Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sóng Thần

Phiên bản Dịch · 1365 chữ

Chương 1: Sóng Thần

Bảy giờ bốn mươi, Tô Lê bị báo thức của di động đánh thức.

Vừa mới tỉnh lại, người còn có chút mơ mơ màng màng, đầu hơi đau, hắn đưa tay từ trên tủ đầu giường cầm điện thoại di động lên nhìn đồng hồ, cảm thấy có chút mót nên bò dậy.

"Tối hôm qua lại uống say rồi, sau này không thể vậy nữa.”

Tô Lê cảm thấy miệng khô lưỡi khô, cổ họng khó chịu như có lửa.

Tối hôm qua quan trọng là tiếp khách hàng, vì kí được hợp đồng kia mà bữa tối, KTV, ăn khuya hắn đi liền ba tăng, hắn tưởng tửu lượng mình ổn rồi nhưng cũng không chống đỡ được.

Sau đó Tôn Lê đi tới nhà vệ sinh, móc họng ói ra, cứ lặp đi lạp lại như thế, cuối cùng say như chết, làm sao về nhà cũng không nhớ rõ nữa.

Tô Lê cảm tháy trong đầu hỗn loạn, nội tâm có phần khó chịu, hắn một thân một mình lăn lộn thật sự không dễ.

Hắn ngồi lên giường, phát hiện dép vừa mang vào bỗng có phần ẩm ướt.

"Hả? Sao mặt đất lại ướt như vậy?"

Tô Lê tỉnh táo hơn nửa, vội vàng đứng lên.

Lẽ nào tối qua uống say, hắn mở vòi nước quên đóng lại, kết quả nước tràn ra, khiến nền nhà bị ướt?

Nhìn nền nhà ẩm ướt, Tô Lê vội kiểm tra nhà bếp và nhà vệ sinh, xác định không có chỗ nào bị rò nước.

"Kỳ quái, không bị rò nước a, sao mặt đất lại ẩm ướt như vậy, cứ như bị lũ vậy, lẽ nào là ống nước nơi nào bị vỡ? Nhưng tàng này của ta là tầng cao nhất, không thể có nước rò từ trên lầu xuống được. Thật phiền, mình nên tìm thợ tới xem hay gọi cho chủ nhà đây? Quên đi, chờ đi làm về rồi tính."

Tô Lê lắc đầu một cái, cảm giác đầu có chút đau, hắn là sợ nhất là làm phiền người khác.

Đây là nhà hắn thuê, căn cao ốc này có tổng cộng ba mươi tầng, hắn thuê gian này vừa vặn là ở tầng cao nhất.

Nhìn thời gian, đã sắp 7 giờ 50, tám giờ rưỡi là giờ vào làm, đi xe công cộng chừng 20 phút là tới công ty.

Hắn không dám làm lỡ, vội vàng đánh răng rửa mặt.

Bởi vì tối hôm qua ngủ quá trễ, hiện tại đôi mắt vẫn đang mơ hồ, lúc rửa mặt liền thuận tay dùng khăn mặt đắp lên hai mắt, qua chừng mười giây mới lấy xuống, lúc này hắn cảm giác đôi mắt thoải mái không ít, tinh thần cũng tốt hơn.

Cất khăn mặt, hắn nghiêng đầu nhìn cửa sổ đang hé mở trong phòng vệ sinh, đưa tay đẩy cửa sổ, mở toang ra.

Nhìn ra ngoài cửa sổ, mí mắt Tô Lê đột nhiên nhảy một cái.

"Này. . . Đây là. . ."

Con ngươi Tô Lê phóng to, vội vươn đầu ra ngoài, nhìn ra ngoài cửa sổ, hít vào một ngụm khí lạnh.

Từ cửa sổ nhìn ra, bên ngoài là sóng nước lấp loáng, trừ bỏ nước, nhà cao tầng, đường, xe cộ, tất cả đều không thấy đây.

"Sao có thể có chuyện đó?"

Tô Lê nhịn không được lớn tiếng hô, ngực thình thịch nhảy loạn, ngay lập tức nhắm hai mắt lại, cả người khẽ run.

"Vừa mới nhất định là dùng khăn mặt che mắt quá dài, sinh ra ảo giác."

Tô Lê yên lặng thầm nghĩ, lại xoa hai mắt, sau đó lần nữa mở mắt.

Bên ngoài cửa sổ vẫn là mặt nước, thậm chí hắn còn thấy trên mặt nước cách đó không xa có một dép nhựa màu lam nổi bồng bềnh.

Ầm một tiếng, lần này Tô Lê đột nhiên đóng cửa sổ lại, lạnh người, lao ra phòng vệ sinh nhưng vì chạy quá nhanh mà đầu ngón chân đập vào khung cửa, đau đến mức trán đổ mồ hôi lạnh.

