Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mẫu ái

Tiểu thuyết gốc · 2159 chữ

Đêm tối hoàn toàn buông xuống, sương đen mịt mù tản ra hoa với đêm nồng tĩnh lặng, ánh trăng giữa trời nhu hòa ấm áp chiếu rọi xuống nhuộm lên từng dãy nhà, thành màu vàng nhạt, từng phiến là cây rung động xì xào tô đậm lên thành phố một vẻ đầm thắm, tường hòa để lòng người say mê.

Ăn xong cơm tối thì Lục Cảnh đưa Hạ Đình về nhà rồi hắn cũng đạp xe đi về tính toán ngủ một giấc, vận động mạnh không kiểm soát lúc nãy để hắn bắt đầu cảm giác eo mình cũng có chút đau, cũng chỉ vì hôm qua quan hệ với chị Ngọc Vân cả đêm mà bây giờ lại tiếp tục với cô nàng này.

Đến cổng nhà, Hạ Đình cắn răng quay lại hờn dỗi mếu máo nói : "Tại anh hết đấy, giờ hai chân của em đau quá, bên dưới nó xưng đỏ hết lên rồi "

"Đâu, anh xem " Hắn có chút lúng túng ừm một tiếng, ra vẻ chững chạc ôn nhu hỏi.

"Lưu manh, anh lại còn dám nói, ngày mai em không đi được thì biết tay em" Nàng dẩu môi tức giận.

"Ha..ha..anh xin lỗi mà"

Lục Cảnh lúng túng cười khan nói, hắn bây giờ thật muốn về gấp kiểm tra một chugs eo mình xem có vấn đề gì không.

Hắn bắt đầu có chút sợ hãi rồi, mộng tưởng vợ con thành đàn mà bây giờ lại phế thì mai sau không cẩn thân sừng mọc đầy đầu lại chưa biết chừng.

Ở kiếp trước hắn có nghe một câu đó là đàn ông khi nếu yêu xa hoặc sinh lí yếu nếu may mắn thì biến thành dê, đen xíu thì biến thành trâu ,mà xui rủi hơn nữa thì có khi lại biến thành nhím, mẹ nó đúng là kết cấu đàn ông dễ thay đổi thật.

Ân! Nghĩ nghĩ thật không ổn, phải ăn uống chút đồ vật bồi bổ mới an tâm.

Vừa mới về đến nhà, chưa kịp đi lên phòng nghỉ ngơi thì lúc này sau lưng vang lên một giọng nói: "Lục Cảnh, qua đây mẹ bảo "

Tâm trạng của Lý Tuyết giờ phút này thật sự là hoảng hốt cực kỳ, nàng không dám tin con trai nàng lại có thể như vậy, nó còn chưa đủ tuổi trưởng thành cơ mà.

Chỉ là lúc nãy khi nàng gọi hai người bọn hắn xuống ăn cơm, nàng nhìn thấy Hạ Đình bước chân có chút khập khễnh vịn lấy cầu thang đi xuống, bên cạnh còn có con trai nàng dìu đằng sau,đặc biệt là để nàng lo lắng là sắc mặt cô bé Hạ Đình lại đang có chút đỏ ứng cao triều cứ như là mới...

"Không thể nào,con bé ngoan lắm mà?"

Vội vàng lắc đầu xua tan cái ý nghĩ hoang đường đen tối này.

Nàng có hỏi thì gặp cô bé Hạ Đình mặt càng đỏ bừng ,lí nhí giải thích là lúc nãy đi tắm mới bị trượt chân, lý do thật sự quá có sơ hở, chỉ là nghe vậy cũng không nghĩ nhiều bỏ qua sau đầu.

Nhưng nào ngờ, lúc ăn cơm nàng có vô tình xới cơm liếc xuống dưới nhìn thấy chân con trai mình đang đưa vào giữa hai chân cô bé chọc ngoáy.

"Trời " Quá bất ngờ, Lý Tuyết đứng hình không tin nổi thằng con ngoan ngoãn của nàng lại có thể như vậy, dù thực tế hiện ra trước mắt nhưng Lý Tuyết vẫn còn chưa dám tin,nàng sợ mình nhìn nhầm, giả vờ bình tĩnh ăn mấy thìa cơm lại căng mắt ra nhìn về phía dưới .

Một màu đen ám bao phủ phía dưới bàn, cũng phải thôi khi mà nàng có thói quen ưa thích là phủ vải lên bàn che đi luôn bên dưới mà.

Lúc này ở phía dưới, nàng đưa mắt đưa xuống cái địa phương u ám đó, lúc này chỉ thấy hai chân Hạ Đình dang rộng sang hai bên run run, ở giữa là một cái chân thô to đang chăm chú sắn sóc cái hang màu mỡ, nhìn xuống dưới chân của Hạ Đình, Lý Tuyết mơ hồ có thể thấy được có một ít chất lỏng rỉ xuống dưới đất.

