Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nguyệt trong Nguyệt Lão là ánh trăng, và Nguyệt trong Khương Nguyệt Nguyệt là một viên ngọc thần

Phiên bản Dịch · 2025 chữ

Hai người im lặng...

Khương Nguyệt Nguyệt bị hắn nhìn chằm chằm, nên không dám tuỳ tiện chạy, cho dù có chạy thì khoảng cách giữa hai người rất nhanh cũng sẽ bị hắn túm lại, vì vậy Khương Nguyệt Nguyệt đặc biệt mong chờ sẽ có người đi tới nhà vệ sinh.

"Cô thật sự quen biết Tống Châu Dã?"

Khương Nguyệt Nguyệt đang nghĩ cách làm sao để chạy trốn, thì bản thân lại vô thức nhận được câu hỏi này của hắn, "Đương nhiên không..."

Nói được một nửa, cô liền tỉnh ngộ lại, gương mặt nhỏ nhắn chợt ửng đỏ, "Đương nhiên là quen biết!"

Nói dối cũng nói đến mức độ này rồi, nên cũng đành phải cứng rắn mà chống chọi đến cùng, tóm lại trừ hắn ra cũng sẽ không có người biết.

Tống Châu Dã trầm tĩnh nhìn cô một cái, khoé miệng nhếch lên một độ cong không thể quan sát được, "Ồ ~ Vậy hắn trông ra sao?"

Trông ra sao? Cứu mạng, căn bản là chưa nhìn thấy hắn bao giờ a!

Sắc mặt Khương Nguyệt Nguyệt tái nhợt ba phần, cẩn thận từng li từng tí mà ngẩng đầu lên nhìn Tống Châu Dã, sau đó nhẹ giọng hỏi: "Anh nhìn thấy anh ấy bao giờ chưa?"

"Đương nhiên..." Châu Dã liếc nhìn đôi mắt óng ánh nước của tiểu cô nương đang mong chờ nhìn vào hắn, thì đột nhiên hắn liền thay đổi ý, từ từ nói, "Không quen biết người đó."

Khương Nguyệt Nguyệt thở phào nhẹ nhõm và chớp mắt một cái.

Không quen biết? Vậy thì tốt rồi.

Cô suy nghĩ khoảng chừng hai giây và dựa vào những gì mà bản thân nghe ngóng được về loại người này, nên cô đành đánh liều mở miệng, "Tống đại ca a, anh ấy nhuộm tóc màu xanh đỏ, mặc quần bó, và còn có một hàm răng vàng lớn, râu ria thì xồm xoàm, bình thường hay mặc một chiếc áo phông tay ngắn có hình đầu lâu, nhìn trông rất hung dữ, trong nháy mắt cho dù là người chết cũng sẽ không có nơi an táng."

Tống Châu Dã: "..."

Khương Nguyệt Nguyệt nói xong, liền nhìn thấy ánh mắt tối hơn vài phần của thiếu niên trước mặt, sắc mặt nhìn về phía cô rất khó hiểu.

Trong lòng cô lộp bộp một hồi, sau đó chớp chớp đôi mắt ngấn nước vô tội, "Tôi... nói sai rồi sao?"

Tống Châu Dã híp mắt nhìn cô, lãnh đạm nói: "Không sai."

Không biết tại sao Khương Nguyệt Nguyệt lại cảm thấy bản thân từ trên xuống dưới đều bị người trước mắt nhìn đến nỗi xuyên thấu, nên trong lòng không khỏi xấu hổ mà đỏ mặt.

Đang lúc chán nản, liền bị một câu "Dã ca" khuấy động khiến cô ngay lập tức hoàn hồn.

Khương Nguyệt Nguyệt nghiêng đầu, nhìn thấy hai tên nam sinh một béo một gầy đang chạy về hướng bên này.

Xong rồi, đàn em của hắn đã đến! Lần này thật sự không dễ đi rồi.

Ngay lúc Khương Nguyệt Nguyệt tuyệt vọng và nghiêng đầu sang nhìn thấy tên đại ca phía sau nam sinh.

Hai mắt cô liền sáng lên, trong lòng không khỏi muốn khóc thét.

Tống Châu Dã buồn cười ở trong bụng, mới một phút ngắn ngủi mà cô gái này liền thay đổi tâm tình nhanh đến vậy.

Bàng Nhiên sải bước thật lớn bay lên cầu thang, đến trước mặt Tống Châu Dã, "Dã ca, gọi cho anh sao không trả lời vậy?"

"Không nghe thấy." Giọng nói lạnh lùng

Bàng Nhiên gãi gãi đầu, đồng thời quay người nhìn thấy một cô gái nhỏ đang đứng trước mặt Dã ca nhà mình, nên ngạc nhiên hét lớn: "Tôi đã nói làm sao tìm không thấy Dã ca ca chứ, hoá ra là ở đây trêu chọc một tiểu cô nương!"

