Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cướp người

Phiên bản Dịch · 2937 chữ

"Hades, ta thuộc về trời cao đất rộng, quyết không để ngươi đánh nát vinh dự của ta, nhốt ta vào Tartarus lần nữa!"

Tiếng rít gào như chó sủa hổ gầm truyền đến từ sau chiến xa, theo sau đó là nham thạch nóng cháy hóa thành rắn độc chui ra từ lòng đất, há to miệng tấn công muốn nuốt chửng chiếc chiến xa trên không trung.

Giữa khói lửa ngập trời, hình bóng chiến xa lộ nét nhỏ bé linh hoạt.

Dịu dàng hiếm có trong mắt Hades nhanh chóng biến mất. Đôi môi hắn rời khỏi mái tóc Persephone, nét mặt bình tĩnh quay đầu nhìn Typhon. Dáng đứng của hắn thẳng tắp, thân hình lãnh ngạnh như tượng đồng, biểu tình tối tăm lại quay về trên khuôn mặt hắn.

Persephone cảm nhận cánh tay của người đàn ông này càng thêm xiết chặt, ôm cô đến khó thở, cô thậm chí rõ ràng cảm nhận được nhịp đập trái tim hắn, tốc độ còn nhanh hơn xe.

Nếu hắn là con người thì trái tim sẽ không thể phụ tải được nhịp điệu như thế mà đột nhiên ngừng hoạt động.

Một mảnh vải kết từ sương đen đột nhiên phủ lên đầu cô, ngăn cản tro bụi từ núi lửa dính lên tóc. Persephone giương mắt, nhìn thấy Hades đã buông lỏng dây cương, ngón tay đang mềm nhẹ vuốt ve nhành hoa bên tai cô.

Vuốt hoa đến trụi luôn rồi.

Chiến xe tiếp tục chạy như bay trên con đường hình thành từ sương mù.

Cô hơi thấy hoảng hốt, chỉ trong một thời gian ngắn mà não cô đã phải thừa nhận nhiều chuyện không thể tưởng nổi như thế, thế nhưng trong chốc lát không thể phân biệt rõ ràng bản thân mình có phải đang nằm mơ hay không.

Có lẽ cô tỉnh ...

Sau đó sâu trong đôi đồng tử của Persephone, phản chiếu hình bóng của núi Etna. Không phải do cô nhìn thấy nó mà là nó tự xuất hiện.

Vô số đất đá từ đỉnh núi sạt lở xuống chân núi.

Có vài quái thú một mắt hình người hoảng sợ vội vàng chạy trốn, vừa chạy vừa la to: "Chúng ta là con trai của Poseidon, phá hủy nhà của chúng ta sẽ phải đối đầu với sự trả thù đến từ Đại Dương!"

(Poseidon: là một trong 12 vị Thần ngự trị trên đỉnh Olympia trong Thần thoại Hy Lạp, là vị Thần cai quản biển cả, và "người rung chuyển Trái Đất", điều khiển các trận động đất, gây ra bởi các thần mã của Poseidon. Poseidon là anh trai của Thần Zeus, em trai của Hades.)

Persephone thậm chí có thể cảm thấy những quái vật một mặt này bị dọa đến nhao nhao gào khóc đáng thương vô cùng.

Nhưng dây thần kinh của cô dã bị kích thích đến thô to vô cùng, sợ rồi sợ cũng thành quen.

Khung cảnh giống như một cây đại thụ khổng lồ bị nhổ tận gốc kéo theo đất vụn, khi nó rời khỏi mặt đất, cả hòn đảo đều theo đó mà chấn động.

Persephone nhìn thấy sâu trong động không đáy của miệng núi lửa, một con sông đen đặc im lặng trào dâng, trên mặt sông hắc ám là vô số hài cốt tàn chi nổi lơ lửng, tro núi lửa rơi xuống mặt đất đều chìm xuống đáy sông.

Nước rất nhẹ, nhẹ đến mức ngay cả lông chim đều không thể nổi, cho dù u hồn giãy dụa như thế nào cũng không thể thoát khỏi.

