Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đi đêm lắm có ngày gặp ma

Tiểu thuyết gốc · 2916 chữ

Trời đêm buốt lạnh, những ánh đèn trong khu biệt phủ rộng lớn dần dần tắt bớt đi theo đêm tối, không khí trong thành phố tĩnh lặng im ắng, bóng đêm bao trùm khu biệt phủ Thịnh Đức,từ sau ngọn Trường Sơn những màn sương buốt bắt đầu tụ cụm lại đầy đặc, từ hốc con hẻm tối cạnh con đường đi vào căn biệt phủ lớn nhất thành phố Huế, một bóng đen từ từ cẩn thận men theo góc dải cây xương cảnh, hắn từng bước điêu luyện tránh thoát khỏi những tầng kiểm soát nghiêm ngặt đột nhập sâu vào bên trong cứ như đã nắm rõ từng chân tơ kẽ tóc ở đây.

Cách đây một tiếng đồng hồ, ở nhà vừa mới ăn nhẹ một ít cơm tối xong, lại nhâm nhi li cốc nước muối ung dung thư thái bước ra khỏi nhà,thật ra Lục Cảnh đêm nay không ngủ được, mà đã không ngủ được thì tên lưu manh du thực bẩn bụi như hắn ngoài ra ngoài giải tỏa thì còn việc gì nữa mà làm cơ chứ.

Định bụng từ trước hôm nay sẽ không đi ra ngoài, hắn có dự cảm đêm nay sẽ không lành, mà dự cảm của hắn thì rất ít khi sai, nhưng hắn thật sự khó chịu mà lắc đầu bỏ qua.

Lục Cảnh biết rõ, căn biệt thự trước mắt gã là nơi ở của thủ trưởng thành phố, ân? Hắn đếch quan tâm thằng già này cho lắm, lão thì có gì để mà lưu tâm cơ chứ.

Trần Lục Cảnh cẩn thận leo qua vách bên trong tường rào thép gai, men theo bóng tối cẩn thận đi lại gần căn phòng trên tầng hai,nghiêng tại lắng nghe động tĩnh bên trong, hứng thứ trong lòng hắn chợt nổi lên, hắn đương nhiên rất quen thuộc nơi này, phòng ngủ phu nhân thủ trưởng.

Lục Cảnh nhếch miệng thầm nghĩ tới người phụ nữ xinh đẹp với cơ thể dụ hoặc bên trong, dưới háng hắn không kìm nén nổi  kích động, vẫn quen thuộc men theo gốc rễ cây leo mà chậm rãi trườn lên không tốn quá nhiều sức lực.

Hắn như một con sói đêm nằm phủ phục quan sát động tĩnh xung quanh, bao năm phải sông chửi nhủi sinh tồn như hắn thì luôn phải cách giác. Đến khi đã cảm giác được xung quanh không có người, hắn từ từ bò tiến về phía cửa sổ liếc con mắt vào bên trong.

Đập vào trước mắt hắn là một thân thể trắng trẻo gợn sóng dục huyết, cô vợ trẻ của thủ trưởng vẫn lúc nãy hiển nhiên vẫn chưa biết được thân thể của mình đã bại lộ hoàn toàn trước đôi mắt nóng rực của gã lưu manh bên ngoài 

Mỹ phụ hô hấp hơi tăng dần, nàng khẽ đưa đôi tay thon nhẵn vẫn còn dính đôi chút nước đọng vừa tắm rửa lúc nãy nhẹ nhàng nắm nhẹ đôi bầu vú trắng nõn chà xát, cô đơn thật tựa như một đóa hoa mẫu đơn thánh khiết xinh đẹp đang bị chủ nhân của nó xa lánh, bỏ mặc.

Theo từng đợt xoa nắn, một tay kia của nàng đã dần lướt xuống phía dưới, đưa vào nơi thánh địa ngập tràn xuân sắc vuốt ve, hô hấp của nàng cũng từ từ tăng dần...

