước nay chưa bao giờ thấy người nam nhân này có bất luận cái gì không bình tĩnh.

Mặc dù là sinh hoạt vợ chồng thì ánh mắt hắn vẫn là bình tĩnh như cũ.

Thấy cô tỉnh lại, nam nhân vừa vặn lại trở xuống, môi mỏng cọ qua mái tóc đen nhánh mềm mại của cô, dừng ở môi cô.

Phó Ấu Sanh bỗng nhiên ngửi được trên người hắn nhàn nhạt hương vị nước hoa phụ nữ, từ ý loạn tình mê lập tức tỉnh táo lại.

Kháng cự quay đầu đi, né tránh hắn chạm vào môi mỏng, "Em đêm nay không hứng thú."

"......"

Ân Mặc dừng động tác lại, rũ mắt nhìn cô nửa ngày.

Thấy lông mi nữ nhân buông xuống, cảm xúc không giống với bộ dáng, rõ ràng không muốn cự tuyệt còn nghênh.

Phó Ấu Sanh nằm nghiêng ở trên giường, nhìn hắn đứng lên.

Nam nhân không chút để ý đến ý nghĩ lời nói lạnh lùng đến hỗn độn của cô mà đem cà vạt kéo ra, ném đến mép giường, mới cởi ra một cái nút áo sơ mi, khớp xương ngón tay rõ ràng, chỉ có thể dùng hai từ "tinh xảo" để miêu tả.

Thấy hắn một câu cũng không nói, tùy tay cởi quần áo liền lạnh nhạt xoay người đi phòng tắm, Phó Ấu Sanh tầm mắt dừng ở đường cong ưu việt của hắn, ngữ khí sâu kín hỏi: "Anh mỗi lần về nhà, chỉ là vì cùng em lên giường?"

---------------------------------

Bạn đang đọc Tim Đập Không Nghe Lời của Thần Niên

Truyện Tim Đập Không Nghe Lời tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi cogn_genuis
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.