Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tâm sự-2

Tiểu thuyết gốc · 2280 chữ

Tại vùng ngoại thành phố, mặt trời nắng nóng như đổ lửa, từng tiếng chim hót kèm theo tiếng xe cộ ngang qua liên miên mãi không dứt!

Sống trong một cái đại đô thị quốc tế phồn hoa như vậy, mọi người mỗi ngày đều là bận rộn không nghĩ, mỗi ngày đều phải làm việc mệt mỏi như vậy. Thiên hạ rộn ràng trù phú, cũng đều là từ xâu dựng mà ra, thiên hạ được phát, phấn lớn cũng đều là do lòng tham con người, luôn luôn hướng về lợi ích mà đi.

Người ta có câu: thiên thời, địa lợi, nhân hòa âu cũng chỉ là một câu nói che đậy đi dục niệm tà ác vẫn chìm nổi đâu đó, thế tục hư vinh cùng đều là từ con người mà ra, kim tiền lợi ích vẫn cứ mãi như vậy quanh quẩn chìm nổi không dứt. Mọi người ngươi lừa ta dối vẫn mãi lục đục với nhau, suốt ngày vội vàng đi lại tại nhân thế, bận rộn với một mớ hỗn độn cùng vụn vặt, đến mức ngay cả gió trời, tiếng chim hót, khí tức thanh yên cũng đã là những cảm giác biến mất không lấy lại được.

Mà những người kia mang theo lòng tham không đáy cũng đã quen dùng cái mặt nạ  đường hoàng để lấy cớ che giấu sự dốt nát của mình, bọn hắn luôn tự cho là có thể thành thạo điêu luyện mà ứng đối gió nổi mây phun, bọn hắn sẽ không xem thậm chí còn mang lòng hoài nghi những tình cảm chân tình của thế giới này, bọn hắn sẽ mãi chẳng hiểu được, đó là một lũ chỉ biết dùng tiền tài ngụy trang chính mình, sau đó hoàn toàn làm ra vẻ đạo mạo sống một  cuộc sống của mình, chỉ là bọn hắn vẫn mãi sợ hãi có người xáo trộn, nhìn thấu bản chất đó.

Cứ như vậy, hết thảy nhân gian ấm lạnh đều không bao giờ móc nối với bọn hắn, bọn hắn là những kẻ vô tình nhất, nhu nhược nhất, cặn bã nhất, bọn hắn chỉ xứng đáng xuất hiện một lần trong một serie cuộc đời.

-Đó là nhân vật phản diện:)))

Tại trên đường lớn, lúc này đang có hai tên bịt kín đồ đen mang theo túi lớn đang chậm rãi hành động mờ ám. Cũng may trên đường lúc này nhiệt hạch cao độ để không người muốn bước ra ngoài, nếu không chỉ nhìn thấy thôi cũng đã phải líu lưỡi, mẹ nó xã hội thật mục nát, trộm cặp lại còn dám lộng hành giữa ban ngày.

"Ha ha, bà nội nó, hôm nay giàu to rồi, chạy nhanh còn kịp "

Trong buồng đợi xe, một trung niên nhân bỗng nhiên hô giọng, bên cạnh một nam nhân trùm kín mít người gật đầu.

Mười phần chen chúc tầng hầm để bọn hắn chui vào suýt chút nữa nghẹt thở.

"Hô...mày nghe được cái gì không?" Tên động bọn nghi ngờ hỏi một câu.

"Có, tiếng chó sủa.."

........

"Kệ mẹ đi, tên nhóc kia công nhận trốn thật  kĩ, con bà nó còn để anh em ngồi đợi thật lâu " Nam trung niên nhổ một ngum nước bọt căm tức chửi thề.

Tên đồng bọn có vẻ bình tĩnh hơn một chút, chỉ là vẫn thấp giọng mắng một câu: "Phiii..lão tử thấy nhóc còn lại ghê tởm hơn, nếu không có mụ mẹ già nó dạng háng cầu đại ca sai khiến, làm sao ông mày lại ra cái nơi chó chết này chứ, mẹ nó chết tiệt..."