Ở bên ngoài lúc này, Lục Cảnh thân thể khô nóng như lửa đốt, không tự chủ được kéo nhẹ cánh cửa luồn người vào trong, đôi mắt tràn đầy dục vọng vẫn không rời mắt khỏi cơ thể của mỹ phụ đang khát tình.

Đột nhiên, Lục Cảnh lại gần phía nàng, quỷ thần xui khiến vươn tay lên nhẹ nhàng đặt lên ngọn tuyết phong sung mãn nắn bóp một cái:" Thật mềm, thật co dãn"

Hành động này làm mỹ phụ hết sức giật mình, nàng hoảng sợ giật người há miệng muốn la lên nhưng chợt giãn người lại khi một bàn tay che miệng lại làm thủ thế im lặng.

Lục Cảnh phất phất tay, ghé vào bên tai nàng nhỏ giọng :"Xuỵt, bà chị à, nói nhỏ thôi! Bị phát hiện là chúng ta sẽ chết thảm lắm đấy".

"Hừ, cậu sợ cái gì chứ, còn dám cả gan lẫn vào đây thì chết là đáng" Triệu Vi An tức giận nhìn chằm chằm hắn bĩu môi nói khẽ, nàng muốn trách cứ hắn nhưng lại không nói nên lời, bộ ngực sữa lúc nãy vẫn đang bị bàn tay bắt lấy nắn bóp như có vô số con kiến khiêu khích liên tục, nàng còn cảm giác được hai viên ngọc châu của mình giờ này đã sưng đứng đỏ ửng lên trong bàn tay gã. Trên người mỹ phụ nhân phát tán ra một mùi vị thành thục mê người.

Lục Cảnh không đáp, hô hấp của hắn có chút dồn dập cúi xuống nhìn nàng, nói ra:

"Chị đúng là thơm thật, tôi muốn sờ! Ai da gì vậy... Đau!"

Hắn vừa nói xong liền bị nàng gõ một cái!

"Về sau đừng như vậy! Không phải tôi sẽ vặn đầu cậu xuống, nếu bị lão phát hiện hậu quả quá nghiêm trọng"

"Được!" Lục Cảnh đôi mắt vẫn chăm chăm nhìn vào nơi tam giác đỏ hỏn dục người mở miệng đáp cho có lệ, tư vị người phụ nhân thành thục thật sự khiến hắn mê đắm

Đặc biệt mỹ phụ này lại còn lại phu nhân thủ trưởng lại đang là tình nhân của hắn thì cảm giác này đúng thật sự kích thích.

"Hờ..nhanh đi..." Triệu Vi An bất đắc dĩ nhìn vào gã lưu manh chết tiết này, đúng là lời nàng nói như nước đổ đầu vịt mà, cảm giác sướng khoái dần truyền lại từ da thịt khiến nàng bắt đầu mê man tận hưởng.

"Chờ một chút!" Cơ thể Lục Cảnh đột nhiên khẩn trương co lại lui về góc cửa sổ nắm chặt súng ống bên hông làm thủ thế, trực giác của hắn mách bảo có nguy hiểm đến gần.

"Sao, thế nào?"

Triệu Vi An thấy hắn như vậy bỗng nhiên cũng đi theo khẩn trương lên.

Lục Cảnh nuốt nước miếng, thấp nói: "Cỏ vẻ như xung quanh khu vực này đã bị bao vây rồi"

"A!"

Triệu Vi An kìm lòng không được kinh hô một tiếng, nàng vừa muốn mở miệng hỏi thăm lần nữa thế nhưng là cơ hồ trong cùng một lúc, chỉ nghe thấy "Ầm " một tiếng.

"Cẩn thận, có súng"

Lục Cảnh miệng thì cảnh báo nhưng bản năng nhào về phía cửa sổ lao thẳng người xuống bỏ mặc nàng không một chút áy náy Đối với hắn, sinh mệnh là quan trọng nhất, người đàn bà này không đáng để hắn liều chết làm anh hùng, còn sống mới còn cơ hội. Thân thể hắn ngã nhào xuống tầng trệt lăn một vòng đến góc viện phòng,thân thể không dừng lại tiếp tục lao người qua tầng rào bên cạnh chạy một mạch không dừng lại.

