Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 2531 chữ

Chương 5

Dịch: Ruby Team

Kỷ Bách Linh lê thân thể mệt mỏi quay trở về biệt thự. Đây là lần đầu tiên sau khi kết hôn mà cô cảm thấy về tới nhà thật tốt. Nếu như vẫn không tới về nhà thì bàn chân này liền phế bỏ luôn rồi. Cô đi bộ trên đường mấy tiếng đồng hồ từ chiều tới giờ, sau khi ăn lẩu xong còn đi ra ngoài cùng Tưởng Bách Xuyên, chân cô ban đầu vốn đã có chút khó chịu, nhưng dù cho khó chịu cô vẫn muốn ở cùng Tưởng Bách Xuyên thêm một chút. Ở bên cạnh anh khiến cô cảm nhận được bình yên, tâm trạng cũng sẽ tốt hơn rất nhiều.

Cô không nói cho Tưởng Bách Xuyên biết tình trạng hôn nhân của mình dạo này ra sao. Nhưng anh dường như có thể đoán được, anh như có như không mà khuyên nhủ cô rất nhiều điều. Nói với cô rằng giữa người với người sống chung với nhau cần phải có sự thỏa hiệp, nếu như hai người không thỏa hiệp được với nhau thì chuyện rất nhỏ cũng dễ dàng biến thành mâu thuẫn rất lớn, vả lại làm người cũng không thể cứ cứng nhắc như vậy.

Con người sở dĩ phải thường xuyên được người khác khuyên nhủ, không phải là để tới lúc người này làm sai chuyện gì đó rồi mới để cô sửa chữa, nhưng mà chúng ta đều không có cách nào thay đổi người khác, thế nên chỉ có thể tự thay đổi bản thân, khiến cho bản thân càng ngày càng tốt lên.

Kỷ Bách Xuyên vẫn rất kiên nhẫn giống như ngày trước, trước đây cô có một đề hoá học làm cách nào cũng không thể giải ra được, Tưởng Bách Xuyên cứ một lần rồi lại một lần giải thích cặn kẽ cho cô. Đem tất cả những phương trình phản ứng viết hết ra, tờ đề đó anh viết đầy đủ mất ba mặt giấy công thức cô mới hiểu hết được.

Tưởng Bách Xuyên tốt đến vậy, nếu như bọn họ cùng nhau đi đến cuối sẽ có kết quả như thế nào? Anh nhất định sẽ không ngoại tình, nhất định sẽ không làm ra những chuyện khiến cô khó chịu, sẽ không chê cười cô yêu thích giả vờ giàu có thanh lịch, sẽ cùng cô làm rất nhiều việc thoạt nhìn vừa dễ thương vừa ấm áp.

Cuộc sống trong mơ đan xen tương phản với cuộc sống hiện tại của cô, làm cô càng thêm uất hận, vốn dĩ cô có thể giống như bạn bè, hiện tại đang đi làm ở một nơi nào đó, lo nghĩ về công việc của bản thân, bình thường đi làm cuối tuần cùng bạn trai đi hẹn hò, thi thoảng xem một bộ phim, sau đó tiết kiệm tiền đi mua những món đồ trang sức đắt đỏ mà bản thân mình thích. Vừa vì tiêu tiền mà lòng đau như cắt, vừa hưởng thụ cảm giác sung sướng nó mang lại. Nhưng bây giờ thì sao? Cô có cái gì chứ, cô chẳng hề có gì cả.

Cô cởi giày ra, đeo dép lê vào, không muốn làm gì cả, chỉ muốn đi ngủ một chút dù sao hôm nay hay ngày mai đối với cô mà nói, cũng không có gì khác biệt.

Cô đi về tới phòng, bật đèn lên, nhìn thấy người đang ngồi trên giường, than nhẹ một tiếng rồi lập tức lùi lại, cô quả thực không nghĩ rằng, vào thời điểm này, Giang Dịch Sâm vậy mà lại ở đây. Càng nghĩ càng cảm thấy xót xa, hai người rõ ràng là quan hệ vợ chồng, vậy mà cô cảm thấy hắn không ở nhà mới là trạng thái bình thường nhất. Gần đây về nhà, ngược lại rất không bình thường. Sắc mặt cô không được tốt, tự mình di chuyển ánh mắt ra chỗ khác.