Tống Châu Dã hung dữ lạnh lẽo: "Nói chuyện bình thường một chút cho tôi."

Bàng Nhiên dùng tay ra hiệu "OK" và sau đó tự động im lặng.

Khương Nguyệt Nguyệt sợ tới mức lùi về sau hai bước, vội vàng áp vào bức tường, như thể đang đề phòng.

"Dã ca, cô gái nhỏ này sao trông đáng thương như thể bị người ta ức hiếp vậy, anh đã làm gì cô ấy vậy?"

Vẻ mặt Đại Vũ kích động.

"..."

Tống Châu Dã đạp Bàng Nhiên một cước, ngữ khí ảm đạm, "Cút sang một bên, đang doạ cô ấy sợ đấy."

Bàng Nhiên uất ức, vuốt ve cái mông mũm mĩm, phẫn nộ nói: "Dã ca, Đại Vũ nói mà, anh đạp người ta làm gì."

Tống Châu Dã liếc nhìn Đại Vũ một cái, "Cậu cũng cút sang một bên đi."

"Được thôi." Đại Vũ sảng khoái đáp, rồi nhanh chóng đi sang một bên.

Tống Châu Dã vừa định an ủi cô gái nhỏ một chút, thì liền nghe thấy cô gái nhỏ hét lớn: "Anh hai, em ở đây! Ở đây có kẻ xấu!!"

"..."

Tên gầy Đại Vũ xê dịch đến bên cạnh Tống Châu Dã, nhỏ giọng, "Dã ca, anh thật sự bắt nạt cô ấy sao?"

Tống Châu Dã không mặn không nhạt mà nhìn hắn một cái, lưng vẫn dựa vào tường, "Hai người đến mới nói là kẻ xấu."

"..."

Khương Thư Nam nghe thấy giọng nói của em gái nhà mình, liền nhanh chóng bước đến, đi lên thì nhìn thấy Tống Châu Dã đang dựa vào tường.

Hai người đối mắt nhìn nhau, Khương Thư Nam giọng nói giễu cợt, "Lâu ngày không gặp, Tống Châu Dã."

Nói xong, Tống Châu Dã và hắn cùng vươn nắm đấm ra chạm vào nhau, miệng câu lên nụ cười, "Lâu ngày không gặp, đẹp trai hơn đấy."

Khương Thư Nam híp mắt một cái, "Cậu cũng thế."

Một béo một gầy: "...Oẹ"

Hai người đủ rồi a, mỗi lần gặp mặt đều như thế này, có buồn nôn hay không!

Mỗi người một biểu tình khác nhau, riêng chỉ có Khương Nguyệt Nguyệt thân thể nhỏ bé đang hoá đá tại chỗ, một trận gió lạnh thổi qua, làm cho cơ thể bé nhỏ, yếu ớt càng lộ rõ vẻ đáng thương, vô tội.

Tống... Tống Châu Dã?

Lão đại xã hội đen, "lá bùa hộ mệnh" cô vừa mới nhắc đến chính là người trước mặt! Hàm răng vàng lớn! Đầu lâu! Tóc xanh đỏ!

Trời ơi, cô vừa mới nói cái gì vậy!

Khương Nguyệt Nguyệt chỉ cảm thấy xấu hổ vô cùng, hơn nữa cô còn dõng dạc nói Tống Châu Dã là anh trai của cô!! Còn nói hắn trông rất xấu xí các thứ!!

Ai biết được thiếu niên trông hung dữ trước mặt này, chính là Tống Châu Dã!!

Khương Nguyệt Nguyệt hai mắt rưng rưng lệ, không sai, cô xấu hổ đến nỗi khóc rồi.

"Em gái ruột?"

Cô nghe thấy giọng nói trêu tức của Tống Châu Dã.

Khương Nguyệt Nguyệt đang muốn lén lút chạy đi, thì lại bị Khương Thư Nam xách cổ áo phía sau, tiện thể đưa đến trước mặt Tống Châu Dã.

"Cùng trong một bụng mẹ sinh ra đó, đáng yêu chứ."

Khương Nguyệt Nguyệt rất muốn đào một cái hố để bản thân chui vào.

Tống Châu Dã khom lưng nhìn thẳng Khương Nguyệt Nguyệt, liếm môi cười thầm, rồi lên tiếng,

"Ừm, thật sự đáng yêu, đặc biệt là khi miêu tả người, rất sinh động hồn nhiên."

"..." Khương Nguyệt Nguyệt đỏ mặt đến mang tai và vẫn thuỷ chung cúi đầu, bởi vì căn bản cô không dám nhìn Tống Châu Dã lấy một giây.

Khương Thư Nam phát hiện điều không hợp lý, liền vỗ vào đầu cô, nghi ngờ hỏi, "Tiểu muội, em cúi đầu làm cái gì?"

"Á?" Khương Nguyệt Nguyệt nhanh chóng ngẩng đầu, đôi mắt ngấn nước chớp chớp hai cái, sau đó ra sức lắc đầu, "Không... Không có a."

