Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lãnh chủ tam tinh

Tiểu thuyết gốc · 1155 chữ

Chương 52: Lãnh chủ tam tinh

Lang thang vô định trong không gian tinh không, Hoàng Long chán nản nhìn hoa văn vẫn luôn bám theo hắn, nó như một chiếc lồng không để hắn thoát ra khỏi.

Hoàng Long dồn sức mạnh tinh quang vào hai bàn tay đang nắm chặt tạo thành quyền, một hình dáng long ảnh bám trên đầu quyền theo đó xuất hiện.

“A.” Hoàng Long chợt hô lên một tiếng, hai tay liên tiếp tung ra quyền ảnh đánh lên hoa văn đang nhốt hắn bên trong.

Mỗi quyền tung ra, Hoàng Long tưởng chừng mình đang đấm lên đá, tay hắn dần cảm giác đau nhức, mà sức mạnh tinh quang cứ như dòng nước chảy ra ngày càng cạn kiệt.

Mệt nhoài ngồi xuống, nhìn hai bàn tay đã rướm máu, Hoàng Long ngửa đầu nhìn không gian tinh không mênh mông, hắn thầm nghĩ. “Làm sao để trở lại đây? Chẳng lẽ cứ chịu chết ở đây?”

Trong đầu Hoàng Long liền xuất hiện hình ảnh của Vân Khuynh Nhan, Diễm Hà, Liên Mị cùng Mộc Linh, lại thêm cả cố bằng hữu Diệp Cương.

Nhìn những hình ảnh trước mắt, Hoàng Long lại muốn đứng dậy thử một lần nữa, chợt hắn nhận ra sức mạnh tinh quang trong cơ thể đã cạn kiệt.

Chẳng rõ bên trong không gian này có sức mạnh tinh quang hay không? Dù không rõ Hoàng Long vẫn thúc dục Long Tinh Pháp hồi phục lại sức mạnh tinh quang.

Hắn chỉ vừa mới thúc dục Long Tinh Pháp thì bốn viên ngọc trong người dung động mạnh mẽ, sức mạnh tinh quang từ bốn phía kéo về người hắn như trăm sông đổ về một bể.

Hoàng Long thấy dị tượng trong lòng thầm hoảng hốt. “Sức mạnh tinh quang ở đâu nhiều như vậy?”

Hắn vội dùng hồn lực yếu ớt của mình bay lơ lửng theo một luồng sức mạnh tinh quang lớn nhất, tia sáng sức mạnh tinh quang này chắc khác nào ánh sáng của mặt trời cỡ nhỏ.

Hoàng Long tưởng chừng sức nóng của nó dường như có thể thiêu đốt linh hồn của mình.

Khiến hắn vội ra xa nó một đoạn.

Nhìn luồng sức mạnh tinh quang chạy đến chân trời, Hoàng Long lại có chút chần chừ.

Nếu đi quá xa, linh hồn của hắn sẽ mất hoàn toàn liên lạc với cơ thể, khi đó thì chẳng khác nào chết cả.

Suy nghĩ một hồi, quyết định từ bỏ, Hoàng Long vẫn một mực bám theo luồng sáng tinh quang tới giới hạn của bản thân.

Theo tia sáng tinh quang, Hoàng Long vượt qua vô số hành tinh lớn nhỏ khác nhau, chỉ là tia sáng tinh quang vẫn chưa có dừng lại, mà giới hạn chịu đựng của cơ thể đã đến giới hạn, nếu không quay về thì thật sự linh hồn của hắn cũng không cần quay về.

Chẳng lẽ không còn cách nào!

Do quá bực tức, Hoàng Long dồn sức đá mạnh vào khoảng không bên cạnh.

Chợt một tiếng gầm đau đớn vang lên bên tai hắn.

Một giọng nói đầy bực tức vang lên trong khoảng không. “Đồ khốn, hấp thu miễn phí sức mạnh tinh quang của bản thần, còn dám đá ta, cút...”

