Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Luyện tập

Tiểu thuyết gốc · 1885 chữ

Chương 4: luyện tập nào.

Tia nắng ban mai đầu ngày ấm áp luồn qua khe cửa căn cứ địa, dịu dàng sưởi ấm cả căn phòng, Vũ Văn Phong mơ màng tỉnh giấc hắn nhìn ra ngoài trời, theo thói quen thường ngày với tay lần mò cố chụp lấy chiếc điện thoại thường để trên đầu giường thì chợt nhớ ra mình chẳng còn tay để mà làm vậy nữa rồi. Bỏ qua tâm trạng hụt hẫng không hề nhẹ hắn lừ đừ lướt ra khỏi những chùm rễ cây đi về phía đài phun nước vệ sinh cá nhân buổi sáng bằng cách đẵm mình trong những tia nước mát lạnh tứa ra từ quyền trượng của bức tượng thiên thần.

Vũ Văn Phong luợn vòng quanh thác nước thay cho bài thể dục buổi sáng thường ngày của hắn, Nhìn bầu trời trong xanh với khoảng không trong veo, những tia nắng lấp lánh tinh nghịch ánh lên đủ mọi sắc màu. Thành phố rừng nguyên sinh đượm cùng những giọt sương ban mai tinh khiết hòa cùng nắng sớm như điểm lên hàng tỷ viên kim cương long lanh ánh lên trong mắt Vũ Văn Phong một cách thật mê hồn. Thật tiếc kể từ khi chuyển thành hình dáng này hắn chẳng thế hít thật sâu để thưởng thức làn không khí trong lành cùng hương thơm ngào ngạt của hàng trăm loài hoa rừng đang đua nhau rực rỡ khoe sắc màu trong làn sương sớm.

Khó khăn lắm Vũ Văn Phong mới cưỡng lại được cảnh sắc mê hồn bình minh nơi đây, sau màn “thể dục buổi sáng” hắn lững thững lướt trên lối mòn tiến về phía xác con qoái vật đêm qua, tới nơi hắn hoàn toàn chết lặng khi nhận ra cái xác nguyên vẹn vừa mới nằm đây đêm qua giờ chỉ còn lại vài mảnh xương vụn cùng với sự suất hiện của vô số dấu chân xung quanh đó cùng một số sợi lông còn vương lại trên nên đất. Hắn lại gần và bắt đầu phân tích các sợi lông nhằm mong vớt vát được một số thông tin.

Chỉ vỏn vẹn từ tối qua đến giờ mà những “tập đoàn” dọn xác ghé thăm con qoái sấu số kia không hề ít, trên nền đất còn vương lại một cơ số các loại lông qoái vật: từ thú hút máu tới những con cửu u lang rồi còn nhím ăn xương, chồn đất…vv cùng vô vàn dấu chân khác nhau của nhiều loài in lại trên nên đất ẩm quanh đây.

Vũ Văn Phong chết lặng, nhận thức được sự nguy hiểm tột cùng nơi đây hắn biết mình không thể thư thả được nữa, hắn khẩn trương quay về đài phun nước với chỉ một mục đích đó là bắt đầu tập dượt cách sử dụng những chiêu thức của mình.

Dựa theo cách thức hoạt động của phân tích hắn cố gắng sử dụng các chiêu thức còn lại, Vũ Văn Phong hít một hơi thật dài tập trung hết sức hét thật dõng dạc trong tiềm thức:

“Bạn của thổ nguyên tố”.

Đáp lại hắn không có gì ngoài khoảng không im lặng cùng những tiếng “quạ kêu” vọng lại từ khỏang không phía xa xa.

Không hề chùn bước hắn tiếp tục hét to trong vô vọng:

“Bạn của thổ nguyên tố”.

“Bạn của phong nguyên tố”.

“Bạn của thủy nguyên tố”.

“Bạn của hỏa nguyên tố”…qoa qoa qoa…

Cho đến giờ thì hắn chỉ mong có cái lỗ để chui xuống, thật là trớ trêu đến cả đôi tay để ôm mặt tự thẹn hắn cũng không có để ôm.