"Đùng.. A" Lại một tiếng súng vang lên, Lục Cảnh biết lần này gã trúng đạn thật, hắn biết nếu bây giờ dừng lại sẽ chết, cố nén đau đớn tiếp tục xoay người vút vào một con phố nhỏ tối đen, đây là con đường duy nhất bây giờ có thể sống sót.

"Ha ha! Nghĩ không ra nguyên lai là một con chó thiếu quản chế !"

Âm thanh lão trung niên vang lên, chỉ gặp phía bên kia biệt phủ, một người đàn ông theo sau một tiểu đội cả người trang bị quân dụng chiến đấu tay cầm súng tiểu liên ngay tại chậm rãi đi tới.

Để cho người ta phải khiếp sợ là, người đàn ông này thế mà mang theo quân hàm thượng tướng trước ngực.

"Ra ngoài"

Nam nhân kia bỗng nhiên hướng phía căn phòng mỹ phụ bắn một viên đạn

"Không muốn,đừng mà.. !"

Triệu Vi An kéo lại chốt cửa phòng, lúc này nàng thật sự quá sợ hãi, cả thân thể mềm mại lúc này run rẩy liên tục

Người đàn ông trung niên khẽ thở dài, miệng thì thầm đủ để tên sĩ quan bên cạnh nghe được:"Nơi này đêm nay vừa xảy ra một vụ giết người cướp của, thủ phạm cùng nạn nhân đều tử vong"

"Vâng" Gã sĩ quan bên cạnh cơ thể run nhè nhẹ, ngay lập tức kịp phản ứng nắm chặt khẩu tiểu liên chĩa thẳng về phía Triệu Vi An

"Đừng, đừng m..à...ặc.." Triệu Vi An sợ hãi van xin. Chưa nói hết câu, nàng chợt phát giác trái tim mình mát lạnh, một dòng máu đang từ miệng vết thương chảy ra..

Ý thức nàng chậm rãi tan rã, nàng thấy rõ ràng, nàng không hề hối hận... Ít nhất, những ngày cuối đời nàng vẫn có thể tận hưởng được những gì mà một người phụ nữ nên có... Chỉ tiếc là quá ngắn ngủi...

Gió đêm gào thét, cơn đau buốt ở vai dần truyền đến mãnh liệt, hắn vẫn kiên trì cắn chặt răng chạy trốn, trên bầu trời của khu rừng, tiếng trực thăng đang tới gần, những chùm sáng quét ngang quét dọc ở trên không, trong gió dường như truyền tới tiếng quạ kêu.

Máu không ngừng từ vết thương bên đầu vai tuôn ra, những bước chạy đã dần dần trở nên nặng trịch, miệng hắn vẫn khẽ lẩm bẩm những từ ngữ"không được dừng lại, không được dừng lại"

Lục Cảnh khẽ nhếch mép cười khổ, mười mấy năm qua hắn vẫn luôn khôn khéo từng bước hành động, vừa mới ngồi nóng đít trên cái ghế sĩ quan không lâu, không ngờ hôm nay lại xẩy chân đối mặt với cái chết nhanh đến vậy.

Đúng là đi đêm lắm có ngày gặp ma mà.

Cây súng lục luôn đặt bên người giờ phút này chỉ còn là 3 phát đạn xót lại, hắn biết mình chết chắc rồi. Dù có trốn được truy bắt thì cuối cùng cũng chết do mất máu quá nhiều thôi.

Chạy men theo bờ vách núi, tiếng quạ, tiếng cóc nhái vang lên liên tục như chào một thời khắc kiêu hãnh cuối cùng của một gã... Lưu manh.

Chợt nơi phía xa lấp loé lên một ánh sáng hừng hực cảm giác như đang dần tiền lại gần phía bên này khiên đôi chân của hắn có chút chậm lại.