Không thể nhầm lẫn nữa rồi,chắc chắn là thằng con trời đánh đang..đang làm cái chuyện tày trời với con bé.

Nàng thật tức giận, nhưng cái thèm muốn ẩn sâu bên trong nhiều năm sau khi chồng mất khiến nàng đột nhiên lại có chút không muốn hét lên ngăn cản.

Thế là với cái suy nghĩ ấy, nàng bắt đầu chăm chú nhìn vào. Lúc này ở phía dưới dã chiến đã đến đỉnh điểm,thậm chí Lục Cảnh còn đưa một tay xuống bên dưới xoa bóp cặp mông của Hạ Đình rồi dần đưa ra phía trước mân mê kích thích hạt le đỏ ửng.

Hai chân Hạ Đình dang rộng ra hơn, từ bên trong một dòng dâm khí nhẹ nhàng bắn ra bên ngoài khiến nó còn bắn đến dưới chân Lý Tuyết.

Thấy bọn hắn đã xong việc, Lý Tuyết vội vàng ngẩng mặt lên làm mặt điềm tĩnh, thầm nghĩ sau khi con trai đưa Hạ Đình về thì nàng phải hỏi cho ra chuyện.

Giờ phút này hai chân của nàng có chút nhũn ra ma sát nhẹ vào nhau,khuôn mặt có chút đỏ ưng ửng,bàn tay run rẩy nhẹ chứng minh tâm trạng của nàng lúc này không hề bình tĩnh. Cũng phải thôi khi mà một thiếu phụ vắng chồng đã 5.6 năm nay mà giờ phải nhìn cái hình ảnh kích thích như này thì nàng làm sao mà chịu nổi.

Lý Tuyết lúc này chỉ muốn phải thật dứt khoát quên đi cái này. Nàng không biết mình lúc này vì sao lại có cảm giác hoảng hốt như vậy.

Mà mặt của Hạ Đình bây giờ đã sớm đỏ ửng trông gợi dục hơn nhiều, hai má ửng hồng, trên trán có chút mồ hôi rỉ ra ,hai mắt mơ màng thở dốc.

Thế là cả giờ ăn cơm Lục Cảnh được ngồi ngắm hai dung nhan tuyệt mỹ tranh nhau đỏ ửng, hắn thầm thích thú mà không hề biết rằng chủ nhân gây ra việc này là hắn theo hai cách trực tiếp và gián tiếp.

Quay lại nhà hắn lúc này.

"Lục Cảnh, con đến đây"

"Sao vậy mẹ,con còn phải lên phòng"

Lục Cảnh có chút chột dạ đáp lại,hắn sợ nàng phát hiện ra.

"Chuyện này là thế nào,con giải thích cho mẹ đi" Tâm trạng của Lý Tuyết lúc này vừa tức giận vừa tò mò.

"Chuyện gì ạ" Hắn thầm đứng tim, cố gắng bĩnh tĩnh xem như chưa có gì,chết rồi bị mẹ phát hiện

Lý Tuyết giận dữ, hai mắt trợn tròn nhìn con trai,quát lớn :"Đừng giả vờ, rốt cuộc tại sao mà con làm vậy, hả ?"

Lục Cảnh cúi đầu, hai mắt hơi rủn rẩy nói:

"Con và Hạ Đình yêu nhau ,cho nên...."

"Cho nên con và nó lại dám làm ra cái chuyện hoang đường này đúng không, con không biết nghĩ đúng không? " Lý Tuyết cắt đứt lời nói quát lớn, giọng nói lại có chút tự trách,thả người xuống ghế khoanh hai tay lại thở dồn dập, cặp nhũ phòng to lớn o ép phồng lên cao vút nhưng giờ phút này Lục Cảnh không có tâm trạng nhìn lén.

Lục Cảnh không nói gì im lặng cúi đầu.

Một lúc sau,nàng có chút thở dài vẫy tay hắn :"Con lại đây với mẹ, kể cho mẹ nghe"

Ngồi xuống bên cạnh nàng, Lục Cảnh có chút tê người như bị điện giật.

"Con nói cho mẹ,tại sao con lại làm vậy với con bé" Nàng nhìn con trai,nhẹ nhàng nói.

"Con, con thích Hạ Đình " Lục Cảnh có chút ấp úng .

"Điên mất rồi, con làm vậy thật quá sai lầm, tất cả là tại mẹ không biết dạy dỗ con mà" Nàng thở dài não nề, giờ phút này nàng cảm thấy thật đáng buồn, chuyện xảy ra rồi mắng chửi, đánh đập băn cũng chả thay đổi được kết quả.

"Giờ phải làm sao hả con" Lý Tuyết kéo đầu hắn lại,hai tay mở rộng lại ôm đầu hắn đặt vào lòng nhẹ nhàng vuốt ve tóc của con trai.

Lục Cảnh co thân thể của mình lại, để cho nàng càng thêm dễ dàng mà ôm ấp lấy mình, cùng hưởng thụ cảm giác ấm áp, ngọt ngào, yên bình, trầm lắng, hạnh phúc...

