Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 2: Giọt lệ hạnh phúc

Tiểu thuyết gốc · 1415 chữ

5 phút sau Lục Thiên quay lại, Lôi Chấn lại giở giọng thiếu gia:

-Mày làm gì mà lâu thế, đứng mỏi cả chân rồi này thằng khứa. ~~~5 phút mà ổng làm như 5 tiếng không bằng :v~~~

-Mày sủa xong chưa! Nghe mày sủa hết 10 mấy 20 năm nay rồi nha. - Lục Thiên nhướng mày đáp lại ~~~Good job~~~

Tuy vai vế là chủ tớ nhưng 2 người này vẫn là bạn thân chí cốt và Lôi Chấn vẫn SỢ Lục Thiên:

-Ấy ấy bình tĩnh nào bạn hiền. Tao chỉ đùa chút thôi mà ~~ - Thay đổi 360 độ :v và nhảy số bá đạo - À mà cha tao ổng làm rùm beng ghê á mày, chỉ là một buổi thuyết trình nhậm chức với Hội đồng Quản trị thôi mà quất luôn mấy trăm cái ghế rồi còn cái màn hình trình chiếu chà bá đó nữa.

-Bây giờ mày có đi hay không, còn 10p nữa là tới giờ họp rồi chưa kể đợi Ngài Chủ tịch chửi mày nữa - Lục Thiên lên giọng nhắc nhở khiến Lôi Chấn sợ té đái Tuy nói thế nhưng Lục Thiên vốn đã chuẩn bị tinh thần nói đỡ cho Lôi Chấn và lãnh đạn

Nghe thế, Lôi Chấn ngay lập tức tái xanh mặt mày và lắp bắp đáp lại:

-À...th...thôi...đi...m...mau...thôi...m...mày!

-Vậy thì đi mau lên! - Lục Thiên trở lại giọng bình thường và nắm áo Lôi chấn lôi hắn đi vào thang máy

Đằng xa xa kia, Như Ngọc nhìn mê mẩn Lục Thiên và lẩm bẩm nhưng thật ra nói to như sợ không ai nghe thấy:

-Ôi mẹ ơi! Rụng rời mất thôi! Người đâu mà vừa body chuẩn, vừa đẹp trai, vừa giỏi võ lại còn ngầu phết nữa ahihi! ~~~100% bà Như Ngọc này có tình ý với Lục Thiên rồi nè~~~

Tiểu Linh nghe thế liền vỗ vai kêu Như Ngọc:

-Như Ngọc! Như Ngọc!... Mày không sao chứ!? Mà người đeo kính đen đó là ai thế mày, sao mà dám quát cả tên Lôi Chấn đó thế mày?

Nghe Tiểu Linh kêu, Như Ngọc mới về lại mặt đất:

-Hả!? Tao không sao, chỉ tại...tại...à không có gì. À người đó hã, anh ấy là Lục Thiên, là vệ sĩ riêng của cậu Lôi Chấn, nghe nói hai người họ là bạn thân từ nhỏ hay sao á nên không phân biệt chủ tớ

-Hmm...Lục Thiên...Lục Thiên...nghe cái tên quen quen nhờ. Hình như nghe ở đâu rồi nhỉ? - Sau vài giây trầm ngâm thì Tiểu Linh sực nhớ ra - Aaaa...thì ra là hắn, Lục Thiên, tên phá hoại đó. Hắn lúc nào cũng phá hoại chuyện tốt của tao

Nghe Tiểu Linh bảo thế, Như Ngọc mắt sáng rực lên như té phải hố kim cương:

-Mày có quen anh ấy luôn sao!? Giúp tao làm quen với ảnh nha mày!!! Ủa mà mày gọi ảnh là "tên phá hoại" là sao? Lại còn lúc nào cũng phá hoại chuyện tốt của mày là sao?

-Làm quen? Mày có tình ý với hắn rồi à Như Ngọc.

-Hả!? - Như Ngọc đỏ mặt lắc đầu thẹn thùng như gái mới lớn -Không....không...làm gì có vụ đó. Mày suy diễn lung tung không hà!

-Vậy sao =)) !? Nếu thế thì thôi vậy, khỏi làm quen làm gì nhỉ - Tiểu Linh dùng giọng mỉa mai để trêu Như Ngọc trả thù vố ban nãy

Nghe thế, Như Ngọc cúi mặt xuống lây lây tay Tiểu Linh như là đứa con gái đang xin mẹ mua cho mình món đồ yêu thích:

-Thôi mà! Thôi mà! À thôi được rồi, đúng là tao có tình ý với ảnh. Ráng giúp tao nha!