Viên cầu sang đi tới đâu nơi đó như được thắp sáng lên, những ánh lửa xanh nóng bức tỏa lên mãnh liệt, viên cầu dần gần lại như muốn hủy diệt đi một vùng trời cứ như tận thế đến gần.

"Con bà nó sao băng hình dáng thế này phải không?" Híp mắt nhìn chùm sáng đang dần bay đến gần, hắn không nhịn được mở miệng văng tục một câu.

Còn về việc ước nguyện, ha ha ước cái đéo gì, Lục Cảnh hắn đéo có ước mơ, lấy 100 cô vợ nhỏ có tính ước mơ hay không?

....

Mẹ sao gần chết còn đau thế này

....

Chết có để lão tử nhẹ nhõm chút được không

...

Này bộ tai có vấn đề phải không, ông mày nhắc 2 lần rồi đấy nhé.

...

....

Mộc thiên tinh là một tinh cầu rộng lớn nằm trong hỗn độn cách thái dương hệ 400 ngàn tỉ năm ánh sáng.

Mộc thiên tinh có lịch sử đầy huy hoàng khi nó đã tồn tại hàng tỉ năm. Diện tích của nó gần như gấp 100 lần Trái Đất

Ở đây có hàng trăm quốc gia với các nên  văn minh khoa học xã hội tiên tiến. Người dân ở các quốc gia vẫn có ngôn ngữ riêng của họ nhưng ngôn ngữ chính ở đây vẫn là tiếng anh. Việt Vũ là quốc gia rộng lớn năm ở phía nam tinh cầu . Đây là quốc gia lớn thứ 9 trên thế giới và đã tồn tại từ khi tinh cầu mới hình thành thuở sơ khai

Việt Vũ quốc, tỉnh Anh Đông...2003

Trường thpt Thiên Nam ,văn phòng giáo viên.

"Bùm" Lâm Hạ Vi dùng sức vỗ mạnh bàn tay vào bàn:" Trần Lục Cảnh ,cậu có biết đây là lần thứ bao nhiêu cậu đi học trễ rồi không hả "

Lâm Hạ Vi giương đôi mắt tức giận nhìn về cậu thiếu niên ngồi nghiêm chỉnh trước mặt. Nàng đem một tờ giấy ném về phía cậu học sinh:" Cậu xem đi, đây là buổi thứ 13 cậu đi học muộn rồi đấy,đừng có đưa cái lí do bỏ xỉ ở đây với tôi, tôi nghe cái mấy lí do cũ rích này đến mọt tai rồi".

Cậu thanh niên tên Lục Cảnh cầm tờ giấy, nhưng nhìn cũng không thèm nhìn, bởi trong đầu của hắn bây giờ rất hỗn loạn.

Lục Cảnh thật sự có chút mộng bức. Cứ nghĩ là hắn sẽ chết nhưng thật đúng là không ngờ hắn lại rơi vào cái tình tiết xuyên không vào thân xác của một thiếu niên 16 tuổi cùng tên.

"Em nói cô cũng không cần phải nghiêm trọng vậy chứ " Lục Cảnh cười khổ nhìn về phía Lâm Hạ Vi. Một mỹ phụ gợi cảm. Hắn phải công nhận cô giáo chủ nhiệm của mình dù đã 30 tuổi rồi nhưng thật rất đẹp. Mái tóc dài ngang vai đen tuyền, vầng trán, sống mũi cao và đôi mắt phượng bổ trợ cho nhau tạo nên một kiệt tác ,đôi môi căng mọng, cặp ngực căng như muốn chen cái áo sơ mi ra đón ánh nắng, bờ mông to tròn khiến bao kẻ đàn ông nhìn là đã muốn phạm tội. Nhưng đừng nhìn vậy mà nghĩ cô giáo của hắn yếu đuối, Lâm Hạ Vị lúc trẻ tuổi từng là á quân taekwondo khu vực miền Bắc.

