Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thư viện

Tiểu thuyết gốc · 1350 chữ

Ngồi tự sướng một lát về tương lai về sau thì tiểu Kỳ chợt nói :

"Cậu đừng quá vui mừng, hiện tại tôi không thể trực tiếp giúp gì cho cậu đâu, ở đây không phải là hỗn độn thế nên thế giới này đang bài xích tôi "

Dừng lại một lúc,nói tiếp:

"Thế nên dù không bị thương thì tôi cũng không thể giúp cậu, tóm lại là cậu vẫn phải tự lo cho mình"

"Tôi vẫn sẽ cố gắng khôi phục một chút công năng cho cậu sử dụng, yên tâm tôi sẽ không hại cậu,bởi lẽ bây giờ sinh mệnh tôi gắn liền với cậu ,cậu mà chết thì tôi cũng không sống nổi".

Lục Cảnh bất đắc dĩ cười cười, hắn cũng không mấy bi quan,bởi lẽ nếu không có tiểu Kỳ thì hắn vẫn sống tốt, có thêm nó thì hắn sẽ tốt hơn thế thôi.

Chợt hắn nhớ ra là lúc nãy tiểu Kỳ có giới thiệu về không gian của nó,bèn nói trong đầu cho nó hiểu,chứ bây giờ ở ngoài đường mà nói 1mình như vậy người ta lại bảo thân kinh thì khổ.

"Tiểu Kỳ ,cho ta đi vào tầng 1 thư viện"

"Được rồi" Tiểu Kỳ gật đầu nói.

Chỉ trong chớp mắt,Lục Cảnh thấy hắn xuất hiện ở một vùng không gian trắng xóa,hắn có chút hoang mang,không lẽ đây là thư viện,bà nội tàn vậy sao?

Không để hắn nghĩ nhiều,tiểu Kỳ nói:

"Vì đây là lần đầu tiên cậu vào đây nên tôi phải thích ứng một chút cơ thể cậu"

"Để đáp ứng một chút về thể năng của cậu,tôi cần kiểm tra xem cậu có thể thích ứng với những bài tập nào"

Nghe đến đây Lục Cảnh cảm thấy có chút gì đó sai sai,tập thể năng thôi mà cần xem cơ thể có thích ứng được không à.

Xem ra mấy bài tập này hơi mệt đây.

Để chắc rằng hắn suy nghĩ đúng,tiểu Kỳ có chút cười xấu xa nói:

"Đúng rồi,mấy bài tập này có thể khiến chết trong tê tái, hì hì"

Sau khoảng thời gian 5 phút,Lục Cảnh thấy không gian bên cạnh bắt đầu thay đổi,hắn thấy mình xuất hiện ở một căn phòng lớn  rộng chừng 20m vuông, phía trong góc là mấy dàn kệ sách xếp ngay ngắn,bên trên thì là một cái cầu thang dẫn đi lên những cảnh cửa ở tầng trên đã đóng chặt, ở trung tâm là một khu vực trống hắn biết đây sẽ là khu vực luyện tập sau này của hắn, rải rác khắp nơi là những cái máy hắn chưa gặp bao giờ nhưng chắc là những máy tập thể lực nhưng chúng nó tiên tiến hơn .

Không đợi Lục Cảnh suy nghĩ nhiều,giọng tiểu Kỳ vang lên:

"Với thể lực của cậu tôi đã ưu tiên dùng trọng lực gấp 2"

Lúc này Lục Cảnh cảm giác trọng lượng xung quanh nặng lên bất thường,hai chân hắn run lên một chút, quá bất ngờ khiến hắn không nhịn được phải ngồi xuống hô hấp.

Theo suy đoán của hắn thì lúc này trọng lực ở đây đang là gấp 2 lần bên ngoài,tức là cơ thể hắn phải chịu áp lực cũng gấp 2.

Tiểu Kỳ lúc này bỗng xuất hiện bên cạnh hắn với hình ảnh một cái hộp nhỏ có tay chân làm Lục Cảnh giật cả mình.

Tiểu Kỳ mỉm cười,hắn nói:

"Tôi chỉ có thể xuất hiện bên trong không gian thư viện thôi"

Sau một lúc nghe Tiểu Kỳ giải thích,hắn biết hiện tại nàng ,đúng rồi tiểu Kỳ là cái hộp mang tâm hộp mang tâm hồn của một lolita.

Hắn biết nàng bây giờ chỉ có thể nâng trọng lực gấp 4lần bình thường mà thôi,nếu muốn tăng lên thì nàng phải mở ra tầng hai ,nhưng với hắn bây giờ gấp 2 đã là quá sức rồi chứ nói gì gấp,nãy giờ chỉ ngồi yên một chỗ mà hắn đã chảy mồ hôi nhễ nhại rồi. Đúng là một cực hình.