"Không sao, nói cho mày biết, đại ca hứa với chúng ta, nếu hắn chơi chán sẽ đưa con mụ già nhường lại cho anh em, đến lúc đó phải đ-t chết nó một trận" Nam trung niên vỗ vai đồng bọn, trên mặt hiện ra mười phần ngu xuẩn nụ cười tà tiện, khinh bỉ mà nói.

"Hắc hắc, lão tử đợi...đến lúc đó tao chơi lộ  trên..."

"Vậy tao lỗ dưới"

"Được, nhưng mà bên dưới hai lỗ, tao xin nốt lỗ còn lại"

"Khà khà, chốt kèo...

"Hắc hắc...mẹ nó vừa nghĩ đã khó chịu rồi, tìm em nào giải quyết trước đã"

Tai nạn, không hiểu thấu giáng lâm tại một người bảo đó, có lẽ, lần này người còn sống sót sẽ trở nên càng thêm trân quý sinh mệnh của mình. Nhưng là hiện tại, không người nào lại sẽ biết được đến cùng ai mới có thể sống sót.

Đứng trước của nhà Hạ Đình, Lục Cảnh có chút ngại ngùng, cũng phải thôi khi đây là lần đầu tiên xem như đến nhà gái gặp trưởng bối nên cũng rất hồi hộp.

Trên tay hắn là một túi xách chứa một ít hoa quả,bánh kẹo,đặc biệt phía dưới của hắn là con chó sóc mà hôm trước hắn mua cho nàng,sang nhà gái mà không có quà gặp mặt thì đúng là hết nói nổi nên hắn chợt nghĩ ra mấy cái này.

Bỗng hắn chợt nghĩ ra mình còn cái thẻ phúc lợi gì đấy,vội vàng lấy ra xé nát xem nó có đem lại may mắn gì không,tờ giấy bị xé nát dần tan biến giữa không trung.

Bấm chuông một cái,lúc này Hạ Đình từ bên trong có chút khập khễnh đi ra nhìn mà thương, hôm này nàng mặc một cái váy xòe liền áo màu xanh dương có thể nhìn thấy đôi chân nhỏ trắng nõn với cái chiều cao 1m64 thì cũng đã gọi là tiêu chuẩn, khuôn mặt có trang điểm nhẹ nhìn rất đáng yêu.

Vội đi ra mở cổng cho Lục Cảnh, nàng nhìn trên tay của hắn là con chó hôm trước, hai mặt sáng lên cười híp lại trông vui lắm.

Tiếp nhận túi quà trên tay của hắn, nàng có chút đỏ mặt nói:

"Xíu nữa vào nhà cấm nói xấu gì đấy"

Nhìn nàng có chút lo sợ vừa có chút ngại ngùng khi hắn đến nhà chơi, hắn cũng thầm hiểu cho nàng khi hai đứa mới bắt đầu xác định quan hệ ngày hôm qua mà đã cướp đi luôn cái quí giá nhất đời con gái nên nàng hồi hộp như vậy là phải

"Được rồi,anh biết mà em cứ yên tâm"

Len lén xoa đầu nàng một cái ,cúi đầu xuống khẽ nói.

Có chút chần chức bước vào nhà nàng, lúc này Lục Cảnh nhìn thấy trên ghế sa lon chỉ ngồi một bà lão nhìn qua cũng chỉ tầm 55,60 tuổi, không thấy ba nàng ở đâu,hắn thầm thở phào ,cúi đầu lễ phép:

"Thưa bà,cháu chào bà ạ"

Lúc này bà Thanh rất cũng kinh ngạc nhìn Lục Cảnh, bà cứ nghĩ đây sẽ là một thằng nhóc nhìn qua có chút trẻ con, thư sinh nhưng không.

Bà không nghĩ đến cậu trai này nhìn qua lại có vẻ trưởng thành,lịch sự như vậy.

