Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cha vợ đại nhân

Tiểu thuyết gốc · 1852 chữ

Sáng sớm ngoài cửa sổ, ánh mặt trời vẫn tỏa ánh nắng ôn hòa, từng hơi gió nhẹ thổi vi vu tản mát theo khe cửa sổ mà vào.

Ngọc Vân mê man hé mắt có chút thần thờ nhìn qua bên ngoài, lại nhìn bên cạnh chăn gối nhăn nhúm, nam nhân lúc này đã sớm rời khỏi từ lâu.

Khó chịu chuyển động một cái, cơ thể cảm giác gần như vô lực, tối hôm qua thật sự quá mãnh liệt, khiến giữa hai chân nàng vẫn cảm thấy nóng rát bừng bừng.

Nghĩ lại chuyện điên cuồng đêm qua, mặt nàng chợt đỏ ửng xấu hổ giận dữ không thôi, nàng không ngờ bản thân mình lại có thể làm chuyện hoang đường cùng với Lục Cảnh.

Ở phương diện này đạo đức thục nữ nàng luôn luôn bảo thủ không ngờ.... Nhớ lại những tư thế dâm đang hôm qua từ quan âm tọa liên, lão hán đẩy xe đến ngọc nữ lên cây, nàng thầm trách mình sao lại có thể phóng đãng đến thế...nghĩ như vậy, Ngọc Vân lại càng cảm thấy tội lỗi ,có lỗi với chồng nàng,với đạo đức luân lí, hơn nữa còn với chính nàng, sao lại dễ dãi với hắn như thế.

Lại nhớ tới tối hôm qua hắn bắn vào trong thân thể của mình rất nhiều, dù mấy ngày này không phải kì nguy hiểm của mình, nhưng đề phòng nhất vạn còn hơn xảy ra vạn nhất, nàng không thể chủ quan được, lát nữa phải đi qua hiệu thuốc mới an tâm.

"Ọc"

Đứng lên muốn thay quần áo rồi đi làm thì lúc này, giữa hai chân nàng, từ mép âm đạo bỗng chảy xuống một dòng dịch nhớp nháp, hai chân đẹp như nhũn ra không đứng vững, nàng tự hỏi sao hắn lại có thể ra nhiều đến vậy ,từ qua đến giờ nàng đã phải đổi đến mấy cái băng vệ sinh mà bây giờ nó vẫn chảy ra.

Hai gò má chợt nổi lên ửng đỏ tựa như đóa anh đào, Ngọc Vân thầm nghiến răng căm tức :"Tên khốn kiếp, chị tuyệt đối phải cho em một trận đẹp mắt "

"Cũng may mà hôm qua mình uống thuốc rồi nếu không thì có thai mất"

Nàng thầm nghĩ, sau đó gọi điện thông báo cho công ty vì có việc bận nên không đi được.

Tự cảm thán mình số khổ, nàng vội khép chân chạy vào nhà tắm .

Giờ này Lục Cảnh đang trên đường đi học, sáng nay dậy hắn cảm thấy eo có một chút mỏi, cũng phải thôi vì hôm qua dù gì cũng là lần đầu của hắn mà lại sung quá lên hôm này không đi nổi nên hắn đành đi xe buýt.

Bước vào lớp học, lúc này Du Đại đang ngồi trong lớp, hắn biết hôm qua lũ đàn em của Hổ ca đã đi đánh tên kia một trận, bởi vậy tâm trạng hôm nay thật vô cùng vui vẻ, hắn thầm mong tên kia sẽ bị chúng nó thẻo dái luôn cho bõ ghét.

Con bà nó đúng là từ lúc đồng tiền ra đời, súc vật bắt đầu lên ngôi thì tình cảm thật không còn giá trị.

Chỉ vừa mới nhìn thấy Lục Cảnh bước vào lớp, người đi chân cứ cà nhẳng như bị què, Du Đại hưng phấn vội lại gần bên cạnh Lục Cảnh cười lạnh nói nhỏ: " Mẹ thằng ôn, mày biết việc chống lại tao có hậu quả gì chưa, biết điều tốt nhất nên tránh xa Hạ Đình cho tao"

Lục Cảnh nhíu mày bĩu môi khinh thường một cái, biết tên này hiểu lầm, nhưng hắn cũng không buồn giải thích làm đéo gì cho mệt, vội bước vào bàn .