Vũ Văn Phong đau khổ nhận ra việc gào thét tên chiêu thức như trong game ở thực tiễn thật đúng nhảm nhách và phản khoa học, may mắn thay là cái cách lãng sẹt này không thể thực thi, chứ chỉ cần nghĩ tới cái cảnh hai pháp sư ngầu lòi nào đó vừa lượn trong không trung vừa điên cuồng gào thét “bạn của phong nguyên tố”… ha ha ha, thật đúng là phải thở phào nhẹ nhõm.

…sau cả một cơ số phút không hề ngắn thử đủ mọi cách tập trung và thực hành các kiểu, nhưng dường như hoàn toàn vô vọng Vũ Văn Phong dường như đã ngốn cạn sự bình tĩnh từ thủa cha sinh mẹ đẻ tích góp được.

Bây giờ thì mặt hắn đã nóng bừng vừa thẹn lại vừa ấm ức:

TẠI SAO!!!

WHAT THE F**K!!!

WHY…WHAT…WHY!!!

Sau cơn phát tiết không hề nhẹ kia hắn lại từ từ hít thật sâu lấy lại sự bình tâm.

Bình tĩnh tôi ơi.

Chắc chắn phải có cách nào đó.

Chẳng phải tối qua mình đã dùng được phép bạn của thổ nguyên tố đó sao.

Bình tĩnh bình tĩnh…phù phù.

Vũ Văn Phong nhẹ nhàng lướt tới hấp thụ những đám bụi phép thuật gần gần như trong suốt trong ánh nắng của ban ngày, bây giờ tinh thần hắn dường như đã thoải mái hơn đôi chút, hắn tập trung hết công suất nhớ lại tâm trạng khi sử dụng chiêu thức hôm qua.

Lúc đó mình chẳng hề hét tên chiêu thức.

Hình như cũng không hề nghĩ chút gì về nó luôn.

Vậy tại sao nhỉ?.

Ngẫm thật kĩ lại Vũ Văn Phong nhận ra khi hắn dùng phép thuật kia điều duy nhấn hắn ấn tượng là trong tâm trí hắn có một sự mong ước hắn cũng không hề chủ ý mà chỉ mong có một sự giúp đỡ nào đó, vừa thả hồn vào dòng tâm trạng Vũ Văn Phong bất chợ nhận ra nền đất xung quanh dường như đang chuyển động, những ngọn gió đang thổi nhè nhẹ như bỗng thay đổi quỹ đạo và lướt xung quanh hắn, những giọt sương xớm cuối cùng còn đọng lại trên vài chiếc lá gần đó cũng đang từ từ chuyển động thành một dòng chảy nhỏ lượn vòng quanh hắn, vài ngọn cỏ xinh xinh dưới chân hắn dường như cũng nhẹ nhàng rớn tới như mốn hưởng ứng hắn.

Bất ngờ bởi hiện tượng lạ kia làm hắn phân tâm và bừng tỉnh khỏi trạng thái kia, ngay lập tức mọi thứ lạ kì xung quanh hắn cũng như biến mất một cách chóng vánh, nền đất lại trở về sự lặng thinh như chưa hề có chuyện gì xảy ra những cơn gió lại tiếp tục quỹ đạo vốn có, mà những dòng nước nhỏ kia thì lại thừ từ tan biến và bốc hơi vào hư không.

Vũ Văn Phong hai mắt sáng quắc trong bụng vui mừng không tả, sau cả nửa ngày tưởng chừng vô vọng thế mà giờ hắn có một bước tiền lớn, hắn vui vẻ ngân nga trong tiềm thức, dường như sự bực dọc của hắn từ sáng tới giờ bốc hơi cả.

Thành công rồi ha ha ha.

“ Chuyện” dễ gì làm khó được anh khửa khửa khửa.

Ka ka ka…..

Lần đầu tiên từ khi đặt chân tời dị giới hắn vui đến thế, hắn bay tít lên cao rồi lộn mèo một cơ số vòng trong vui sướng, cho đến khi choáng váng vì quay vòng không tự chủ trong không trung hắn mới đáp xuống mặt đất bằng một cú “môi chạm môi” với đất mẹ đầy “yêu thương”.