Persephone nhìn một đống bộ xương khô, xương tay vặn vẹo vươn ra khỏi mặt sông, tất cả dung nham nơi con sông đi qua đều bị dập tắt.

Những bộ hài cốt vong linh ấy rậm rạp nhô đầu ra khỏi mặt sông, giữ chặt bàn tay dung nham của Typhon, khiến Typhon ở trong phải gào thét thảm thiết.

Chúng nó tham lam cắn nuốt lửa cháy.

Typhon cũng quay về nguyên dạng, là một phần đầu Titan khổng lồ cùng bả vai, bị từng chút một kéo xuống miệng núi lửa.

Nếu như vừa rồi Persephone bất lực khi đối mặt với tai nạn thì khung cảnh trước mắt này chính là sự sợ hãi cực độ mãnh liệt xỏ xuyên giới hạn chịu đựng của cô, khiến thân thể cô bắt đầu run rẩy.

Tâm lý e ngại tử vong đã khắc vào bản năng loài người từ trước đến nay chưa từng thay đổi.

Đột nhiên trước mắt cô tối sầm, mảnh vải đen nửa trùm trên đỉnh đầu bị một bàn tay trắng bệch kéo xuống, che khuất tầm mắt cô.

"Nhắm mắt, một đống xương khô mà thôi."

Thanh âm Hades vẫn lãnh đạm như trước, cho dù vào thời điểm kích động nhất thì giọng nói của hắn vẫn giống như hóa thạch, không hề phập phồng.

Persephone mím môi, đôi mắt bị sương đen che khuất. Đóa hoa trên đầu tựa hồ ngửi thấy mùi hương mỹ vị, lập tức vươn cao mầm lá muốn đẩy ra sương mù đã hóa thành mảnh vải trước mắt cô.

Hades cúi đầu xuống, thổi nhẹ một hơi, sinh cơ đoạn tuyệt.

Khí tức tử vong trong hơi thở của hắn còn âm lãnh hơn cả dòng sông vong linh đột nhiên xuất hiện kia, tất cả nhánh hoa nhú lên từ tóc Persephone, muốn lao ra khỏi lớp vải lập tức hóa thành bụi tàn.

Hơi thở tử vong thích hợp là phân bón cho mầm cây nhỏ bé.

Nhưng khi độ tử vong quá mức, lại dễ dàng hủy diệt tất cả sự sống mềm mại.

Hơi thở chết chóc trên người hắn quá mức nồng đậm, đã mất đi khả năng dùng tử vong hủ bại tẩm bổ hạt giống, tất cả sinh mệnh ở nơi hắn đến đều bị hơi thở của Địa Phủ hủy diệt.

Đây là lần đầu tiên hắn gặp được một Thần linh có thể giấu mình trong sương mù mà không bị ảnh hưởng gì, thậm chí còn có thể cướp lực lượng của hắn tẩm bổ chính mình.

Nhưng thoạt nhìn nàng ấy cũng không hùng mạnh ...

Hades nhìn thoáng qua mặt nhẫn trên ngón tay mình, hoa văn điêu khắc một đoạn sông Acheron đã đổi hướng. Một nhánh sông tách ra từ dòng Acheron chính, chảy đến miệng núi lửa.

Đây là một đoạn sông hắn dùng nhẫn tách ra, kéo đến đây bao phủ ngọn lửa của Typhon.

Cánh cửa Địa Phủ cũng bởi vì một nhánh sông thay đổi dòng chảy mà mở rộng một lúc, vô số vong linh theo đó mà chạy ra, nhưng lại rơi xuống sông, chỉ có thể tuyệt vọng vươn tay, kéo tất cả sinh mệnh mình gặp xuống cùng.

Ánh mắt Hades không hề gợn sóng nhìn khung cảnh trước mắt, não bộ bị tình yêu giam giữ, bởi vì phải xử lý công việc mà miễn cưỡng khôi phục.