"Này Lục Cảnh, chân cậu bị sao thế"

Hạ Đình lúc này thấy chân của Lục Cảnh nên có chút lo lắng hỏi.

Khoác tay lên vai nàng kéo sát người vào hắn, một bên hưởng thụ mùi hương của thiếu nữ vừa trả lời :

"Không sao, hôm qua gặp chục tên côn đồ, đuổi chúng đi thì cũng bị thương nhẹ"

Lục Cảnh hồn nhiên tự nhân công về mình, mặt vẫn thản nhiên không chút biểu tình ngượng ngùng xấu hổ.

Hạ Đình trên mặt biểu lộ có chút lo lắng, nàng che cái miệng anh đào thốt lên: "Một mình cậu thì đánh được mấy cái tên đó á"

Rất vô sỉ hạ thấp đầu ngửi ngửi mùi tóc êm ái của nàng một cái, một mặt đắc ý nói:

"Đương nhiên rồi, mấy tên đó thì nhằm nhò gì ,em cũng không xem lại chồng tương lai của em lợi hại như nào hả"

Hạ Đình lúc này mới phát hiện mình lại bị Lục Cảnh ôm vào trong ngực, hơn nữa chính mình còn rất mập mờ tựa đầu tại trên người của hắn, khuôn mặt không nhịn được đỏ lên, vội vàng từ trong lòng ngực của hắn vùng vẫy lui ra, sẳng giọng: “Lục Cảnh, sao dạo này cậu lại xấu xa vậy"

Lục Cảnh vẻ mặt vô tội,dang ra hai tay nói: "Anh xấu xa ở đâu ? Là chính em xông lên ôm anh đấy, sao em lại có thể trách anh được chứ? "

Hạ Đình khuôn mặt xấu hổ phát sốt, mượt mà trắng nõn bàn tay nhỏ bé hung hăng tại Lục Cảnh vòng eo bấm véo xuống, e thẹn nói: “Cậu còn nói, cậu còn nói nữa thì tớ...tớ..! Không để ý tới cậu”

Lục Cảnh cười hì hì đem đôi tay nhỏ mềm của nàng nắm trong tay đặt ở trước ngực, cái này khiến hắn lại nhớ kiếp trước về cái gọi là tình yêu.

Tình yêu ở cái thời học sinh ngây ? 2 đứa chỉ việc nắm tay nhau tâm sự thôi là đã vui lắm rồi,ôi kỉ niệm về mái trường .

Ân! Kiếp trước hắn không đi học.

Cái cảm giác này kiếp trước đúng là Lục Cảnh không có trải qua, nhớ cái năm còn oanh liệt ngoài chợ cá, hắn từng khoái một con bé con bà chủ tiệm vàng mà hắn vẫn thường xuyên gặp được.Hắn thề, lúc đó hắn chưa có ý định trộm vàng.

Thế nhưng là lúc đó chưa kịp xông trận lại nghe được thằng đệ hắn lại thầm mất hồn đúng con bé này, khổ nỗi thằng cu lại nhát gan nên nhờ hắn đi xin số điện thoại.

Hắc, Lục Cảnh hắn mà, nổi danh chú trọng tình nghĩa anh em, làm sao lại nhẫn tâm chia cắt đôi uyên ương được chứ. Vậy là cuối cùng hắn vui vẻ giúp một tay.

Thế là hôm sau, với cái danh đi xiển gái thay bạn, ấy sai lầm..phải là xin số thay bạn, hắn nhàn nhã lách qua bảo vệ trộm vào trường con bé kia.

"Oanh ơi, ra đây anh nhờ xíu"

Thế là con bé lật đật chạy ra, nhìn có vẻ cũng xinh xắn chứ bộ .

"Có chuyện gì không anh?"

"À chuyện là thế này, thằng Đàm gần xóm anh nó nói ba của em vừa mới trốn trại cai nghiện, người không ra người chín mười cái lỗ đít, nó còn nói em xấu như chó nữa chứ, phải biết anh cùng em thân nhau như ruột thịt vậy, nên mới không nhịn được sang đây nói với em này"

"Thôi anh nói xong rồi, anh về luôn nhé"

Nói đến đây hắn vội quay người đi,từ phía sau lưng hắn còn cảm giác được một luồng hơi lạnh phả vào sống lưng thì đủ hiểu mai này thằng bạn mình khó sống.

