Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phàm ca, anh không có lòng tự trọng à?

Phiên bản Dịch · 1888 chữ

Edit: Cơ Hoàng

Mục Ninh Tuyết vừa nghe xong, nhíu mày lại.

“Con nuôi của ta là Vũ Ngang cũng trạc tuổi cậu, để nó so đấu với cậu đi!” Mục Trác Vân nói.

“Hay là...” Mục Ninh Tuyết còn muốn nói gì đó.

Mục Trác Vân không cho Mục Ninh Tuyết cơ hội nói nhiều, quay ra nói với Đặng Khải: “Đặng Khải, tôi biết anh thích chăm sóc tiểu bối, nhưng thằng nhóc này nói năng lỗ mãng với tôi như thế nào thì anh cũng nghe thấy rồi đấy. Tôi đã lui một bước để cậu ta thi đấu với con nuôi của tôi là Vũ Ngang rồi, nếu thua thì tên nhóc này phải dập đầu xin lỗi đến khi tôi hài lòng mới thôi, còn nếu thắng thì tôi sẽ nhận lỗi với cậu ta, Trác Vân tôi sẽ không để bụng chuyện hư hỏng ba năm trước nữa!”

Mục Bạch với Mục Hạ vừa nghe xong, đột nhiên nở nụ cười.

Vũ Ngang, Vũ Ngang sẽ ra tay!

Vẫn là Mục Trác Vân cáo già, đoán được Mục Ninh Tuyết đứng ra thực chất là muốn giải vây giúp Mạc Phàm.

Sao Mục Trác Vân có thể tha cho Mạc Phàm dễ dàng như vậy được, cho dù Mục Ninh Tuyết một lòng muốn giúp Mạc Phàm thì ông ta cũng không thể nuốt cơn giận này xuống.

Vũ Ngang là người tu luyện điên cuồng mà cả Mục thị thế gia đều biết, vừa nhắc tới người này mọi người đều không khỏi rùng mình. Nếu là do Vũ Ngang ra tay, bảo đảm thằng nhóc Mạc Phàm này sẽ bị chết vô cùng thảm!

“Hiệp Hội Ma Pháp có quy định hai bên quyết đấu ma pháp bắt buộc phải là người đủ mười tám tuổi, chính vì vậy tôi sẽ làm trọng tài trong trận quyết chiến lần này, ngày Mạc Phàm và Vũ Ngang tròn mười tám tuổi sẽ tiến hành quyết đấu ma pháp!” Đặng Khải nghiêm túc nói.

Mục Trác Vân hừ lạnh một tiếng, xem như là đáp ứng.

Mạc Phàm gật đầu một cái nói: “Để tôi quyết đấu với một cô gái đúng là hơi khó ra tay, thay bằng một người con trai cũng tốt, tôi sẽ đánh cho hắn đến nỗi bố của hắn cũng không nhận ra!”

Mục Trác Vân nghe thấy Mạc Phàm khoác lác như vậy thì càng tức giận thổi mạnh râu mép.

Cứ chờ rồi xem, đến ngày mười tám tuổi quyết đấu ma pháp, ta sẽ khiến cho cậu thua một cách cực kỳ thảm hại, mất hết tôn nghiêm!

Hiệp Hội Ma Pháp, Liên Minh Thợ Săn, trường học ma pháp là những tổ chức bảo vệ học sinh ma pháp vô điều kiện, nhưng chỉ cần đủ mười tám tuổi trở thành Ma pháp sư thành niên thì họ sẽ phải chịu trách nhiệm cho hành vi của chính mình.

Mục Trác Vân không cần phải chấp nhặt với một đứa trẻ con mười sáu tuổi xấu miệng, hai năm nữa thôi, chờ khi nó thành niên rồi chẳng phải ông ta sẽ dày vò được nó chết đi sống lại sao?

...

Mục Trác Vân đã tức giận rời đi, đương nhiên hiệu trưởng và mấy vị lãnh đạo khác cũng phải đi tiễn.

Lúc Mục Ninh Tuyết rời đi đã liếc nhìn Mạc Phàm bằng ánh mắt ý tứ sâu xa như có gì muốn nói nhưng lại không biết phải nói như thế nào.

Mạc Phàm biết Mục Ninh Tuyết đang giúp mình.