Sông Acheron thuộc loại sông lãng quên, cũng tạm thời giúp hắn quên đi dục hỏa tra tấn.

Sau khi vong linh kéo thân thể khổng lồ của Typhon xuống miệng núi, Hades mới nhấc lên đỉnh núi lửa đang trôi nổi áp về chỗ cũ.

Tiếng kêu thảm thiết của Thần Titan khổng lồ vang vọng khắp đất trời, chấn động những vị Thần trên đỉnh Olympus, họ đều sôi nổi quan sát trần gian, tìm kiếm nơi phát ra thanh âm ấy.

Thần Helios cưỡi cỗ xe Thái Dương đúng lúc đi ngang qua, nghe thấy thanh âm kêu gào cũng cúi đầu quan sát, liền nhìn thấy chủ thể của tử vong - người thống trị Địa Phủ đang đứng dưới ánh mặt trời, mái tóc đen của hắn được ánh nắng chiếu sáng.

Ánh mặt trời sẽ khiến đôi mắt đã quen với thế giới dưới lòng đất của hắn khó chịu, sẽ khiến làn da tái nhợt kia không thoải mái. Cho nên cho dù Hades từ Minh Phủ quay về mặt đất, cũng nhân lúc Nữ Thần Ban Đêm phủ lên màn che mới nguyện ý xuất hành.

(Nữ Thần Ban Đêm: là Nyx, là Nữ Thần của màn đêm. Một dáng hình bí ẩn, xuất hiện gần hoặc ngay đầu của sự tạo thành thế giới, bà là mẹ của những vị Thần khác như Hypnos (Giấc ngủ) và Thanatos (Cái Chết). Bà không xuất hiện nhiều trong thần thoại Hy Lạp, nhưng được cho là người sở hữu quyền lực và vẻ đẹp đặc biệt khiến ngay cả thần Zeus cũng phải kính trọng.)

Helios cúi thấp đầu đội kim quan cao quý, đôi mắt lấp lánh ánh lửa xuyên qua tầng mây, muốn tìm hiểu xem Vua Địa Phủ đang làm gì dưới ánh mặt trời.

Nhưng hắn không nhìn thấy gì cả.

Chỉ nhìn thấy thấp thoáng bóng Hades vươn tay trùm sương đen quanh người mình, trong lòng hắn tựa hồ còn ôm thứ gì đó.

Một ... người?

Hoặc là Thần?

Cỗ xe ngựa của Helios không thể dừng lại, chỉ có thể chạy như bay trên nền trời, Helios cũng không tiếp tục miệt mài tìm hiểu xem Hades đang làm gì. Chỉ có điều hắn tự cho bản thân mình hoa mắt, bởi vì tất cả mọi người đều biết, không có bất cứ Thần linh hay loài người nào có thể ở trong lồng ngực tràn ngập hơi thở chết chóc kia cả.

Ngay cả sinh linh bất tử, chỉ cần bị Hades ôm một chút thôi, Thần lực sẽ bị ăn mòn. Nghe nói do tối hôm qua Hades lái chiến xa chạy ra khỏi Địa Phủ, khiến Thần Gió và những Nữ Thần Mùa, còn cả những nàng Tiên Nymph bị sương đen ô nhiễm phải cử hành lễ hiến tế thanh tẩy.

Hades nhìn xe Thái Dương đi xa mới kéo dây cương, giấu thiếu nữ càng thêm sâu vào lồng ngực, hắn lạnh lùng nhìn thoáng qua vùng đất bị con sông u linh của hắn ô nhiễm.

Demeter vừa rời khỏi vùng đất này không lâu, sinh mệnh lực phì nhiêu và hơi thở ngũ cốc nồng đậm phi thường, đáng tiếc đều bị phá hủy.

Nếu như nàng ta muốn vùng đất này khôi phục như trước đây, phỏng chừng phải tốn nhiều thời gian.

Hades vươn tay, vút roi lên lưng ngựa: "Quay về." Dòng sông còn chưa rút bắt đầu chảy ngược lại về Địa Phủ.