Điều thú vị nhất cuộc đời đó là chỉ cho người khác một con đường mà bản thân còn éo biết nó đúng hay sai .

Ôi thôi hắn cảm thấy bản thân mình khốn nạn quá.

Hôm sau hắn thấy thằng cu kia nhán một miếng băng keo vào mồm đi đến.

Đưa cho hắn một ánh nhìn oán hận, thế là từ đó 2 đứa cạch mặt nhau luôn.

"Cu em ngồi ngắm thuồng luồng ,

"Thuồng luồng nó đái giờ còn xương không

Trở về thực tại....

Nếu có người hỏi hắn muốn thử cảm giác được yêu hay không . . . hắn không ngại ngần sẽ nói là mày mù à,không thấy tao đang tán gái sao ?

Nhưng mà hắn lại khác một chút, hắn lại muốn đưa nàng vào phòng bật mode ngắm bươm bướm chứ nắm tay hắn không mấy ham.

Học xong, lúc ra về hắn và Hạ Đình đang cười đùa với nhau thì lúc này có một giọng nói vang lên:

"Này cậu kia, thả cái tay thúi của cậu ra " Lục Cảnh rất thiếu hài lòng nhìn lại, thấy một người đàn ông trạc 50 tuổi, mặc một bộ vest nhìn qua rất uy nghiêm, hiển nhiên là một vị thường đứng ở chỗ cao mới có khí chất như vậy.

"Ba" Hạ Đình thấy người đàn ông này,nàng nhanh chóng thoát khỏi lồng ngực hắn, mặt đỏ ửng cúi đầu nói.

Hạ Kiểm đối với nàng vẫy vẫy tay, tiểu nữ sinh cúi thấp đầu về tới bên cạnh của hắn, kéo hắn một tay, cẩn thận từng li từng tí nhìn xem ba mình sắc mặt, nàng có chút sợ hãi ba nàng sẽ ngăn cấm Lục Cảnh cùng chính mình, cũng sợ hãi ba sẽ coi nàng là nữ nhi xấu, tiểu nha đầu không khỏi có chút thương tâm ...

Hạ Kiểm cảm nhận được tâm tư của con gái, hắn trấn an xoa đầu Hạ Đình cười nói: “Ba không có giận con !” Hạ Đình nghe vậy nhẹ nhàng thở phào ,nhưng Hạ Kiểm  nói tiếp: “Ba ba chỉ là tức giận thằng nhóc kia, dám đem bảo bối của cha cướp đi!”

Hạ Đình nghe được hai má đỏ bừng thẹn thùng cực kỳ, lắc lắc tay Hạ Kiểm làm nũng nói: "Ba, ba đang nói gì đấy? con không để ý tới ba rồi!"

"Cháu chào chú" Lúc này, Lục Cảnh mới tỉnh táo lại hắn nhanh chóng cúi người chào hỏi, mụ nội nó thì ra hắn gặp cha vợ đại nhân, trán hắn đổ một chút mồ hôi, không biết ông già này có ấn tượng tốt về mình không.

Hạ Kiểm nhìn Lục Cảnh rồi gật đầu, quay lại nói với con gái:"Chúng ta về thôi, bà nội con vừa mới đến chơi đều giục cha đón con về "

"Vâng" Hạ Đình nắm ba mình tay đi phía trước vài bước, chợt nhớ tới Lục Cảnh liền quay đầu lại hướng hắn lè ra cái lưỡi đinh hương dí dỏm cười cười, lại vươn tay cùng hắn chào tạm biệt, rồi mới đi theo ba biến mất tại cuối hành lang.

"Chậc, hình như là nhận điểm trừ a! "Nhìn nhìn hai người đi xa, mới cười cười bĩu môi thầm nói một tiếng.

Bạn đang đọc Tọa Hạ Nhân Sinh sáng tác bởi Tranttrang
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Tranttrang
Thời gian
Lượt thích 29
Lượt đọc 1644

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.