"Hết biện lí do gì nữa đúng không" Lâm Hạ Vi cười lạnh:" Ngày mai cậu mời phụ huynh đến trao đổi với tôi, còn không thì từ ngày mai cậu khỏi phải đến trường nữa "

"Chẳng lẽ cô chỉ biết đe dọa học sinh thôi sao".Lục Cảnh giương măt lên nhìn về phía Lâm Hạ Vi :" động một chút là lại cứ bắt học sinh phải mời phụ huynh"

"Trong lòng cậu không phục hả "

"Có ý kiến gì về quyết định của tôi cứ việc nói ra" Lâm Hạ Vi ngồi nghiêm chỉnh, vắt chéo chân ,cô mang một cặp kính màu vàng nhìn qua thật sự là có một vẻ đẹp tri thức .

"Em không dám nói ,nói ra lại sợ cô coi như không nghe,dù nghe cũng bảo nó sai".Lục Cảnh bĩu môi nhìn Lâm Hạ Vi nói tiếp:" chả nhẽ không đúng sao?"

"Được rồi, vậy cậu nói một chút,tại sao cậu không tuân thủ nội quy trường học " Lâm Hạ Vi mỉm ôn nhu đáp. Nhưng Lục Cảnh thừa biết nữ nhân này khi tức giận rất kinh khủng. Nghe nói đã có ó mấy học sinh bởi không tuân thủ quy định bị xử phạt mà không phục muốn "giáo huấn" lại nữ nhân này cuối cùng đều nhập viện.Nhưng không chỉ thế, để người ta sợ hãi hơn là những thằng nhóc con ông cháu cha trong trường này đều không giám bén mảng động chạm tới nàng .Phải biết cha của nàng là một Đại úy trong quân đội quốc gia.Chồng của nàng ta thì thật sự đúng là khổ cực, một phế phẩm chính hiệu được nàng che mắt người ngoài rằng nàng không thích lấy chồng.

"Hết ý kiến rồi đúng không".Lâm Hạ Vi đứng lên đưa mắt lại nhìn về Lục Cảnh.

"Bùm"bỗng nhiên nàng ta đập mạnh tay vào bàn, trừng mắt nhìn về phía cậu học sinh có vấn đề này:

"Cậu có biết cậu đang làm mất thời gian của tôi không".

"Em xin lỗi,nhưng mong cô đừng dùng bạo lực để giải quyết vấn đề".Lục Cảnh nghĩ lại về kí ức của chủ nhân thân thể cũ về hình ảnh cậu học sinh kêu la thảm thiết khi giám khiêu chiến quyền uy của người đàn bà trước mắt. Sau lần đó nghe đâu cậu ta mắc vấn đề lớn về tâm lí và đã chuyển trường. Quả là nghĩ lại mà kinh.

"Đừng tưởng rằng tôi không giám khai trừ cậu" Lâm Hạ Vi tức giận thở hổn hển,bộ ngực cao vút của cô theo tiếng hít thở dồn dập mà tạo nên cơn sóng lên xuống khiến Lục Cảnh nhìn vào suýt chảy máu mũi.

"Đây là lần cuối cùng tôi tha lỗi cho cậu,ngày hôm sau đưa cho tôi bản kiểm điểm, nếu có lần sau thì cậu chuẩn bị tinh thần cút khỏi trường được rồi"

"Nhìn mà muốn bóp một cái cho cân bằng tạo hóa" Chằm chằm vào bộ ngực cao vút của cô chủ nhiệm.Trong lòng Lục Cảnh hiện lên hàng trăm ý niệm tà ác.

P/s: đây là tác phẩm đầu tay của mình nên chưa có kinh nghiệm lắm, nếu các bạn đọc không thấy hay và không hợp gu có thể bỏ truyện ,mong mọi người đừng buông lời cay đắng, cảm ơn mọi người.

Bạn đang đọc Tọa Hạ Nhân Sinh sáng tác bởi Tranttrang
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Tranttrang
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 55
Lượt đọc 1733

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.