Hắn vậy mà lại hút thuốc ở trong phòng, hơn nữa còn không mở cửa sổ, cả căn phòng ám đầy mùi thuốc lá, cô chán ghét đi qua mở cửa sổ. Giang Dịch Sâm nở nụ cười châm chọc, đem đầu thuốc ném xuống sàn nhà, khóe miệng hơi hơi nhếch lên: "yo~, ăn mặc như thế này là đang chuẩn bị đi gặp ai đây." Hắn khinh bỉ cười đầy khoa trương.

"Sau này đừng hút thuốc trong phòng nữa." Cô cực kì ghét cái mùi này.

Giang Dịch Sâm lần nữa lười biếng đánh giá cô từ đầu đến chân. Nhóm anh em của hắn đều bảo cô không có ưu điểm gì, nhưng như thế này xem ra cũng khá được đấy chứ, Phối đồ không phải vẫn khá ổn sao, ăn mặc như thế này cũng khá xinh đẹp, "Hỏi cô đấy, mặc như thế này, định đi gặp ai?"

"Liên quan gì đến anh." Cô cởi áo khoác, muốn đi ngủ một giấc thật ngon, hôm nay cô rất mệt, không chỉ cơ thể mệt mà tâm trạng cũng cảm thấy uể oải.

"Không liên quan gì đến tôi." Giang Dịch Sâm nguy hiểm nheo mắt, đột nhiên đứng dậy, bước đến trước mặt, một tay trực tiếp nắm lấy tóc của cô, "Vậy thì liên quan đến ai? Hay là để tôi nhắc cho cô nhớ quan hệ giữa tôi với cô là gì? Cô coi tôi là cái gì hả?"

"Tôi coi anh là cái gì à? Anh nói xem tôi coi anh là cái gì?"

Quan hệ giữa hai người, cô mới là người nên hỏi hắn! Hắn coi cô là cái gì, lúc hắn ở ngoài ăn chơi đàng điếm có nghĩ đến quan hệ giữa hai người bọn họ là gì không, giờ còn quay về nhắc nhở cô quan hệ của bọn họ là gì, tưởng chừng như đang kể chuyện cười vậy.

Hắn dùng sức giật mạnh tóc cô, "Lúc cô vừa nhìn thấy tôi đã kinh ngạc thế làm gì? Có phải vốn dĩ định mang nhân tình về nhà đúng không? Tôi cảnh cáo cô, chỉ cần cô còn là vợ của Giang Dịch Sâm tôi, thì đừng mong bỏ trốn theo kẻ khác."

"Đồ khốn nạn, anh cho rằng anh là ai."

"Tôi? Tôi thế nào?" Hắn hất cằm. "Giả vờ cái nỗi gì, Tuấn Phàm nói không sai, càng là người thể hiện mình thanh cao bên trong càng nguy hiểm, trước mặt tôi thì bày ra dáng vẻ thanh khiết đơn thuần, trước mặt Tưởng Bách Xuyên cô lại là vẻ mặt như thế, các người hôm nay đã tiến đến bước nào rồi, cô nói rõ ràng cho tôi."

Cô đưa tay lên đẩy hắn ra, hắn giữ chặt tay cô lại: "Nói đi, hai người làm đến bước nào rồi?"

"Không có, chúng tôi không làm gì cả." Cô gần như lớn tiếng hét lên.

Giang Dịch Sâm đẩy cô xuống giường, "Kỷ Bách Linh, tôi cảnh cáo cô, tốt nhất là cô nên tự giác một chút, để tôi bực rồi, cả nhà cô cũng xui xẻo theo đấy. Nếu như còn để tôi biết cô với hắn ta gặp nhau. Tôi sẽ giết chết đôi cẩu nam nữ các người."

Thật quá trơ trẽn, thế mà lại để cho đám anh em của hắn biết được cô gặp gỡ tên đàn ông khác, hắn từ ở câu lạc bộ tức đã rất tức giận, cô trước mặt hắn là bộ dạng quỷ quái gì, vậy mà lại trang điểm đẹp để đi gặp người đàn ông khác, coi Giang Dịch Sâm hắn là người chết sao, Phụ nữ của Giang Dịch Sâm hắn chỉ có hắn không cần, ai dám làm hắn tức giận như thế.