Nhưng bà là người từng trải,vội vàng che đi cảm xúc,mỉm cười hướng về hắn

"À Lục Cảnh phải không,cháu ngồi uống nước đi,để bà đi lấy chút hoa quả ra nhé"

Hắn lễ phép cảm ơn rồi ngồi xuống nhìn xung quanh căn nhà.

Đúng là nhà thị trưởng có khác,nó được xây theo phong cách cổ điển giống thời cung đình Huế ngày xưa, vòm nhà gỗ điêu khắc hình ảnh long phụng bắt mắt, xung quanh bức tường là một khung tượng quan âm ,sàn nhà thì được lát bằng gỗ lim ,nhìn qua thôi là cũng đủ biết giàu có rồi.

Một lát sau,bà Thanh từ trong bếp đưa ra một đĩa hoa quả đã cắt cùng với một lốc nước ngọt,ngồi xuống bà hiền hòa nói:

"Cháu uống một chút nước đi cho đỡ khát"

"Dạ cháu cảm ơn ạ"

Vội vàng cầm lấy ly nước ,hắn vội lễ phép cảm ơn.

Bà Thanh gật gù mỉm cười, giờ phút này bà có chút hài lòng về cậu trai này rồi,nhìn qua thì cũng trưởng thành, lễ phép.

Vả lại cũng vì tin vào cháu gái mình chọn đúng người nên bà cũng không có nghi ngờ gì về hắn nữa, bà mỉm cười nói:

"Lát nữa cháu ở lại ăn cơm cùng nhà bà luôn nhé,hôm nay ba nó không về nên hai bà cháu ăn một mình cũng chán"

"À dạ vâng ạ"

Lục Cảnh nghe vậy thì cũng rối rít gật đầu,có ngu đâu mà đi từ chối làm mất thiện cảm của bà nội Hạ Đình cơ chứ .

Lúc này thi Hạ Đình đi ra,tay nàng mang một chút bánh ngọt mà nàng mới tự tay làm, vì hắn sang nên nàng mới tự tay vào bếp đấy,hắn mà dám chê thì biết tay

"Cháu mời bà ăn bánh,cậu ăn đi"

Lục Cảnh cười cười, giờ thì xưng cậu tớ không anh em nữa à.

Cũng phải thôi khi mà nàng với hắn mới bắt đầu được một ngày,vả lại nàng còn là một tiểu thư da mặt mỏng nữa chứ.

"Mà cháu nhà ở khu nào nhỉ"

Bà Thanh quay sang hắn hỏi thăm.

"Dạ nhà cháu ở khu Lâm Thành ,cũng gần đây ạ "

Bà Thanh gật gù, cũng gần thật,sau đó bà nhìn Hạ Đình, mỉm cười ôn hòa nói:

"Cháu đi ra ngoài một lát nhé,bà có chút chuyện riêng muốn nói với bạn cháu"

Mặt Hạ Đình chợt trắng bệch,nàng sợ bà sẽ bắt buộc Lục Cảnh phải chia tay nàng,thế thì nàng chết mất,giờ nàng mới nhận ra nàng đã yêu hắn đến chết đi sống lại rồi,nàng muốn mở miệng nói gì đó nhưng không tài nào phát ra tiếng,đành cúi đầu ,mắt đỏ hoen đi lên phòng.

Thấy cháu gái đi lên phòng,bà Thanh quay sang nhìn Lục Cảnh hỏi:

"Cháu và con bé quen nhau bao lâu rồi?"

"Dạ tụi cháu quen nhau hơn một năm ạ"

Bà Thanh cười cười, cũng lâu đấy ,rồi bà lại có chút mềm giọng nói:

"Nhưng mà cháu này,bà cũng không có ý ngăn cản hai đứa, nhưng cháu có nghĩ là 2 đứa yêu đương quá sớm không.