Persephone nghe thấy mệnh lệnh của hắn, vội vàng vươn tay hất vải choàng trên đầu, lộ ra gương mặt tái nhợt. Vài đóa hoa nhỏ lại bùng nở trên tóc cô, gian nan lấp ló dưới lớp vải choàng, vui vui vẻ vẻ đón ánh mặt trời.

Cỗ chiến xa của Hades đáp xuống dòng sông vong linh, vô số bộ hài cốt phiêu phù dưới chân Persephone, hoa tươi rơi xuống sông nhanh chóng héo tàn.

Địa Phủ là một nơi vừa đen tối vừa dơ bẩn.

Những vị Thần sống dưới ánh mặt trời tràn ngập luôn sợ hãi thế giới tăm tối đó.

Hades nhìn thấy Persephone mở to đôi mắt đáng thương khẩn cầu nhìn mình, tựa hồ muốn giãy thoát khỏi vòng ôm của hắn.

Trái tim sắt thép chưa bao giờ hiểu thấu thương hại cũng như chưa từng xúc động như bị lời cầu xin mềm mại của nàng ấy đâm nhói, thế nhưng có một khoảng khắc hắn cảm nhận được đau đớn của nàng.

Persephone phát hiện nét mặt hắn dao động, chẳng lẽ lương tâm trỗi dậy? Cô chưa bao giờ buông tha cho bất cứ cơ hội chạy trốn nào, lập tức mở mắt càng thêm to, cố gắng nhớ lại biểu tình của chó con nhà nuôi mỗi khi không có xương gặm, nước mắt ngập tràn trong hốc mắt.

Hắn trầm mặc một chút, ngón tay giữ chặt bên đùi Persephone hơi hơi run rẩy.

Sau đó Hades lại kéo vải choàng của nàng xuống, ừ, như vậy thì không nhìn thấy ánh mắt thỉnh cầu của nàng ấy nữa, nàng cũng không nhìn thấy đồng bằng hắc ám của Địa Phủ.

Persephone: " ... "

Sau đó cô nghe thấy thanh âm bánh xe nghiền nát xương cốt, còn có tiếng tê khóc của quỷ hồn dưới chân mình.

Persephone cho dù sợ hãi cũng không muốn giả mù, cô vén lên một góc vải choàng, liền nhìn thấy vòng tay hình con rắn vàng trên cánh tay cường tráng của người đàn ông này như sống dậy đang dùng đôi mắt rạng rỡ lấp lánh ánh đỏ nhìn cô chăm chú.

Nóng cháy, điên cuồng, tình cảm mãnh liệt không thể dập tắt đều như có thể nhìn thấy từ đôi mắt bảo thạch kia.

Thân rắn được điêu khắc tinh tế cực kỳ, có thể thấy rõ ràng mỗi một gốc vảy dù chỉ rất nhỏ. Nó như có thể quấn quanh cổ tay cô, cắn lên cổ cô bất cứ lúc nào.

Persephone bị mắt rắn nhìn chằm chằm mà lạnh cả người, cô hoàn toàn không biết người đàn ông đang ôm cô này là loại quái vật nào.

Khoác da người, nhưng có thể nhổ cả một ngọn núi.

Là Thần thật sao?

Sợi tóc trên cổ hắn cọ cọ bên mặt Persephone, không hề có hơi thở mềm mại nào, âm lãnh như vảy rắn trên cánh tay hắn vậy.

Cô nhìn bánh xe phiêu phù trên mặt sông tràn ngập thi thể, nơi con sông chảy xuôi, đất đá nứt vỡ, lộ ra từng tầng đất sâu hoắm.

Như đang đi xuống Địa Ngục vậy.

Ngón tay Persephone cào lên bờ vai hắn, như đang cào lên tường đồng vách sắt.

Cô cảm thấy cho dù người kia là Thần, thì cũng là ác Thần.

Trước khi cỗ chiến xa đi vào khe nứt, sông u linh hắc ám bắt đầu khởi động chảy xuôi vào trước, Hades vung dây cương, trực tiếp lái xe chạy vào.

