Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thời Khắc Lật Mặt

Phiên bản Dịch · 1730 chữ

Lâm Uyên có chút hiếu kỳ hỏi: "Đúng rồi, hệ thống, tiền chế tác ca khúc của ta ngươi định dùng vào việc gì?"

Chẳng lẽ hệ thống dùng tiền thăng cấp?

Kết quả dĩ nhiên không phải như vậy, hệ thống trả lời có chút ngoài dự liệu của Lâm Uyên: "Quyên cho người cùng khổ trên thế giới này."

Nguyên lai là làm từ thiện. Lâm Uyên gật đầu một cái không nói thêm gì.

.

Thời gian sau, tất cả đều diễn ra bình thường như cũ, cho đến ngày 18 tháng tư. Lại hai ngày nghỉ cuối tuần, Lâm Uyên rốt cuộc thông báo Tôn Diệu Hỏa: "Chuẩn bị tới công ty một chuyến, chúng ta hôm nay bắt đầu thu bài hát."

"Đến ngay đây!"

Tôn Diệu Hỏa vốn hẹn với bạn gái ra ngoài chơi, hiện tại đang trên đường, dù sao cũng là cuối tuần. Nhưng sau khi nhận được điện thoại của Lâm Uyên, hắn không chút do dự quay đầu xe, một cước dí sát chân ga phi tới công ty.

.

"Thân thể không thoải mái sao?"

Đang ở cửa phòng thu âm chờ đợi, lúc Lâm Uyên thấy Tôn Diệu Hỏa, đối phương phải thở hồng hộc thuận khí, tựa hồ vừa trải qua một phen vận động kịch liệt.

"Không...sao."

Tôn Diệu Hỏa chật vật nuốt ngụm nước miếng, cố gắng nặn ra một nụ cười. Hắn cũng sẽ không nói bản thân là sợ Lâm Uyên chờ sốt ruột, cho nên một đường tới công ty là cuống cuồng chạy vội.

"Hát được chứ?"

Lâm Uyên mở miệng hỏi, mấy ngày trước hắn đem «Hồng Mân Côi» gửi cho Tôn Diệu Hỏa. Đã qua vài ngày, đối phương hẳn luyện tập không sai biệt lắm.

"Thuộc lòng trôi chảy." - Tôn Diệu Hỏa nghiêm túc nói.

Hắn mấy ngày trước nhận được ca khúc «Hồng Mân Côi» cùng bản phối âm thanh điện tử. Sau khi nghe xong bản điện tử, cảm thụ duy nhất trong nội tâm chính là:

Không hổ danh Tiện Ngư!

Bài hát tốt như vậy, nếu như nói bản thân hát không còn không bạo hỏa, vậy mình đời này cũng sẽ không hát ca khúc của học đệ viết nữa!

Chính mình không xứng!

Lâm Uyên gật đầu một cái, tiến vào khu điều khiển chính của phòng thu âm. Bên này nhân viên làm việc đã chuẩn bị ổn thỏa, thuần thục đeo lên tai nghe.

Cách tấm kính thủy tinh, phía trong phòng thu âm Tôn Diệu Hỏa nhìn Lâm Uyên gật đầu một cái, sau khi điều chỉnh kiểm tra âm thanh hoàn tất, tiến hành lần đầu tiên thu âm:

'Trong cơn mơ triền miên bất tận, hình ảnh em ngập trong sắc đỏ kiều diễm. Để lại trong tôi nỗi đau mệt nhoài, cõi lòng lặng thinh, bất động...'

Lâm Uyên không hô ngừng.

Cho đến khi đối phương hát hoàn chỉnh lần thứ nhất, kỹ thuật viên ghi âm mới cho ra những đề nghị ban đầu, Lâm Uyên ở bên bổ sung một vài ý tưởng:

"Độ thuần thục không có vấn đề, nhưng ngươi sử dụng quãng giọng quá rộng, bài hát này toàn bộ quan điểm thể hiện chính là tương đối kìm nén, cứ cố gắng tìm cảm giác bi thương thì không đủ, thời điểm ngươi biểu diễn có thể hơi thu liễm một chút, chúng ta thử lần nữa."