Khương Thư Nam lướt qua nhìn thấy lệ ở khoé mắt cô, con ngươi liền tối sầm lại, "Làm sao lại khóc?" rồi suy nghĩ một chút, "Em mới nói kẻ xấu là?"

Khương Nguyệt Nguyệt lau sạch nước mắt, vội vàng lắc đầu, "Không có kẻ xấu, em chỉ nhìn thấy... phía trước có vài người giống như kẻ xấu thôi, nên nhất thời lỡ lời."

"..."

Tên mập Bàng Nhiên bị thương mở miệng, "Em gái nhỏ, dáng vẻ anh thuần khiết như thế, em nói như vậy, làm trái tim ca ca đây bị tổn thương quá."

Khương Nguyệt Nguyệt không biết đáp lại như thế nào, nên dứt khoát lui về phía sau Khương Thư Nam giả chết.

Tống Châu Dã cười nhạo một tiếng, sau đó cũng không nói gì.

"Anh hai, em còn phải đến văn phòng của giáo viên, hay là chúng ta đi trước đi." Khương Nguyệt Nguyệt kéo kéo ống tay áo của Khương Thư Nam, mềm dẻo nói.

Khương Thư Nam nhìn thời gian rồi đáp, "Được, đúng rồi, Tống Châu Dã chính là người anh muốn giới thiệu cho em làm quen, cậu ta và em học chung một lớp, sau này nếu có chuyện gì phiền phức thì tìm cậu ta, mặc dù con người này có chút lộn xộn, nhưng cậu ta vẫn có khả năng..."

Khương Nguyệt Nguyệt căn bản không nghe rõ lời phía sau của anh trai, nhưng khi nghe thấy câu kia, liền sặc một ngụm, "Anh ta... và em học chung một lớp?"

"Em không biết sao? Đừng thấy cậu ta với em học chung một lớp, thật ra cậu ấy đã 18 tuổi rồi, còn lớn hơn em một tuổi nữa, có thời gian anh trai sẽ nói kỹ hơn cho em, giờ chúng ta qua đó trước đi."

Khương Nguyệt Nguyệt có chút mơ màng, sau đó nhẹ nhàng ngẩng đầu lên nhìn Tống Châu Dã, nhưng liền phát hiện sau nụ cười nhạt lại là ánh mắt nhìn cô chằm chằm, Khương Nguyệt Nguyệt vội vàng cúi xuống, gật đầu qua loa, "Được."

Hai anh em vừa định rời đi, thì Tống Châu Dã lại tóm lấy cái đầu nhỏ tròn tròn của Khương Nguyệt Nguyệt, giương môi lên, "Tiểu muội, vẫn còn chưa nói tên cho anh trai biết nữa?"

Khương Nguyệt Nguyệt hất đầu lên nhìn hắn, suy nghĩ một hồi, liền thở dài, "Khương Nguyệt Nguyệt. Nguyệt trong Nguyệt Lão là ánh trăng, và Nguyệt trong Khương Nguyệt Nguyệt là một viên ngọc thần."

"..."

Lời giới thiệu này cũng khá lạ.

Tống Châu Dã cúi đầu cười một tiếng, "Được rồi, Khương tiểu muội, vậy... gặp lại sau."

Sau khi hai người rời đi, Bàng Nhiên tiến lên, cười hì hì nói: "Dã ca, em gái của Nam ca con mẹ nó thật đáng yêu, đúng không?"

Tống Châu Dã nhớ lại bộ dạng đáng thương của cô gái, bất giác liếm môi một cái, cười vô lại: "Thật đáng yêu."

Trên đường mang đồ về ký túc xá, Khương Thư Nam hỏi: "Tiểu muội, kẻ xấu em nói vừa nãy không phải chỉ Tống Châu Dã chứ?"

Khương Nguyệt Nguyệt ôm balo, nhưng khi nghe thấy giọng nói của Khương Thư Nam thì ngẩng đầu lên, "Em thấy anh ấy hút thuốc lá ở chỗ đó, còn quay đầu lại với ánh mắt vô cùng hung dữ, nên em có một chút sợ."

Khương Thư Nam không quá bất ngờ, "Rất nhiều người đều cảm thấy như vậy."

Khương Nguyệt Nguyệt ngước đầu nhìn anh, nghi ngờ hỏi, "Anh ấy với anh hình như rất thân, tại sao lại học chung lớp với em chứ?"

Khương Thư Nam dừng lại một chút, đổi vị trí đồ vật trong tay, "Cậu ấy tạm nghỉ học một năm, do vậy đã ở lại lớp."

Khương Nguyệt Nguyệt nhìn thấy biểu tình bất thường của anh trai, nên cũng ngoan ngoãn gật đầu và sau đó cũng không hỏi thêm nhiều.

Bạn đang đọc Tình Yêu Ngọt Ngào Của Lão Đại Trường Học của Mang Lý Đa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Maudon0509
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.