Nếu Mục Ninh Tuyết đứng ra để giải quyết thì cô bé sẽ ra tay nhẹ hơn Mục Trác Vân nhiều, một khi người có cấp bậc như Mục Trác Vân đã động thủ thì sẽ tạo thành sự đả kích mang tính chất hủy diệt đối với Mạc Phàm và gia đình của hắn.

Tiếc là ý nghĩ của cô đã bị bố của mình là Mục Trác Vân nhìn thấu.

Mục Trác Vân biết Mục Ninh Tuyết sẽ nương tay, vì vậy ông ta thay đổi người, để người tu luyện điên cuồng nổi danh nhất Mục thị là Vũ Ngang tới đối phó Mạc Phàm. Mục Vũ Ngang là kẻ nghe lời Mục Trác Vân răm rắp, cho dù nói Vũ Ngang giết Mạc Phàm thì Vũ Ngang cũng sẽ thực hiện không chút do dự!

Mục Trác Vân không có lý do gì phải nương tay với con vật nhỏ dám chửi mình như vậy, tạm thời cứ cho hắn ở trường học dễ chịu hai năm. Khi tốt nghiệp rồi, dù hắn đẹp đẽ tới cỡ nào, dám đối phó với Mục thị thì đúng là chán sống rồi!

...

...

Cuối cùng thì trận phong ba này cũng bình tĩnh lại.

Các bạn trong lớp nhìn Mạc Phàm biến thành học sinh xuất sắc chỉ trong một giây, lại nghĩ tới hành động ban nãy của hắn mà không biết nên nói cái gì.

Cái thằng Mạc Phàm này thực sự bị điên rồi!

Đấu với Mục thị thế gia, người ta là gia tộc lớn, gia tộc ma pháp tùy tiện lôi một người ra cũng có thể nghiền ép trường trung học phổ thông Ma pháp Thiên Lan rồi...

Nói trắng ra thì, học sinh xuất sắc siêu cấp ở trung học phổ thông Ma pháp như Mục Bạch cũng chỉ là con cháu chi thứ không đủ tư cách ở trong gia tộc của bọn họ!

Biểu hiện của Mạc Phàm mày ngày hôm nay làm cho mọi người rất giật mình, tuy nhiên điều này không có nghĩa là mày có tư bản để khiêu khích con quái vật khổng lồ Mục thị này.

Haiz, vốn có thể nhảy vượt long môn hóa rồng, cuối cùng lại bị hủy hoại không còn manh giáp.

Có ai mà không biết Mục thị là gia tộc lớn nhất ở Bác Thành chứ, đắc tội với Mục thị, sau này khó mà tiếp tục sống yên ở Bác Thành.

Ở trường học, miễn cưỡng còn có một vùng đất Thần Thánh như vậy che chở, vừa ra xã hội, tuyệt đối sẽ bị hại vô cùng thê thảm!

Tùy tiện quá, sao phải tùy tiện như vậy cơ chứ, cơ hội mà bao nhiêu người chờ đợi cứ thế bị Mạc Phàm đánh mất như vậy, đã vậy còn kéo theo kẻ địch lớn như thế.

...

“Phàm ca, anh ngầu quá, bọn em đều sợ Trác Vân lão gia muốn chết, còn anh thì mắng thẳng mặt ông ta là lão già khốn nạn không dưới một lần, ha ha ha. Thật ra có rất nhiều người trong số bọn em đều thầm mắng ông ta là lão già khốn nạn.” Tính cách Trương Tiểu Hầu khá ngại ngùng, nhưng lại cực kỳ hâm mộ người anh tên Mạc Phàm này.

Mạc Phàm từng là kẻ cầm đầu của đám trẻ trong khu nội thành này, trước kia tuyệt đối là hô một tiếng cả đám nghe theo. Trước đây Triệu Khôn Tam cũng từng lăn lộn theo Mạc Phàm đại ca, chỉ sau khi chuyện kia xảy ra thì Triệu Khôn Tam mới nương nhờ vào Mục Bạch, rất nhiều người cũng không dám chơi với Mạc Phàm nữa.

Trương Tiểu Hầu chính là fan trung thành của Mạc Phàm, không cần biết Mạc Phàm làm chuyện khác người gì, chuyện gì cậu ấy cũng đều tán thành cả hai tay hai chân!