Tôn Diệu Hỏa gật đầu.

Lần thứ hai biểu diễn, hắn áp dụng loại tâm tình mà Lâm Uyên mới truyền đạt, bất quá Lâm Uyên nghe một chút lại hô dừng: "Bài hát này cảm xúc chính đi kèm quả thật có chút kiềm chế, nhưng kiềm chế cũng phân loại tầng thứ, bộ phận mở đầu ngươi có thể lý giải giống như ai oán."

"Ai oán?"

Tôn Diệu Hỏa lần nữa gật đầu.

Thời điểm hắn hát đến phần ca từ điệp khúc, Lâm Uyên mới lần thứ ba đưa ra yêu cầu của bản thân:

"[Thứ không chiếm được vĩnh viễn khiến trái tim xao động, người được yêu lại quá hững hờ] đây chính là tầng kiềm chế thứ 2 của ca khúc, thuộc dạng sau ai oán, đó là than thở."

Những đề nghị này một bộ phận xuất phát từ yêu cầu của hệ thống với ca khúc, một bộ phận từ chính Lâm Uyên hiểu.

Những lần thu âm trước Lâm Uyên cũng dùng loại phương thức này. Hắn không cần Tôn Diệu Hỏa hoàn toàn đi bắt chước bài hát nguyên bản, biểu diễn ca khúc thực ra mỗi người đều có phương thức riêng càng thích hợp hơn với bản thân. Tại địa cầu, Trương Bích Thần cũng biểu diễn «Hồng Mân Côi», cảm giác hoàn toàn bất đồng với nguyên bản, nhưng đều tương tự rất êm tai. Mặc dù Tôn Diệu Hỏa có ưu thế âm vực tương tự với giọng hát nguyên bản, nhưng cũng không đến mức cần phải tiến hành thuần bắt chước.

Các lần thu âm sau đó cũng diễn ra giống vậy.

Lâm Uyên cùng nhân viên phòng thu thay phiên đưa ra yêu cầu, mà Tôn Diệu Hỏa chính là hấp thu, hiểu những đề nghị này, không ngừng điều chỉnh chi tiết biểu diễn của mình.

Phòng thu cùng hiện trường không giống nhau.

Ca khúc phát hành hoàn mỹ nhất cơ bản đều được xuất ra từ phòng thu.

"Kế tiếp là tầng kiềm chế thứ ba."

'Từ phía sau lưng ôm người thật chặt, lại nhớ mong một gương mặt khác, nói ra thật châm biếm biết bao'

“Ngươi cắt nghĩa trên mặt ca từ, sẽ phát hiện tác phẩm biểu đạt tâm tình như một kiểu tự giễu nhàn nhạt, không cần quá sâu cay, đối với tiết tấu bài hát càng sẽ càng thêm mượt mà."

"Kỹ xảo không cần dùng quá nhiều."

"Đại đa số ca khúc là dùng thanh âm, kỹ thuật hát lên, cảm tình đi sau phụ trợ. Bài hát này là muốn dùng cảm tình đi hát, thanh âm là phụ trợ. Trong giọng điệu ai thán ngân nga đều đều, ngàn vạn lần không nên dùng âm thăng, sử dụng phương pháp âm thán ngâm xướng, dần dần biến thành kiểu giọng khàn khàn như ai oán..."

Kỹ thuật viên ghi âm sẽ đưa ra các kiến nghị trước, nhưng phía sau căn bản là Lâm Uyên giải thích.

Kỹ thuật viên càng nhiều là từ góc độ kỹ thuật giảng giải đưa ra yêu cầu, Lâm Uyên chính là từ góc độ ca khúc giảng giải. Người trước tương đối khách quan, mà cảm tình của riêng mỗi người hiểu sẽ tương đối chủ quan. Cho nên Tôn Diệu Hỏa khó vượt qua nhất là cửa ải của Lâm Uyên.

'Lại rơi vào hư không...

rơi vào khoảng không vô tận...'