Kỷ Bách Linh từ từ bò dậy, cô nhịn không được nở nụ cười, đưa tay thả xuống sợi tóc trước mặt hắn: "Cẩu nam nữ, anh đang nói anh với Trần Tư Kỳ sao?"

Loại người tự cho mình là cao quý, hắn với Trần Tư Kỳ không phải là cùng một loại người sao, không phải chính là vừa sinh ra đã có điều kiện tốt hơn người khác sao, ngay lập tức cảm thấy bản thân mình là bề trên, người khác đều là người thấp kém.

Những thứ bọn họ nhìn trúng, vậy chính là thuộc về bọn họ, nếu như người khác có được, thì chính là người khác cướp mất của bọn họ, phải bị trả giá gấp bội, uy quyền của bọn họ không thể bị người khác thách thức được.

"Kỷ Bách Linh, cô cmn muốn chết." Giang Dịch Sâm cực kì tức giận.

Kỷ Bách Linh thế nhưng lại dũng cảm hiếm thấy, "Đúng vậy, tôi muốn chết, từ khi bắt đầu bị gả cho anh, tôi đã muốn chết rồi."

"Muốn chết?" Hắn đè cô xuống giường "Tôi sẽ để cô sống không bằng chết. Đừng nhắc đến tên của Tư Kỳ, cô không có tư cách, học vấn, gia thế, năng lực, cô có chỗ nào so được với cô ấy?"

"Đúng rồi, tôi chỗ nào cũng không bì được với cô ta, cũng không xứng với anh, anh tốt như thế, buông tha tôi có được không, tôi nhường chỗ cho Trần Tư Kỳ, có được không?"

"Buông tha cho cô?" Hắn nhếch mép cười cười, "Sau đó tác thành cho cô với tên đàn ông quê mùa kia à? Kỷ Bách Linh, cô nghĩ đẹp quá, cô là tôi dùng tiền mua về, bây giờ tôi vẫn còn chưa chơi đã đâu!"

Hắn đưa tay kéo quần áo của cô, cô dùng chân mình đá vào hắn, "Anh muốn làm gì?"

"Làm gì á? Không phải tôi vừa mới nói rồi sao, tôi vẫn chưa chơi chán cô, bây giờ đương nhiên là…….chơi cô." Hắn giữ chặt lấy tay Kỷ Bách Linh, tiếp tục xé quần áo trên người cô, cô không chịu phối hợp mà chửi rủa hắn, lấy chân đá hắn ra. Nhưng Giang Dịch Sâm giống như đang chơi một trò chơi nào đó, cô vùng vẫy càng lợi hại thì hứng thú của hắn lại càng lớn hơn.

Giang Dịch Sâm đột nhiên nghĩ đến gì đó thả tay cô ra, "Nhân lúc tôi vẫn còn hứng thú với cô, chủ động cởi quần áo xuống…."

"Anh...nằm mơ đi." Cả người cô cực kỳ run rẩy.

"A~" hắn tiến đến kề sát bên tai cô, "Cô cũng không muốn chị dâu cô ngày mai đến tìm cô khóc lóc kể lể chuyện nhà cô bị phá sản đâu nhỉ?"

"Giang Dịch Sâm, anh thật ghê tởm."

"Cởi ra cho tôi, nếu không sẽ cho cô thấy thật sự ghê tởm là như thế nào." Giang Dịch Sâm không hài lòng nhìn cô, quả nhiên chỉ xứng để mua vui, từ nhỏ tới lớn, có ai dám khiến hắn chịu thua, hắn muốn gì là có đó, người phụ nữ này còn dám để hắn ăn thiệt mấy lần, bây giờ để hắn cho cô thấy, cô bọc hắn ở bên trong cô có thông suốt được hay không?

