Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tranh luận

Tiểu thuyết gốc · 2316 chữ

“Chào các em, tôi là Phùng Lý, bên cạnh tôi là cô Phạm Thanh Tô. Trong thời gian tới sẽ là người hướng dẫn mọi thứ cho các em về Hồn Sư.”

Phùng Lý đứng trên bục giảng nhìn đám học sinh đang ngoan ngoãn bên dưới thì liền hài lòng gật đầu. Vừa rồi hắn là cố ý biểu lộ một chút thực lực để đánh phủ đầu đám học sinh này. Trong lớp của hắn, cho dù một kẻ cứng đầu cũng không thể xuất hiện.

Trên bục giảng, Phùng Lý đang hăng say giảng giải về lịch sử hào hùng của Hồn Sư. Bên dưới này thì Duy Nam lại âm thầm đánh giá hai vị giáo viên mới gặp này.

Từ quần áo, trang sức Duy Nam có thể dễ dàng nhận ra Phùng Lý kia chắc chắn là con cháu của gia tộc quyền thế nào đó. Tuy hắn ta có phần nhiệt tình giảng dạy nhưng từ giọng và cách nói chuyện, có thể thấy rõ đây là một người cực kỳ kiêu ngạo và phân biệt đối xử.

Khác với Phùng Lý, người phụ nữ Phạm Thanh Tô kia lại khiến cho Duy Nam có chút cảm giác kì lạ. Với vẻ ngoài vô cùng xinh đẹp nhưng lại vô cùng dịu dàng, đối xử ân cần với tất cả học sinh, điều đó khiến cho cô ta nghiễm nhiên sẽ trở thành nữ thần trong trường. Nhưng Duy Nam có thể thoáng nhận ra một vài khoảnh khắc, khi đưa ra những quyết định quan trọng, Phùng Lý sẽ thường liếc mắt nhìn qua cô ta rồi mới nói ra. Điều này khiến cho Duy Nam càng thêm khẳng định về lai lịch cực kỳ bí ẩn của vị nữ giáo viên này.

“Như ta đã nói thì bắt đầu kể từ năm nay, việc phân chia tài nguyên tu luyện cho học sinh sẽ được phân phối dựa theo đẳng cấp của Hồn Tướng. Đây là bảng số liệu mọi người có thể tham khảo.”

Sau câu nói của Phùng Lý khiến cho tất cả liền trở nên xôn xao. Vốn dĩ tài nguyên tu luyện được cấp xuống cho các học sinh đều như nhau, nhưng giờ đây lại ưu tiên cho học sinh có Hồn Tướng cấp cao hơn. Điều này vô hình chung lại khiến cho những người khác lại càng có sự chênh lệch rõ ràng.

“Thưa thầy, tại sao em lại không thấy bộ giáo dục không hề đưa ra thông báo này.”

Thông thường khi đưa ra cải cách nào quan trọng, bộ giáo dục sẽ đưa ra thông tin trước một tháng để toàn bộ người dân có thể nắm rõ. Nhưng tin tức này của Phùng Lý lại khiến cho một số học sinh ở đây vô cùng hoang mang.

“Đây là quy định do ta quyết, không hề liên quan gì đến bộ giáo dục cả.”

Phủng Lỳ lắc đầu đáp. Điều này ngay lập tức khiến cho đa số học sinh bất bình. Tài nguyên tu luyện của Hồn Sư vô cùng tốn kém, ở đây lại có không ít học sinh gia đình không mấy giàu có. Nếu như cắt giảm thì quả thực ảnh hưởng rất lớn đến việc tu luyện nền tảng và phát triển sau này.

“Như vậy thật quá không công bằng rồi!”

“Đúng vậy thầy giáo, thầy không thể làm vậy được.”

“Nếu thầy nhất quyết phân chia tài nguyên như vậy, bọn em sẽ báo cáo lên hiệu trưởng và bộ giáo dục.”

Khi đã chạm đến lợi ích của cá nhân thì đám học sinh cũng không hề kiên nể bất cứ thứ gì. Tất cả đều đồng loạt lên án phương án phân chia tài nguyên của Phùng Lý.

“Các ngươi biết giữa Hồn Tướng cấp thấp và cấp cao đó là gì không?”

Câu hỏi của Phùng Lý trong phút chốc khiến đám học sinh đang tức giận liền dừng lại suy nghĩ. Ngay sau đó một luồng sát khí cực đại đè ép bọn hắn đến mức hít thở cũng trở nên khó khăn.

“Cách biệt đó chính là thiên tài và phế vật.”

Ánh mắt của Phùng Lý lúc này trở nên lạnh lùng nhìn đám học sinh đang cúi gằm mặt xuống bàn đang cố gắng hít thở. Khi tất cả đều sắp không chịu đựng được nữa thì “rầm” một tiếng vỗ bàn ở góc dưới lớp học vang lên.

“Thưa thầy, em muốn đi vệ sinh.”

Tiếng gọi lớn khiến cho Phùng Lý dời đi sự chú ý. Áp lực lên đám học sinh cũng từ đó mà biến mất, tất cả lúc này khuôn mặt đều trở nên trắng bệch.