Trương Tiểu Hầu cũng biết chuyện ba năm trước, bây giờ lại thấy Mạc Phàm phản kích không chút sợ hãi như vậy thì càng nảy sinh lòng kính nể, cả đời này cậu ấy đều không khí phách như Phàm ca được!

“Vậy chú nói thử xem Mục Ninh Tuyết có bị anh mê hoặc hay không?” Mạc Phàm nhíu mày tự luyến.

“Ầy... Chuyện này hơi khó nói, dù sao lão già khốn nạn kia cũng là bố của cô ấy.” Trương Tiểu Hầu nói.

“Haiz, hôm nay tâm trạng anh rất tốt, nghỉ một lúc rồi đến căn tin làm quả trứng rán đi.” Mạc Phàm gác tay lên vai Trương Tiểu Hầu đi đến căn tin.

“Ha ha, nếu anh được nhìn thấy vẻ mặt của Mục Bạch với Triệu Khôn Tam vừa nãy chắc anh sẽ càng vui vẻ hơn.” Trương Tiểu Hầu cảm thấy được phun ra ngoài một ngụm ác khí.

Khuôn mặt của chó săn Triệu Khôn Tam kia thực sự đã bị đánh sưng lên, có nằm mơ hắn cũng không ngờ tu vi Mạc Phàm lại cao hơn hắn không chỉ một cấp bậc.

Mà Mục Bạch thì càng không cần nhiều lời, cả ngày giả bộ ông mày là đệ nhất thiên hạ, kết quả thì sao? Chẳng phải là bị Phàm ca anh minh thần võ giết chết đó sao.

Có thể xác định là Mục Bạch thực sự đang lấy lòng Mục Hạ giống như con trai vậy, hi vọng Mục Hạ có thể giúp cậu ta tiến vào Mục thị đồng thời được tu luyện cùng với con em nòng cốt...

Kết quả lão già khốn nạn kia không thèm nhìn cậu ta vài lần, lại còn vừa ý Mạc Phàm. Mà làm người trợn mắt líu lưỡi nhất là Mạc Phàm còn ném thứ mà Mục Bạch nằm mơ cũng muốn có được như ném rác rưởi, cũng tát thẳng mặt lão già khốn nạn, sảng khoái, thực sự là quá sảng khoái!

Không hiểu nổi lão già khốn nạn Mục Trác Vân nghĩ cái gì, ba năm trước lão già khốn nạn đó đã được thể nghiệm tính khí hung bạo độc mồm độc miệng của Mạc Phàm rồi, hôm nay lại còn vọng tưởng xóa nhòa hiềm khích lúc trước mà mời chào nên bị Mạc Phàm mắng cho máu chó đầy đầu 1] không theo kịch bản.

[1] Máu chó đầy đầu: Theo mê tín dị đoan trước đây, nếu cẩu huyết dính trên đầu yêu nhân, thì sẽ làm cho yêu pháp mất tác dụng. Về sau được dùng để tả sự mắng chửi rất hung dữ khiến cho người bị mắng chửi giống như yêu nhân bị nhiễm phải cẩu huyết trên đầu, không có cách gì chống đỡ, bất lực không làm gì được. Hiện nay cụm từ này còn được hiểu với nghĩa là mắng chửi xối xả, té tát.

Có lẽ hôm nay huyết áp của Mục Trác Vân sẽ tăng cao không ít!

“Nhưng Phàm ca này, nếu lão già khốn nạn đó đóng gói tiểu công chúa và cầm đồ cưới đến cầu xin anh tiến vào Mục thị, anh vẫn cự tuyệt thật hả?” Trương Tiểu Hầu hỏi một câu yếu xìu.

“Đương nhiên là đồng ý!”

“Mịa, Phàm ca, anh không có lòng tự trọng à?”

“Ồ, chú nói cũng khá hợp lý.” Mạc Phàm đột nhiên vuốt cằm suy tư.

“Anh cũng cảm thấy mình không có lòng tự trọng hả?”

“Biến ra chỗ khác đi, anh đang nói bắt lão già khốn nạn kia xin lỗi thì được cái lông gì, không bằng bắt lão ta đóng gói Mục Ninh Tuyết với đồ cưới đưa cho anh!” Mạc Phàm nói.

Bạn đang đọc Toàn Chức Pháp Sư Chính Bản của Loạn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi CơHoàng019
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 25

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.