Persephone nhìn tầng nham thạch rạn nứt, cảm nhận được nhiệt độ lạnh như băng dưới lòng đất, theo từng bước chạy của cỗ xe, cô cách ánh mặt trời trên đỉnh đầu càng xa.

Như lần tự cứu cuối cùng của người chết đuối, cô vươn tay muốn giữ lấy ánh sáng trên kia.

Trong nháy mắt đầu ngón tay chạm vào ánh sáng, một khóm hoa thủy tiên đỏ nhụy vàng đột nhiên vươn lên từ vết rạn nứt bên vách đá, tay cô vừa vặn bắt lấy nó.

Nhành hoa cứng cỏi đến không ngờ, bị cô giữ thật chặt thế nhưng không hề gãy nát, mà vách đá như người khổng lồ sống dậy, đột nhiên di động ép lại gần, đụng phải chiến xa.

Hades lãnh khốc ngẩng đầu: "Gaia, bà tiếp tục ngủ say đi, đừng ngăn cản xa giá của ta."

Nói xong, hắn vươn tay phủ lên những ngón tay đang gắt gao giữ chặt nhành thủy tiên của cô, mềm nhẹ nhưng kiên quyết gỡ xuống từng ngón tay cô.

Mà kim xà trên cánh tay hắn, cũng lãnh khốc híp đôi mắt âm trầm lập lòe ánh đỏ, nhìn chằm chằm thiếu nữ muốn trốn chạy kia.

Persephone cứng cỏi như đóa thủy tiên kia, chết cũng không buông tay, cho dù lực tay của Hades càng thêm mạnh, gỡ các đốt ngón tay cô đến sắp biến hình.

Cô sống chết không buông.

Ai dám buông tay cơ chứ, trong khi dưới chân cô đều là khung xương khô và thi thể khóc than, cực kỳ đáng sợ, cô sợ quỷ.

Cô nhìn không ra cỗ xe này là xe quỷ chính là ngu ngốc, chỉ một dòng sông đã nhiều quỷ hồn như thế, xuống thêm chút nữa chẳng phải là khung xương trải đường, hài cốt xây cao ốc sao.

Hades nhìn thấy ngón tay cô đau đến trắng bệch, còn có ánh mắt bám riết nhìn theo ánh mặt trời của nàng.

Nàng không muốn xuống Địa Phủ cùng hắn.

Tình cảm mãnh liệt trong lòng như bị nước sông dội lạnh, hơi thở sông u linh quen thuộc quay xung quanh, hắn vậy mà cảm nhận được nỗi đau đáng sợ lan tràn từ miệng vết thương bị mũi tên xuyên thủng.

Là nỗi đau tra tấn khi từ dục vọng bùng nở thành tình yêu dù chỉ một chút.

Hades đột nhiên buông tay nàng ấy ra, còn dùng thêm lực nữa thì đôi tay kia sẽ bị gãy nát. Sau đó phẫn nộ rút roi dài dữ tợn từ sương mù, mang theo ngọn lửa báo thù, hung hăng đánh lên vách đá đang đè ép đến đây.

"Gaia, buông ra ôm ấp tham lam của bà, đừng cướp người của ta!"

Thần lực khổng lồ đánh nát ôm ấp của Đất Mẹ muốn giữ Persephone ở lại, hoa thủy tiên cũng bởi vì mất sức mạnh từ đất, mà gãy nát.

Persephone bởi vì bất ngờ chấn động, ôm một bó hoa thủy tiên ngã về lồng ngực hắn.

Hades vươn tay, ôm chặt eo cô, ngón tay xiết chặt thân thể cô, xé nát toàn bộ giãy dụa nhỏ yếu mà không biết tự lượng sức mình của cô.

Sau đó vung cao dây cương, xe ngựa lập tức chạy như bay xuống nền đất hắc ám.

Bạn đang đọc Tình Yêu Của Thần Mùa Xuân của Mạn Không
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TrangPhanSoc
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 36

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.