“Vừa mới bắt đầu tiết học chưa bao lâu lại muốn đi vệ sinh? Ngươi muốn trốn tiết đúng không?”

Liếc mắt nhìn thấy kẻ phá đám là Duy Nam, Phùng Lý lại càng trở nên tức giận. Nhưng chưa kịp giáo huấn thì Duy Nam đã lên tiếng cướp lời.

“Thầy giáo, nước sắp tràn bờ rồi, cứu người lúc nguy cấp mới là anh hùng.”

Duy Nam hai chân kẹp chặt, cả người co lại run rẩy nói.

“Gấp như vậy thì ngươi cứ xử lý tại chỗ cũng được.”

Phùng Lý hung ác nói. Phá hỏng chuyện tốt của hắn, hắn nhất định phải khiến đối phương trả giá gấp bội.

“Thầy giáo, em có thể không ngại, các bạn nam có thể không ngại nhưng các bạn nữ thì sao? Cô nói có đúng không cô Tô.”

Duy Nam giọng run rẩy nhìn về phía Thanh Tô như cầu cứu. Lúc này, khi Phùng Lý nhìn về phía sau, nhận được cái gật đầu của Thanh Tô thì mới không cam lòng nói.

“Đi đi, nhưng cũng không cần về lớp vội. Xuống phòng giám hiệu chờ tôi giải quyết.”

Lời nói này của Phùng Lý triệt để là muốn chèn ép Duy Nam. Khi Thanh Trúc muốn lên tiếng thì Duy Nam đã co giò chạy ra khỏi lớp học mất rồi.

Duy Nam đi rồi, không khí lớp học lại một lần nữa trầm xuống một cách nặng nề. Nhìn khuôn mặt sợ hãi không dám lên tiếng của đám học sinh, Phùng Lý liền cảm thấy hài lòng. Mặc dù bị phá đáp nhưng hiệu quả cũng không tệ.

“Thưa thầy, em có ý kiến về việc phân chia tài nguyên này.”

Cơn tức giận của Phùng Lý khi bị Duy Nam phá đám đang dần giống như một trái bóng bị xì thì giọng nói vừa rồi lại khiến nó được bơm căng tràn đến cực điểm, chỉ chực chờ để nổ tung.

“Là… là trò sao. Có việc gì cứ nói.”

Nhìn thấy người lên tiếng là Thanh Trúc, Hồn chủ của Hồn Tướng Trưng Trắc thì giọng của Phùng Lý ngay lập tức dịu xuống. Thái độ cũng thay đổi 180 độ.

“Thưa thầy, thầy tu luyện đến cảnh giới hiện giờ chắc cũng biết việc tu luyện của Hồn Sư tiêu tốn rất nhiều tài nguyên đúng không?”

Phùng Lý không trả lời câu hỏi của Thanh Trúc nhưng cũng gật đầu để biểu thị sự đồng ý. Hắn tu luyện đến Võ Tướng trung cảnh cũng đã tiêu tốn rất nhiều tài nguyên, số tiền đó có thể đủ cho một gia đình khá giả tiêu xài hơn 10 năm cũng không quá.

“Nếu là như vậy thì thầy cắt đi tài nguyên tu luyện của mọi người không phải là cắt đi tương lai của tất cả mọi người hay sao?”

Câu hỏi của Thanh Trúc lập tức khiến cho rất nhiều học sinh gật đầu tán đồng.

“Trò nên biết, tương lai của thiên tài mới là quan trọng hơn cả. Ta giành tài nguyên để cho các ngươi, như vậy có mới chính là xây dựng đại cuộc.”

“Thầy nói sai rồi, đại cuộc không thể quyết định được bởi chỉ một cá nhân. Cho dù một người có tài giỏi đến đâu, nếu không có sự trợ giúp của người khác thì làm sao có thể làm nên chuyện lớn.”

“Bạn học này nói rất đúng. Một cây làm chẳng nên non, ba cây chụm lại nên hòn núi cao. Đây chính là lời dạy từ xưa đến nay của ông cha ta qua bao đời thế hệ rồi.”

“Truyền thống và vũ khí của Việt Nam chính là tinh thần đoàn kết, thầy như vậy là đang trái với truyền thống của dân tộc ta.”

Thấy Phùng Lý bắt đầu đuối lý, Thanh Trúc lại tiếp tục công kích.

“Trong lịch sử Việt Nam chúng ta không phải từng có một vị anh hùng được mệnh danh là Bóng Ma cũng chỉ là Binh Hồn thôi hay sao? Lời của thầy vừa nói có xứng đáng với chiếc huy chương trên ngực mình hay không?”

“Ta… chuyện này…”

Phùng Lý không ngờ miệng lưỡi của Thanh Trúc lại sắc sảo đến như vậy. Mỗi một câu cô nói ra đều khiến hắn hoàn toàn không thể phản bác. Lúc này đã hoàn toàn rơi vào thế bị động.

“Được rồi, thử thách đầu tiên đến đây là kết thúc, chúc mừng các em đã thông qua.”

