Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chúng ta cứu người trước có được không?

Phiên bản Dịch · 1370 chữ

Edit: Cơ Hoàng

Đường Nguyệt, Trương Kiến Quốc, Trần Vĩ Lượng đều sửng sốt.

Huấn luyện viên trưởng Trảm Không vừa mới bay vào hang động, tốc độ có nhanh mấy thì cũng không thể giết chết U Lang Thú nhanh như vậy được.

Nếu là thế thì rốt cuộc U Lang Thú chết như thế nào?

“Sau khi Triệu Hoán Thú của pháp sư Triệu Hoán chết thì chính pháp sư Triệu Hoán cũng phải chịu tổn thương tinh thần và linh hồn ở một mức độ nhất định, có vẻ như U Lang Thú chết thật rồi.” Đường Nguyệt nói.

Xem bộ dạng vừa nãy của Bạch Dương, rõ ràng là bệnh trạng do Triệu Hoán Thú tử vong, việc này không làm giả được.

“Chẳng phải U Lang Thú đã đuổi theo Mạc Phàm vào hang động sao?”

“Đúng đấy, sao đột nhiên lại chết rồi?”

“Chẳng lẽ là hang động quá tối, U Lang Thú bị va vào nham thạch nên chết rồi?” Trần Vĩ Lượng nói.

Bạch Dương quay mặt lại, cặp mắt kia trở nên oán độc chưa từng có.

Mẹ ông mới đâm đầu chết, cả nhà ông đều đâm đầu chết.

U Lang Thú của tôi không phải thỏ ngu mà đâm đầu vào cọc gỗ chết được, U Lang Thú có năng lực nhìn ban đêm, thân hình lại cực kỳ mạnh mẽ, sao có thể tự đâm vào nham thạch chết được!

Cho dù cả bốn mươi học sinh này đồng loạt phóng thích ma pháp cũng chưa chắc đã giết chết được U Lang Thú đâu!

“Chúng ta qua đó xem thử đi.” Đường Nguyệt nói.

“Đúng, đúng, chúng ta mau qua đó đi.”

“Chi viện sẽ tới đón những học sinh này về sớm thôi.”

...

...

Trong hang động

Huấn luyện viên Trảm Không vẫn đứng ngẩn ra như cũ, không tin nổi những gì mà mình vừa nhìn thấy.

Học sinh tên Mạc Phàm kia vẫn chưa chết, lúc này cậu ta đang cõng một đồng bạn thương tích đầy người.

Lẽ ra con U Lang Thú phát cuồng kia phải do anh ta giết chết, nhưng giờ nó đang đứng thẳng ở phía dưới... Nói chính xác là bị một cái thạch nhũ đâm thủng thân thể và ghim chặt ở đó.

Nó cũng không còn dấu hiệu của sự sống.

U Lang Thú chết rồi!

Sức chiến đấu của con U Lang Thú này không kém gì một con yêu ma chân chính, Trảm Không thả nó ra không phải để những học sinh này đánh bại mà chỉ để nó đóng vai yêu ma cho đám học sinh này có một lần rèn luyện thật sự.

Còn đánh bại con U Lang Thú này ấy hả?

Đây là nhiệm vụ bất khả thi, ngay cả một tiểu đội thợ săn chân chính cũng sẽ bị diệt toàn quân khi đối mặt với yêu ma chứ đừng nói đến đám học sinh vừa nhìn thấy yêu ma đã run chân này.

Vì lẽ đó nên khi đuổi vào tới đây thì Trảm Không cũng chỉ hy vọng đừng có nhiều học sinh bị giết chết trước khi anh ta kết thúc con U Lang Thú này.

Nhưng giờ anh ta lại nhìn thấy một cảnh mà chính anh ta cũng không thể tin được.

U Lang Thú chết rồi!

Bị thạch nhũ đâm chết tại chỗ.

Trên đời không thể có chuyện trùng hợp như vậy được, không thể do thạch nhũ tự rụng xuống rồi đập trúng con U Lang Thú đang phát cuồng này được. Huống hồ tốc độ và phản ứng của U Lang Thú nhanh như vậy, trước khi thạch nhũ rơi xuống thì nó có thể tránh khỏi dễ dàng.

“Là em... là em làm hả?” Huấn luyện viên trưởng Trảm Không vẫn chưa tỉnh hẳn, cuối cùng mới đưa mắt khóa chặt học sinh Mạc Phàm.

Nhìn qua thì cậu học sinh này cũng không có gì đặc biệt, tóc ngắn gọn gàng sạch sẽ, khuôn mặt vẫn tính là anh tuấn, thân thể và vẻ mặt toát ra mấy phần uể oải, hai tay lại giữ chặt một thiếu niên gầy yếu người đầy vết máu và đang định cõng cậu nhóc gầy yếu kia ra ngoài hang động.