Chỉ không kịp nghĩ xem chân có bị thương không, Tô Lê đã khập khễnh vọt tới ban công, kéo rềm cửa sổ ra, sau đó, hắn ngây người như phỗng đứng cửa sổ, cả người cứng ngắc, trái tim nhảy lên kịch liệt, hai tay khẽ run.

Thông qua cửa sổ, rốt cục Tô Lê cũng thấy được rõ ràng hơn.

Hắn có thể nhìn thấy thành thị hoàn toàn bị nước nhấn chìm, thành phố đã biến thành mặt nước rộng lớn vô biên.

Trên mặt nước có thể nhìn thấy một ít linh tinh kiến trúc nhô ra ở phía xa xa.

Những những kiến trúc lộ ra khỏi mặt nước tất cả đều là kiến trúc vượt qua ba mươi tầng, ba mươi tầng trở xuống đều bị nước nhấn chìm.

Phòng Tô Lê ở vừa vặn là tầng ba mươi, cũng chỉ còn tầng của hắn là lộ lên trên mặt nước, từ tầng hai mươi chín trở xuống, toàn bộ đều bị nhấn chìm.

"Đây căn bản là chuyện không thể nào. . . Ta nhất định đang nằm mơ!"

Tuy Tô Lê đã hai mươi bảy tuổi, cũng coi như trải qua hai năm bị xã hội đánh đập, tâm chí vẫn tính là thành thục, nhưng giờ khắc này vẫn tràn ngập hoảng sợ, hoàn toàn không thể tiếp thu những gì mình vừa thấy, hắn mạnh mẽ nhéo tay trái mình một hồi.

Hắn nhéo rất tàn nhẫn, trên cánh tay xanh tím một mảng, khiến hắn đau tới mức hít một ngụm khí lạnh.

Đau đớn chân thật trước mắt khiến hắn ý thức được những thứ trước mắt không phải mơ, căn bản cũng không phải là ảo giác.

Đại não hỗn loạn của hắn dần bình tĩnh lại, hắn cúi đầu nhìn xuống nền nhà ẩm ướt.

Chẳng lẽ đây chính là nguyên nhân thực sự khiến nền nhà ẩm ướt?

Tối hôm qua hắn say rượu ngủ xong, thành phố đã thật bị sóng thần nhấn chìm?

Chỉ là, nếu là sóng thần khổng lồ như thế, sao chẳng có chút động tĩnh nào hết? Hay do hắn ngủ quá say nên không cảm nhận được gì?

Rất nhanh, Tô Lê giống nghĩ tới điều gì đó, hắn mở cửa ra, đi trên hành lang, vội đi tới cửa nhà hàng xóm.

Tầng này trừ hắn còn hai nhà nữa, Tô Lê không quen họ, chỉ biết sát vách có một nữ hài trẻ tuổi mặc trang phục thời thượng vừa chuyển tới không lâu, khoảng chừng chỉ, ba tháng đổ lại.

Vì giờ đi làm của hai bên khác nhau nên rất ít gặp, trước giờ chưa tầng nói chuyện.

Phần lớn thời gian hắn thấy nàng đều là khi nàng đi một mình, tình cờ cũng thấy nàng dẫn nam sinh về nhà, chỉ là ba lần hắn gặp đều là ba nam sinh khác nhau.

"Này, có ai ở nhà không!"

Tô Lê không để ý lễ phép, đập cửa đến vang động nhưng không người đáp lại.

Không thấy gì, Tô Lê theo hành lang đi tới một căn hộ khác.

Hắn nhớ tới người ở phòng này là một đôi vợ chồng trẻ tuổi nuôi một con Chihuahua rất ầm ĩ.

Hắn đang muốn gõ cửa thì phát hiện cửa không khóa, mà chỉ khép hờ.

"Có người ở nhà không?"

Tô Lê dừng lại vài giây, thấy không người đáp lại, liền đẩy cửa ra.

Cửa vừa bị hắn đẩy ra, đập vào mắt hắn là phòng khách bừa bộn, tủ giày ở cửa có hai đôi giày.

Một đôi là giày da của nam, một đôi là giầy cao gót của nữ, trong đó có một chiếc giày da lăn lông lốc, nằm dưới đáy tủ.

Bên cạnh là thùng rác bị ngã, rác trong thùng văng tứ tung.

Trên bàn ăn là thức ăn đóng hộp, một nửa đổ trên bàn, mì bị dội ra ngoài, trong tô chỉ một phần nước.

Bạn đang đọc Toàn Cầu Tiến Vào Thời Đại Hồng Thủy (Bản Dịch) của Tử Thần Điếu Giả

Truyện Toàn Cầu Tiến Vào Thời Đại Hồng Thủy (Bản Dịch) tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Buu.Buu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 22

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.