Vũ Văn Phong giật mình khi thấy nơi hắn phi xuống dù là nền đá đã khá lâu đời nhưng không hề mất đi sự cứng cáp theo thời gian vậy mà vẫn lõm thành một hố sâu tầm chục cm.

Đến bây giờ Vũ Văn Phong mới bất thần nhớ lại điểm tấn công của hắn đã được hack thêm chả trăm đơn vị vào tối qua, và giờ hắn ắt hẳn cũng phải là một “tay đấm” khá máu mặt ờ thành phố rừng già này rồi.

Vũ Văn Phong hí hửng lượn thật nhanh ra khỏi khu đài phun nước lao về phía bãi đất trống cách đó cũng khá xa để bắt đầu tập luyện cách điều khiển nguyên tố và thừ một số kiểu tấn công vật lý mà hắn vừa nghĩ ra.

Thoạt đầu cũng khá khó khăn để tập trung khơi động các nguyên tố nhưng càng về sau khi đã nhận ra được bản chất của các chiêu thức này thì lại khá đơn giản, cái cốt yếu không phải là tưởng tượng hay điều động ma lực như các tiểu thuyết hắn hay thường đọc, mà lại chính là sâu trong tiềm thức hắn phải hòa mình cùng các nguyên tố khơi động chúng một cách tự nhiên như sử dụng tay chân mình vậy, từ đó diều kiển chúng theo những nhu cầu mình cần,cho tới giờ thì mọi chuyện với hắn khá “xuôi chèo mát mái”.

Vũ Văn Phong bắt đầu khá thuận lợi với thổ nguyên tố, những việc đơn giản như tạo thành một ụ đất phóng tới đối thủ hay tạo một tường chắn đất hoặc khoa trương hơn là tạo một hố đất sâu hoẵm như những hố boom…vv.

Với mộc nguyên tố và thủy nguyên tố lại khác hắn dường như không được thuận lợi như hắn tưởng, dù đã cố gắng rất nhiều nhưng hai nguyên tố này khá khó nhai, cơ bản là với thủy nguyên tố hắn chỉ có thể điều động nước thành dòng hay phức tạp hơn là tạo thủy cầu nhưng không đơn giản như tiểu thuyết hắn không thể tìm được phương pháp nào để phóng thủy cầu về phía địch cả.

Riêng với mộc nguyên tố thì với hắn dường như là vô vọng bởi với nguyên tố này hắn chỉ có thể điều động thực vật nhưng những cái cây trong thành phố rừng này đường như rất kiêu kì, chúng chỉ có chút phản ứng nhỏ với hắn hoặc có khi còn chẳng thèm đáp lại hắn, ngoài ra hắn cũng chỉ điều hiển được một số dây leo nhỏ và một số loại cỏ vô hại mà thôi.

Đối với điểm tấm công mới hack được lẽ ra hắn đã có rất nhiều ý tưởng hay ho cho nó vậy nhưng hắn chợt vỡ mộng khi nhận ra mình chỉ là một chấm sáng nhỏ như một trái banh tenis và cách duy nhất gây sát thương cũng chỉ có một đó là “phi thăng” cảm tử và liều mình lao vào tần với của những qoái vật kia mà thôi.

Cả buổi chiều hôm đó hắn cắm đầu cắm cổ cày cuốc luyện tập cách điều khiển những loại nguyên tố kia, để rồi cho tới khi mặt trời cuối cùng đã khuất núi hắn mới bất giác giật mình nhận ra màn đêm đã buông xuống.

Tranh thủ khoảng ánh sáng chạng vạng cuối ngày hắn vội vàng lao nhanh thoăn thoắt về phía căn cứ địa để tránh khỏi bầy súc động vật khá chi là “thân thiện” ở nơi thành phố rừng già vừa xinh đẹp đến mê hồn cũng không kém phần ngui hiềm này.

Hết chương 4.

Còn tiếp…

Bạn đang đọc tinh linh dị giới ký sáng tác bởi _tieu_phu_
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi _tieu_phu_
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.