Khi Phùng Lý sắp không thể chống đỡ được nữa thì lúc này Thanh Tô liền lên tiếng thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.

“Thử thách? Đây là ý gì?”

Trong khi tất cả còn đang mơ hồ thì Thanh Tô liền lên tiếng giải thích.

“Để nâng cao chất lượng khoá Hồn Sư lần này, chúng ta quyết định đưa ra thử thách lúc nhập học để kiểm tra ý chí của học sinh. Vừa rồi mặc dù thầy Lý có hơi quá đáng nhưng cũng đều là vì chức trách của mình. Hy vọng các em không nên oán trách thầy ấy.”

“Đúng vậy. Thật sự xin lỗi các em.”

Thấy Thanh Tô cúi đầu xin lỗi, Phùng Lý cũng ngay lập tức làm theo.

“Hoá ra là vậy, thì ra chúng ta trách nhầm thầy Lý rồi.”

“Đúng vậy, làm sao có chuyện thầy giáo dạy chúng ta lại có thái độ tồi tệ như vậy được.”

“Thầy Lý, cô Tô. Vừa rồi bọn em cũng hơi quá đáng, mong hai người đừng để bụng.”

Tất cả học sinh lúc này cũng thở phào nhẹ nhõm. Cũng may có Thanh Trúc đứng ra nếu không tất cả bọn họ đều có thể thất bại trong thử thách lần này rồi.

“Chị Tô, mầy vừa rồi có chị.”

Sau khi xác định trên sân thượng không có bất cứ ai ngoài hai người bọn mình thì lúc này Phùng Lý mới bắt đầu lên tiếng.

Vừa rồi nếu không phải nhờ Thanh Tô nhanh trí đưa ra lý do giúp mình giải vây thì có lẽ hắn đã phải mất mặt trước tất cả mọi người rồi. Thậm chí nếu chuyện này không giải quyết ổn thỏa thì có lẽ hắn cũng bị sút khỏi đội quân Bóng Ma.

“Lần sau chú ý hơn là được.”

Khác với dáng vẻ nhiệt tình khi ở lớp học, Thanh Tô lúc này lại khoác lên mình sự lạnh lùng vốn có.

“Còn nữa, lần sau đi ra đường đừng nên đeo huy chương của đội quân Bóng Ma nữa, nên nhớ chúng ta còn có nhiệm vụ, đừng nên quá gây sự chú ý.”

Thanh Tô liếc nhìn chiếc huy chương trước ngực Phùng Lý nói.

“Em cũng không ngờ một học sinh ở một tỉnh nhỏ cũng có thể nhận biết được thứ này.”

Tháo huy chương trên ngực xuống rồi cẩn thận cho nó vào chiếc hộp gỗ, Phùng Lý vẫn không cam tâm nói.

Huy chương này là biểu thị cho đội viên của đội quân Bóng Ma, cho dù là lão hiệu trưởng trường này cũng không thể nhận biết được chứ đừng nói đến một học sinh vừa thức tỉnh Hồn Tướng. Phùng Lý cũng không ngờ thứ mà mình luôn tự hào lại là thứ khiến mình suýt nữa ăn phải trái đắng.

“Tập đoàn họ Tô dù sao cũng là một trong 5 tập đoàn lớn nhất đất nước. Con bé biết được một ít thông tin về đội quân Bóng Ma cũng là điều hiển nhiên. Về sau chú ý một chút là được.”

“Em nhất định sẽ cẩn thận hơn, chị Tô cứ an tâm.”

Phùng Lý vỗ ngực cam đoan. Sau đó ngay lập tức lại lảng sang chuyện khác

“Đúng rồi chị Tô, chị đánh giá đám học sinh ở tỉnh này thế nào?”

“Học sinh ở đây sao?”

Thanh Tô ngẫm nghĩ một chút rồi lại nói tiếp.

“Ngoài hai học sinh có Vương Hồn ra thì cũng xem như có một vài hạt giống tốt.”

“Đúng vậy, em cũng không ngờ ở cái địa phương này lại có nhiều nhân tài như vậy. Nhưng không ngờ lại xuất hiện một phế vật vô cùng mất mặt khiến người ta chán ghét.”

Hiển nhiên phế vật trong lời của Phùng Lý chính là Duy Nam.

Vốn Phùng Lý và Thanh Tô đã đến và chứng kiến toàn bộ sự việc lúc chiều nhưng lại không vội nhúng tay vào. Không ngờ đến Duy Nam ngay có nửa điểm phản kháng lại không có. Hơn nữa khi chịu uy áp của Phùng Lý, hắn còn xém tí nữa tè ra quần. Thật quá mất mặt.

“Nếu như ngươi chịu khó quan sát và suy nghĩ một chút thì có lẽ cũng không đến mức mất chức tiểu đội trưởng vào tay người khác.”

Thanh Tô nói xong liền xoay lưng rời đi để lại một mình Phùng Lý đứng ngơ ngác ở đó.

Bạn đang đọc Hồn Sư sáng tác bởi yuskill

Truyện Hồn Sư tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yuskill
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.