Bà Thanh có chút lo lắng hỏi,bà nhiều lúc cũng sợ con bé ngây thơ rồi bị người ta lừa dối tình cảm lắm chứ, nó cũng chỉ mới 17,18 tuổi chứ có trưởng thành đâu.

"Dạ vâng,nhưng cháu nghĩ 2 đứa đã có 1 năm tìm hiểu kỹ về nhau"

Dừng lại một chút, mặt hắn chợt nghiêm túc lại: "Thế nên cháu nghĩ mình có thể chăm sóc em ấy, vậy nên cháu mong bà cho phép tụi cháu quen nhau"

Bà Thanh nghe vậy ngạc nhiên lắm, từ khi nào mà một cậu nhóc lại có thể nói ra một cậu dõng dạc như vậy chứ, bà cũng phần nào yên tâm ,nhưng bà phải hỏi chút nữa.

"Lục Cảnh này, bà thì không có ngăn cấm đâu,nhưng mà ba con bé lại khác"

Rồi bà Thanh kể về chuyện của mẹ Hạ Đình cho hắn nghe,xong rồi nói

"Ba con bé mong nó sau tìm được một người đàn ông thành đạt"

"Dù bà rất khâm phục quyết tâm của cháu,nhưng cháu có nghĩ mình có thể đạt được cái yêu cầu của ba nó không? "

Bà Thanh lúc này cũng rất hứng thú xem cậu trai nhìn qua đã trưởng thành này sẽ nói gì, bà có chút mong chờ.

Lục Cảnh nghe bà nói xong thì hắn mỉm cười ,đây có phải là thách thức không chỉ,nếu hắn không ứng luận đúng thì chắc là phải ra rìa rồi,bình thản nói:

"Xin bà yên tâm, cháu nghĩ bản thân cháu hoàn toàn có đủ điều kiện để chăm sóc Hạ Đình cả đời,hoàn toàn đủ tài chính để Hạ Đình có thể theo đuổi đam mê"

Bà Thanh cười nhẹ, hỏi:

"Vậy cháu nghĩ như nào là hoàn toàn đủ để lo cho con bé?"

"Bà đã nói rồi,bà không có ngăn cấm cháu với nó,bà có chút góp ý là cháu bây giờ có thể học thật tốt"

"Sau ra trường thì tụi cháu thích làm gì bà không ngăn cấm"

"Còn chuyện ba con bé để bà lo"

Nghe bà Thanh nói thì Lục Cảnh thầm thở phào, hắn không ngờ bà lại dễ tính như vậy,phải biết con cháu người ta mà bị hốt ở cái tuổi này có khi thằng trai đó gãy giò.

"Dạ vâng ạ, tụi cháu sẽ cố gắng học tập,với lại cháu cũng bắt đầu có chút kế hoạch gây dựng sự nghiệp ,hiện tại thì cũng đã kiếm được chút tiền nhỏ rồi ạ"

Bà Thanh cũng gật đầu tin hắn, bàn lúc nãy đã nhìn thấy con chó mà hắn mua tặng rồi,con đấy cũng phải 5 vạn đồng chứ ít đâu,dù nhà bà không thiếu chút tiền ấy đối với một câu thanh niên mà đã kiếm được số tiền như vậy, nếu mà bà ấy biết Lục Cảnh còn có hơn 20 vạn đồng, hơn nữa còn là chỉ qua một tuần không biết cái thân già của bà có đổ xuống không nữa.

"Ừm, thôi thì bà cũng không nói gì nữa,cháu ở lại ăn trưa với bà rồi về"

"Dạ vâng"

Thế là buổi trưa thì Lục Cảnh ở lại ăn cơm, hắn còn mạnh dạn xin vào bếp nấu một chút chứ ngồi không ngại lắm, bà Thanh thấy vậy cũng càng hài lòng về thằng cháu được xem là rể trong tương lai.

Bạn đang đọc Tọa Hạ Nhân Sinh sáng tác bởi Tranttrang
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Tranttrang
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 23
Lượt đọc 795

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.