Một lúc sau,giữa trung tâm căn phòng xuất hiện một bóng người nằm ách xuống bò giữa sân .

Thật ra từ nãy tới giờ do không hiểu luyện tập mà hắn bày đặt đi hít đất,thế là với cái trọng lực như vậy hắn mới hít được 6,7 đã nằm bẹp dí luôn ở trên sân.

Cười khổ đi vào góc phòng ngồi nghỉ,hắn có chút hơi sợ khi sau này ngày nào cũng phải đối mặt với nơi này, không kể đến đằng kìa còn có mấy cái máy nhìn rất khốc nữa chứ, thầm mặc niệm cho tương lai của mình, hắn đứng dậy cố gắng chạy bộ.

Với trọng lực như vậy và là một người mới tập thì đây là bài tập thích hợp nhất rồi.

Hắn cố gắng chạy bộ mà quên dần đi thời gian bên trong,chạy rồi lại nghỉ, hồi sức rồi lại chạy. Hắn bắt đầu rút kinh nghiệm không tập những bài như hít đất, nhảy cóc nữa mà quyết định luyện tập khi nào đủ chịu được áp lực trong này thì hắn sẽ tập những bài đó sau.

Thế là hắn cứ chạy mãi mà quên dần đi thời gian, hắn ở đây ngoài luyện tập ra thì cũng chẳng biết làm gì nữa, may mắn là có thêm Tiểu Kỳ trò chuyện nên cũng bớt  nhàm chán đi phần nào.

Dần dần theo thời gian, hắn chả còn biết đến gì nữa, thật sự bây giờ hắn còn chẳng thể hô hấp bình thường được, dồn sức bò vào mép phòng nằm oạch xuống há mồm hít lấy hít để không khí nào họng.

Bây giờ hắn bắt đầu có chút sợ mấy cái tà môn này rồi, chán nản mà hỏi: "Tiểu Kỳ, trên thế giới này có người biết dị năng hay bay lượn gì không"

Hắn vừa sợ vừa mong chờ hồi hộp hỏi,vui mừng là nếu như thế giới này có dị năng tồn tại thì hắn có hi vọng tu luyện rồi sống đến bất tử không chừng đấy,con sợ hãi là mình còn đang yếu kém như vậy nếu gặp kẻ có dị năng thì chả biết phản kháng kiểu gì nữa,mới tập luyện có một xíu mà đã mệt như vậy rồi.

"Không có,ta cảm nhận được trên hành tinh này không có linh khí nên chắc chắn không thể tồn tại những kẻ như vậy"

"Nhưng dù không có linh khí thì ta vẫn cảm nhận được một cái gọi là thể khí,thế nên theo ta nghĩ thì ở đây vẫn có rất nhiều kẻ mạnh về thân thể,đại loại mấy tên cao thủ thật sự 1 mình đánh vài chục có khi cả trăm người không thành vẫn đề,thậm chí còn có thể nhảy lên mái nhà"

Tiểu Kỳ trầm ngâm một lúc rồi chắc chắn nói cho hắn.

Lục Cảnh nghe đến như vậy có chút thất vọng,bà nội đã không thể có dị năng cho hắn bất tử rồi giờ lại còn bỏ thêm mấy tên cao thủ võ hiệp thế này thì hắn đi mất"

Nhìn thấy Lục Cảnh mặt ủ mày chau,tiểu Kỳ vỗ nhẹ vai hắn cười nói :

"Hì hì đừng quên cậu còn có tôi,đợi lúc nào tôi dần hồi phục sẽ đưa cho cậu vài quyển công pháp tu luyện.

Dừng lại một chút,nó nói tiếp:

"Không dám nói trường sinh bất tử, sống vài trăm năm, trên ngàn năm thì không thành vấn đề"

Nhìn Lục Cảnh mặt lại nở nụ cười hớn hở,nó cười bỉ ổi ghé vào tai hắn nói:

"Đặc biệt có một quyển công pháp có thể giúp những người đàn bà khi quan hệ với cậu cũng có thể thay đổi thể chất tăng lên tuổi thọ đó nha, hà hà"

"Ực..."

Nghe đến đây,hai mắt Lục Cảnh đã bắt đầu nổi lên hứng thứ nồng đậm ,việc khác hắn có thể không quan tâm chứ mỹ nữ thì không được.

Bạn đang đọc Tọa Hạ Nhân Sinh sáng tác bởi Tranttrang
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Tranttrang
Thời gian
Lượt thích 12
Lượt đọc 796

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.