"Anh không chỉ ghê tởm, mà còn bẩn…"

"Kỷ Bách Linh, có khí phách thật đó nha, vậy thì đợi anh trai chị dâu cô tới khóc lóc chuyện phá sản đi, cha mẹ cô sẽ tới chỉ trích cô là đứa con gái bất hiếu còn ương ngạnh như thế, ương ngạnh đến phá hủy hết sự nghiệp của cả gia đình, lúc đó cô có thể đi nhìn xem dáng vẻ cha mẹ cô lưu lạc ở đầu đường xó chợ, để xem khí khái của cô có thể đáng giá bao nhiêu.

Nước mắt của cô cứ thế ào ạt rơi xuống, cô tự mình run rẩy cởi bỏ hết quần áo trên người. Giang Dịch Sâm vừa cười vừa thưởng thức giáng vẻ của cô lúc này: "Nhìn xem, đây là Kỷ Bách Linh đầy khí khái đó nha, khí phách biết bao nhiêu…"

Cô cắn môi mình đến bật máu mới có thể ngăn bản thân mình khóc ra thành tiếng. Hắn đè lên trên người cô, đem cô trở thành giống như đồ chơi của hắn, tùy ý bỡn cợt.

Cô phát hiện bản thân không thể làm gì ngoài việc khóc, vậy mà cô chỉ có thể khóc, Giang Dịch Sâm đã nói, nước mắt cô ở trước mặt hắn chẳng đáng một xu.

Còn anh trai với chị dâu cô? Chị dâu chỉ nghĩ đến việc sau khi cô gả cho Giang Dịch Sâm, gia đình cô sẽ có được bao nhiêu lợi ích, cô gả đi xong, toàn bộ nhà xưởng của gia đình đều có thể thuộc về anh trai của cô, chị dâu còn nói Giang Dịch Sâm nhiều tiền như thế, nhà mình không cần phải chuẩn bị của hồi môn nữa, cha mẹ cô vậy mà cảm thấy nó có lý, cô rất thương bố mình, công xưởng là tâm huyết cả đời của ông, nhưng như vậy thì đã sao, công xưởng chỉ có thể để lại cho anh trai cô, không liên quan gì tới Kỷ Bách Linh cô cả.

Bây giờ cô phải vì cái gia đình ấy mà bị tên đàn ông ma quỷ này cưỡng bức.

Mỗi giây đều giống như đang chịu giày vò hành hạ, mỗi giây trôi qua tinh thần dường như đã bị tàn phá đi tất thảy.

Giang Dịch Sâm cuối cùng cũng phát tiết xong xuôi: "Lần sau còn để tôi biết cô qua lại với tên đàn ông khác, thì không chỉ đơn giản như thế này đâu, tốt nhất là cô nhớ kỹ cho tôi."

Kỷ Bách Linh nằm chết lặng trên giường, không mảy may phản ứng. Cô biết cuộc sống của cô đã bị thời khắc này tàn phá, tất cả đều bị phá hủy hết rồi.

Giang Dịch Sâm mặc kệ cô, tự mình trực tiếp đi ngủ.

Cô cứ thế âm thầm khóc không thành tiếng, cô phải làm sao để sống tiếp đây, tương lai của cô phải tiếp tục làm sao đây?

Cô từ từ đứng dậy khỏi giường, bởi vì toàn thân không còn một chút sức lực nào cả nên đã trực tiếp ngã xuống. Mà người đàn ông nằm cạnh cô lại chẳng hề mảy may phản ứng. Cô tự mình bò dậy, chỉ có thể dựa vào tường chầm chậm đi tới phòng tắm. Kỷ Bách Linh mở vòi hoa sen, kể cả nước lạnh cũng không làm cô cảm thấy sợ hãi, cô cứ thế đứng dưới vòi nước, sau đó lớn tiếng gào khóc thảm thiết.

Cô không biết mình đã khóc bao lâu mới từng chút từng chút gột rửa vết tích ở trên cơ thể mình, đem tất cả vết tích Giang Dịch Sâm rửa sạch, này còn bao gồm của cả mấy tên đàn ông, phụ nữ khác, cô phải tẩy sạch tất thảy vết tích hắn lưu lại.

Dịch: Ruby Team

Bạn đang đọc Tình yêu quan trọng đến vậy sao? của Lục Xu

Truyện Tình yêu quan trọng đến vậy sao? tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi DạViÂn
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.