Lâm Uyên giảng giải còn chưa đủ rõ ràng, thỉnh thoảng cũng tiến hành biểu diễn làm mẫu một chút. Vấn đề cuống họng khiến cho hắn không có cách nào trở thành ca sĩ, nhưng tùy tiện biểu diễn một vài đoạn nhạc không quá cao lại rất đơn giản.

Biểu diễn xong giọng hát của mình, Lâm Uyên nói:

"Chú ý thấy không, trước lúc hát lấy hơi, đem khí tức nén xuống, có thể mỗi một câu hát xong đổi hơi một chút, căn cứ tình huống thực tế để điều tiết tiết tấu hít thở. Nếu như ngươi bộc phát cảm xúc, ta có thể chấp nhận việc điều phối hơi thở không chuẩn."

Tôn Diệu Hỏa chỉ biết gật đầu.

Đại đa số nhạc sĩ sẽ không nghiêm khắc như vậy giống Lâm Uyên, tất cả ca sĩ biểu diễn đều lấy ý kiến của nhân viên phòng thu làm chủ, chỉnh sửa về kỹ xảo chi tiết. Nhưng Lâm Uyên cùng những nhạc sĩ còn lại bất đồng là, hắn từng tự học rất nhiều năm thanh nhạc, nếu như cuống họng không bị ảnh hưởng bởi bạo bệnh, cũng sẽ là một ca sĩ cực kỳ ưu tú. Cho nên hắn đối với biểu diễn hiểu biết cùng yêu cầu rất cao, đại đa số nhạc sĩ đều không đuổi kịp.

Nhìn từ một góc độ nào đó, có thể nói tất cả mọi người trong phòng thu âm đều là công cụ nhân.

Loại nhạc sĩ toàn chức, vừa viết nhạc vừa viết lời như Lâm Uyên, đồng thời còn tinh thông biểu diễn quá ít. Nếu như các nhạc sĩ đều giống Lâm Uyên, vậy các nhân viên phòng thu không ít người sẽ phải đối mặt với thất nghiệp.

"Trước cứ như vậy đã."

Bận bịu mấy tiếng đồng hồ, Lâm Uyên rốt cuộc hô nghỉ ngơi, lúc này Tôn Diệu Hỏa vẫn không đạt tới yêu cầu tiêu chuẩn của Lâm Uyên, bất quá đây là sự tình đã trong dự liệu:

"Tiếp theo ngươi bỏ thời gian luyện tập cho tốt đi."

"Được."

Tôn Diệu Hỏa chuẩn bị ‘mài lều’ .

Cái gọi là mài lều chính là ý tứ cắm chốt tại phòng thu âm lâu dài, sử dụng các thiết bị chuyên dụng để luyện tập.

Về nhà cũng có thể luyện bài hát, tùy thời đều có thể luyện bài hát, nhưng phòng thu âm hiệu quả tốt nhất.

Bởi vì bằng thiết bị chuyên dụng có thể phản hồi rất nhiều thanh âm chi tiết, hơn nữa phòng thu âm có nhân viên phòng thu nhìn chằm chằm, tùy thời có thể cho ca sĩ những chỉnh sửa nhỏ để hoàn thiện.

Lâm Uyên trực tiếp rời đi.

Thời gian sau đó, hắn cũng không xen vào sự tình thu âm bài hát nữa. Phiên bản ca khúc chính thức, phải đợi Tôn Diệu Hỏa hoàn toàn hiểu rõ bài hát này mới được, ngược lại Lâm Uyên cũng không vội vàng gì.

Mà lúc này, theo thời gian dần về cuối tháng.

Trên nền tảng văn học Bộ lạc, sàn thi đấu của 30 vị tác gia lấy đoản thiên tiểu thuyết làm vũ khí, rốt cuộc cũng phải chém giết ra kết quả!

Thậm chí có người gọi đùa:

Đây là thời khắc lật mặt vương giả!

.

Hồng Mân Côi – Trương Bích Thần: youtu.be/djpDp_4fZ04

Bạn đang đọc Toàn Chức Nghệ Thuật Gia (Dịch) của Ngã Tối Bạch
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi SS2201AS
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 225

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.