Trêu được Như Ngọc, Tiểu Linh cười khoái chí:

-hehe thừa nhận vầy phải tốt hơn không nè!

~~~

-Thưa cha, con đến rồi! - Lôi Chấn gõ cửa phòng Lôi Thiên và nói 1 cách lễ phép

Nghe thấy Lôi Chấn gõ cửa, Lôi Thiên liền gọi vào:

-Đến rồi à nhóc con!? Vào đi!

Nghe gọi, Lôi Chấn và Lục Thiên đi vào. Nhưng khi vừa bước vào thì đã nghe tiếng Lôi Thiên đập bàn quát:

-Nhóc con, sao giờ này mới đến hả!? Con có biết ngày hôm nay rất quan trọng cho tương lai của con không hả mà còn dám đến trễ như vầy! Không phải hôm qua ta đã dặn con phải đến sớm sao, con không xem lời nói của ta ra gì à?! - Lôi Thiên nhướng quát mày thẳng mặt Lôi Chấn khiến cậu không dám hó hé một lời đành phải cuối gầm mặt xuống vì ông vốn là một người rất là nóng tính.

Thấy tình hình có vẻ không ổn, ngay khi Lôi Thiên dứt câu thì Lục Thiên liền lên tiếng nói đỡ cho Lôi Chấn:

-Thưa Ngài Chủ tịch!

Nghe thấy Lục Thiên gọi mình, Lôi Thiên liền đổi giọng điềm tĩnh hơn:

-Có chuyện gì?

-Thật ra không phải do cậu Lôi Chấn không nghe lời ngài mà do tôi lái xe mà hồn vía trên mây không chịu nhìn đường nên mới đến trễ! - Lục Thiên bịa ra một câu chuyện khá hợp lý để nói đỡ cho Lôi Chấn

Nhưng dù hợp lý đến đâu cũng không thể qua mặt được Lôi Thiên, vì năm ông 20 tuổi đã ra ngoài lăn lộn kiếm ăn, theo các đại ca xã hội đen, 30 tuổi lập nghiệp làm ăn chân chính, gặp biết bao nhiêu người. Dù biết là Lục Thiên bịa ra câu chuyện đó nhưng Lôi Thiên vẫn cho qua vì thời gian không cho phép và ông đã quen với việc này:

-Thôi được rồi! Nhóc con, còn 5 phút nữa đến giờ họp rồi, các cổ đông đã đến đông đủ. Không được làm mất mặt ta đấy nhé! Ta tin tưởng ở con, nhóc con ạ! Còn cậu Lục Thiên ở lại đây, ta có chuyện cần nói với cậu! ~~~Lão Lôi Thiên này đúng là chuyển đổi nhanh vcl~~~

-VÂNG! - đôi bạn thân Lôi Chấn và Lục Thiên đồng thanh đáp, Lôi Chấn còn nói thêm - Cha cứ tin tưởng ở con, con đã chuẩn bị hết rồi! - Nói xong, Lôi Chấn chào tạm biệt cha hắn rồi đi ra

-Lục Thiên, ta biết cậu với con ta là bạn thân từ nhỏ và cậu xem nó như một người anh em trong nhà. Nhưng không cần cứ hễ nó phạm lỗi là cậu lại cứ nói đỡ cho nó như vậy. Cậu cứ làm thế thì bao giờ nó mới trưởng thành đây chứ. - Tuy trách phạt Lục Thiên vì cậu lúc nào cũng nói đỡ cho Lôi Chấn nhưng ông lại dùng giọng điệu của một người cha đang dạy con của mình

Nghe Lôi Thiên trách, Lục Thiên liền cúi đầu xin lỗi:

-Xin lỗi Ngài Chủ tịch

-Thôi không cần xin lỗi đâu, ta chỉ bảo thế thôi. Mà cậu không cần phải lễ nghi như thế đâu. Ta và cha cậu vốn là bạn thân từ thời đi học, hay giúp đỡ lẫn nhau trong nhiều chuyện, xem nhau như người nhà, nhưng cũng vì giúp ta mà cha mẹ cậu phải... - Nói đến đây giọng Lôi Thiên cũng dần thay đổi và đôi mắt ông cũng rưng rưng ứ lệ - Tất cả là tại ta, vì ta không nghe họ khuyên, vì ta bồng bột trả thù cho mẹ của Lôi Chấn nên nhà cậu mới phải tán gia bại sản, cha mẹ cậu bị kẻ thù truy điểm và giết chết họ. Trước khi họ qua đời, họ đã giao phó cậu cho ta nên ta xem cậu như là con trai ta vậy. Từ giờ cậu hãy gọi ta là cha nuôi. Có chịu làm con nuôi ta không? - Nhưng một người cha, ông thể hiện sự yêu thương của mình với Lục Thiên một cách ấm áp

-Vâng thưa cha nuôi! - Lục Thiên vô cùng mừng rỡ vì đã lâu rồi cậu không cảm nhận được tình thương của một người cha và cậu đã bật khóc Nhìn Lục Thiên khóc trong niềm hạnh phúc, Lôi Thiên cũng nhẹ nhõm phần nào. Dù ông rất muốn vui cùng Lục Thiên nhưng thời gian không cho phép:

-Thôi, là nam nhi, đừng dễ rơi lệ thế chứ con trai của ta. Mà cũng đến giờ rồi. Đi qua phòng họp nào.

~~~Hết chương 2~~~

Bạn đang đọc Tình Nghịch Nhân Thế Duyên sáng tác bởi ThienTu912

Truyện Tình Nghịch Nhân Thế Duyên tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThienTu912
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 24

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.