Chữ ‘cút’ vang vọng bên tai Hoàng Long, theo đó linh hồn của hắn bị sức mạnh nào đó đá mạnh về bản thể.

Những hoa văn luôn giam giữ hắn cũng biến mất, thay vào đó là một cánh cửa lớn đầy hoa văn như trước.

Chưa kịp nắm rõ tình hình xung quanh, Hoàng Long giống như bị một bàn chân vô hình đá bay vào trong cánh cửa.

Hoàng Long vừa biến mất, một con rắn toàn thân phát ra tử quang, giữa ngực nó là vô số hoa văn nhìn tựa như một khoảng tinh không, trên hai mí mắt nó như có một sợi lông mi tuôn dài về sau nhìn như hai dải lụa trắng đang bay phấp phới giữa tinh không.

Nhìn con rắn bay trong hư không tưởng chừng nhỏ nhắn, nhưng nó chỉ tùy ý vắt nửa thân trên đã nằm lên hơn mười hành tinh lớn nhỏ, cái thân lớn của nó vẫn buông thõng trong tinh không.

Một giọng nữ thanh nhã vang lên trong không trung. “Đồ khốn kiếp này, đã cho hắn nhiều sức mạnh tinh quang như vậy mà lại dám đá lên thân thể yếu đuối của người ta.

Nhàm chán quá, vốn định đùa nghịch rồi trò chuyện với hắn một chút, không ngờ lại tức giận đuổi hắn đi mất rồi, lần sau phải giữ hắn ở lại trò chuyện mới được, đã thật lâu không trò chuyện với ai, lão già à, ông nói khi ta lớn ta sẽ được rời đi, giờ ta đã quá lớn mà vẫn chưa thể rời đi.”

Con rắn nói đoạn liền gục xuống một hành tinh lớn, hai mắt nó dần khép hờ rồi thiếp đi.

Hoàng Long trở lại thân xác thì hoàn nhìn xung quanh, khung cảnh đã trở về căn phòng ăn.

Nhìn thấy Vân Khuynh Nhan cùng Diễm Hà ở gần nhất đang ăn, Hoàng Long không khỏi ôm chầm lấy hai người, khiến cho thức ăn hai người đang gắp rơi xuống bàn.

Vân Khuynh Nhan hoảng hốt hỏi.”Có chuyện gì với anh vậy?”

Hoàng Long lắc đầu che dấu chuyện vừa rồi, tránh để mấy người lo lắng. “Không có gì đâu? Chỉ là nhớ hai người thôi.”

Vân Khuynh Nhan đẩy cánh tay của hắn ra khỏi ngực mình, ái ngại nhìn mọi người xung quanh. “Anh ăn không? Nếu không để mọi người còn tiếp tục ăn.”

Hoàng Long cười xòa một tiếng nhìn mọi người. “Mọi người ăn đi, ta trở về phòng.”

Để lại mấy người phụ nữ với ánh mắt kỳ lạ nhìn hắn.

Về đến phòng, Hoàng Long vén tay áo của mình lên, quả nhiên thứ hoa văn kỳ lạ vẫn ở trên tay hắn, nghiên cứu hoa văn một hồi lại xem xét trong cơ thể, hắn lập tức bất ngờ.

- Sức mạnh tinh quang tràn ngập trong cơ thể, lúc nào cũng có thể đột phá lãnh chủ tam tinh.

Mở cửa sổ nhảy ra giữa sân, ánh trăng trên trời sáng vằng vặc chiếu xuống, bốn viên ngọc lập tức rung động, viên ngọc thứ tư như một con sói hoang gầm thét, nó hấp thu một lượng lớn ánh sáng tinh quang vào trong nó.

Dần dần nó to thêm một vòng, chỉ trong mấy phút đồng hồ, Hoàng Long đã thành công đột phá lên lãnh chủ tam tinh.

Nếu lúc này có ai ở đây, chỉ có thể chửi thề một trận, lãnh chủ chẳng lẽ đột phá dễ như vậy.

Bạn đang đọc Tinh Không Bạo Loạn sáng tác bởi haidongi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi haidongi
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.