Giờ đây hắn lại cảm nhận được cái thứ mà người ta gọi là tình mẫu tử. Không dục vọng, không dâm tiện,không suy nghĩ đen tối, an bình nằm trong lòng mẹ.

Hắn khẽ nói nhỏ: "Con sẽ chịu trách nhiệm"

Đột nhiên Lục Cảnh ngây ngẩn cả người, bởi vì lúc này thân thể Lý Tuyết đang run rẩy, rồi vai nàng có chút run lên ,từ khóe mắt nàng chảy ra hai dòng nước mắt, nàng khóc rồi, từ lúc chồng đi nàng chỉ khóc 2,3 lần, mỗi lần đều vì con trai của nàng mà thôi...

Thấy nàng như vậy, Lục Cảnh hốt hoảng, hắn không biết mình có làm gì sai hay không, hắn chỉ biết vùi đầu vào lòng nàng cảm nhận hơi ấm từ một người mẹ.Nước mắt của mẹ càng làm cho hắn cảm nhận được tình yêu vô bờ bến của nàng.

Nhìn hắn cứ cố vùi đầu vào người mình,Lý Tuyết chợt nín khóc mỉm cười, nàng búng tay vào trán hắn một cái,nước mắt vẫn con vương lên má,nàng nói nhẹ: "Đúng rồi,con phải chịu trách nhiệm, đã dám làm con gái người ta nhứ thế thì phải biết xử lý"

Im lặng một lát, nàng thở dài:

"Nhưng mẹ sợ ba con bé không đồng ý,nhà bọn họ quyền quý như vậy..."

Nghe đến đây, Lục Cảnh ngẩng đầu lên, cười cười tự tin nói: "Mẹ không cần lo,một thời gian nữa nhà mình sẽ khác "

Lý Tuyết cười cười không nói, nàng không có để tâm đến lời nói này của hắn, chỉ xem như là một câu nói quyết tâm của con trai mà thôi.

Ngôn ngữ bắt đầu trở lại nên có chút lặng nhịp, Lục Cảnh thất vọng nhìn xem mụ mụ, nhưng là phát hiện mình giống như thật không biết nên nói cái gì.

Thế là, trầm mặc liền bắt đầu tràn ngập giữa hai người bọn họ. Không có ngôn ngữ, không có động tác.

Lục Cảnh hít sâu một hơi, hắn đi đến bên cạnh nàng hối lỗi nói:" Có phải mẹ còn chưa tha lỗi cho con không, mẹ không nên tức giận, về sau con sẽ không vậy nữa"

Nhìn xem nhi tử một mặt thất kinh dáng vẻ, Lý Tuyết bỗng nhiên "phốc" một tiếng yêu kiều cười vui vẻ, hờn dỗi nói ra: "Con bây giờ mới biết sợ sao? Vậy vừa rồi tại sao muốn như vậy?"

"Mẹ thật không tức giận sao?"

Lục Cảnh một mặt ngạc nhiên hỏi, gặp nàng cũng không có sinh khí, trong lòng của hắn đại hỉ.

"Ai nói mẹ không tức giận?" Lý Tuyết cười nguýt một cái, lập tức sắc mặt nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn nói: "Lần này tha thứ cho con, thế nhưng là không cho phép có lần sau nữa! Không phải mẹ nhất định sẽ hảo hảo giáo huấn con!"

Nàng hờn dỗi bộ dáng quả nhiên là phong tình vạn chủng, thành thục thiếu phụ mị lực cơ hồ phát huy đến phát huy vô cùng tinh tế, nhất cử nhất động đều ẩn chứa một vẻ kiều mị phong vận, một cái nhăn mày một nụ cười mang theo đầy dáng vẻ dụ người ngàn vạn.

Nhìn trước mắt xinh đẹp mê người mụ mụ, Lục Cảnh trong lòng dục niệm chập chờn, một loại cảm giác chưa từng có xuất hiện, mãnh liệt lòng ham chiếm hữu thiếu phụ mỹ lệ này trong nháy mắt tràn ngập đầu óc của hắn, phảng phất muốn mê hoặc hắn làm ra một việc cực kỳ tà ác.

Thấy con trai một mặt si mê nhìn xem mình, Lý Tuyết đầu tiên là thân mật gõ trán của hắn một chút, hai tay xoa xoa đầu hắn, giận dỗi nói nhẹ:"Tiểu tử, con càng ngày càng không biết lớn nhỏ! Có phải muộn mẹ phải tự mình giáo huấn con đúng không?"

"Không có a. Con không dám."

Lục Cảnh ngoài miệng nói không dám, nhưng là nhưng trong lòng nổi lên thao thiên cự lãng, ý niệm tà ác dần dần chiếm hữu lấy bản tâm của hắn...

Bạn đang đọc Tọa Hạ Nhân Sinh sáng tác bởi Tranttrang
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Tranttrang
Thời gian
Lượt thích 24
Lượt đọc 1602

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.