Mạc Phàm vừa ngẩng đầu, đôi mắt cũng tràn ngập chấn động.

Cánh!

Huấn luyện viên này có cánh!

Phong Chi Dực, Mạc Phàm biết đây chính là Phong Chi Dực nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ lúc mình nhìn thấy Phong Chi Dực lại chấn động tâm linh như vậy.

Bóng người đó lơ lửng giữa không trung, sau lưng còn có Phong Chi Dực giống như thiên sứ... Mẹ, ngầu chết mất thôi!

“Em làm bằng cách nào?” Huấn luyện viên trưởng Trảm Không vẫn mang theo vài phần khó tin.

Hỏi câu này xong, đột nhiên Trảm Không cảm thấy mình hỏi hơi thừa.

Theo các loại dấu hiệu ở hiện trường hung án, có thể thấy do học sinh Mạc Phàm lợi dụng Hỏa Tư đốt đứt thạch nhũ, thạch nhũ rơi xuống đâm xuyên qua U Lang Thú.

Nhưng Trảm Không vẫn có cảm thấy nghi ngờ và rất kinh ngạc.

Trước tiên, em học sinh này phải bình tĩnh đến mức độ nào mới nghĩ ra cách dẫn U Lang Thú vào trong hang động rồi dùng thạch nhũ làm vũ khí như thế này? Thứ hai là cậu ta đã làm thế nào để khiến cho U Lang Thú đứng đó không nhúc nhích và bị thạch nhũ rơi xuyên qua người?

Nói chung anh ta thật sự rất khó tiếp nhận sự thực này: Một học sinh lớp mười một đã đơn độc giết chết một con U Lang Thú có thực lực mạnh hơn yêu ma mấy lần!

“Huấn luyện viên trưởng, vừa nãy em vô tình phát hiện vòng tay màu xanh lam này trong hang động, không biết là em có được tính đã hoàn thành nhiệm vụ treo thưởng không ạ? Ma cụ của em đâu?” Mạc Phàm đi tới trước mặt huấn luyện viên trưởng Trảm Không rồi cười tươi.

Trảm Không lắc đầu mạnh một phát, lúc này mới nhận ra được chuyện gì!

Ôi cái đệch!

Bản huấn luyện viên chưa chuẩn bị Ma cụ gì được không!

Nhiệm vụ treo thưởng này vô cùng khó khăn, bởi vì hang động có U Lang Thú bảo vệ, vòng tay màu xanh lam này lại bị thả chỗ nào đó mang tính tượng trưng, hoàn toàn không hi vọng những học sinh này có thể lấy được.

Trong dự tính của Trảm Không thì có một nửa học sinh đã bị đào thải ở cửa ải trước đó, một nửa còn lại sẽ bị diệt toàn quân ở chỗ U Lang Thú!

Chưa bao giờ anh ta nghĩ tới... lại có một học sinh biến thái làm thịt U Lang Thú luôn!

Rốt cuộc đây là tên yêu quái gì thế!

Ngay cả giáo viên và các huấn luyện viên cũng chưa chắc đã địch nổi U Lang Thú, thế mà nó lại bị học sinh này giết chết!

Còn Ma cụ sao?

Ma cụ là thứ rất đắt đỏ, sao Trảm Không có thể mang nó ra được?

Nhưng mà...

Rõ ràng là cậu học sinh này đã hoàn thành nhiệm vụ treo thưởng.

Mạc Phàm thấy sắc mặt vị huấn luyện viên trưởng này trở nên cực kỳ quái dị, cũng đã đưa tay ra đòi Ma cụ.

“Khặc khặc... Chúng ta cứu người trước, cứu người trước đã!” Cuối cùng huấn luyện viên trưởng Trảm Không lúng túng nói.

“À quên, cũng đúng... Em nhớ là thầy đã nói sẽ thưởng Ma cụ phòng ngự, giá trị của Ma cụ phòng ngự cũng phải mấy trăm triệu đó!” Mạc Phàm gật đầu, thể hiện sự tán thành của mình.

Huấn luyện viên trưởng đang phe phẩy Phong Chi Dực bay đi vô cùng đẹp trai bỗng mất thăng bằng, suýt chút nữa thì không né được mà đâm thẳng vào thạch nhũ...

Em giai ơi, chúng ta cứu người trước đã được không!

Bạn đang đọc Toàn Chức Pháp Sư Chính Bản của Loạn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi CơHoàng019
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 24

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.