Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hồng Môn yến

Phiên bản Dịch · 1691 chữ

Edit: Cơ Hoàng

Ánh trăng xinh đẹp, tự bản thân Bác thành đã mang vẻ bình tĩnh, nhu hòa, trang nhã của một thành phố phương Nam. Ở đây có nước vòng quanh thành, chậm rãi chảy xuôi; núi ở ngoài thành kéo dài không dứt.

Ngày mai sẽ là một ngày cực kỳ quan trọng đối với cuộc đời Mạc Phàm.

Con cái nhà nghèo không có cái gọi là lễ thành niên, tuy nhiên ở trong mắt của người khác thì hắn đã có một cái lễ thành niên rất tốt rồi, đó là làm một vai phụ trong lễ thành niên của một con cái nhà giàu khác.

Theo quan điểm của mọi người thì Mạc Phàm chính là một cái giẻ lau ngồi chồm hỗm trên mặt đất cho Vũ Ngang lót đôi giày da đen bóng của hắn, làm cho hắn càng trở nên tài năng xuất chúng hơn những người bạn cùng trang lứa.

Nhưng có chắc mọi chuyện sẽ đúng như vậy không?

Nâng cốc bia bên cạnh lên, Mạc Phàm ngẩng đầu uống một ngụm bia mát lạnh sảng khoái vào bụng.

Trước mắt là một dãy nhà cao tầng, toà cao ốc cao trăm mét kia đang đứng vững ở trước mặt hắn, giống như một thanh bảo kiếm cô độc ngạo nghễ đứng ở trung tâm đô thị đèn đuốc huy hoàng.

Khi trong lòng vẫn còn đang cảm thán, phía sau hàng hiên bỗng có tiếng bước chân truyền đến. Tiếng bước chân đó rất có quy luật, cũng rất nhẹ nhàng chậm rãi.

Có một trận gió lạnh lẽo thổi từ phía sau lưng Mạc Phàm, hắn không cần quay đầu lại cũng biết người mới đến là ai.

"Tôi hỏi Tâm Hạ, cô ấy nói cậu đang ở đây." Giọng nói hơi lạnh lùng, êm tai của một cô gái truyền tới. Nếu giọng nói này không lạnh lùng như vậy, có lẽ sẽ tươi đẹp như chuông bạc ngân trong ngày tuyết rơi vậy.

"Muộn như vậy còn tìm tôi à? Lần này tôi không thể dẫn cậu chạy trốn nữa rồi." Mạc Phàm thuận tay bắt lấy một tờ báo dùng để lót đậu phộng, đặt nó sang bên cạnh ra hiệu cho người ta đến ngồi cạnh mình.

Mục Ninh Tuyết đứng ở đó, nhìn thấy trong đôi mắt mờ ám quen thuộc của Mạc Phàm có mấy phần khác biệt.

Lúc còn nhỏ, cậu ta thường hay dẫn cô đến một vài chỗ ngạc nhiên cổ quái chơi. Đến đâu cậu ta cũng đều có thể ngồi bệt trên mặt đất, còn cô lại không dám ngồi vì sợ làm bẩn chiếc váy đẹp đẽ của mình. Cũng không biết từ khi nào cậu ta đã có thói quen tìm bất kỳ một đồ vật gì đó hơi sạch sẽ một chút, kể cả áo của cậu ta rồi trải ở bên cạnh, thế nên thỉnh thoảng cũng có lúc áo của cậu ta hơi bẩn thỉu.

"Ngày mai cậu đừng đến nữa, Vũ Ngang sẽ tay ác độc với cậu đấy. Cậu ta rất nghe lời bố tôi, nói gì nghe nấy, bất kỳ ai làm bố tôi khó chịu, dù chỉ là một câu mắng cậu ta cũng sẽ ghét như kẻ thù, không chết không thôi." Mục Ninh Tuyết không qua đó ngồi, chỉ đứng tại chỗ nói với Mạc Phàm.

"Bố của cậu nuôi được một con chó tốt đấy, có lẽ ở Bác thành này ông ta bảo hắn cắn ai hắn sẽ cắn người đó không chút do dự." Mạc Phàm không có chút hảo cảm nào với Vũ Ngang.

"Cậu ta rất quái lạ, tôi cũng không thích cậu ta." Mục Ninh Tuyết nói.

"Vậy được, để ngày mai tôi sẽ dạy dỗ cậu ta giúp câụ" Mạc Phàm cười nói.

"Cậu nghe không hiểu à? Tôi nói ngày mai cậu đừng có đến." Mục Ninh Tuyết nhíu mày.

"Đại tiểu thư, cậu đã đến cấp bậc pháp sư trung giai chưa?" .

"Ngày mai cậu đừng đến nữa, tránh thoát một kiếp này, sau đó lập tức đến đại học ma pháp đi. Trong bốn năm cậu ở đại học tôi sẽ từ từ nắm giữ quyền lực trong gia tộc, đến lúc cậu quay về Bác thành sẽ không có ai làm gì với cậu nữa."

"Cậu muốn bao dưỡng tôi hả? Nhưng mà ngày mai tôi rất muốn đi." Mạc Phàm quay đầu, giả vờ kinh ngạc nói.

"Cậu..." Mục Ninh Tuyết tức giận đến nỗi lồng ngực không ngừng phập phồng.

Cô đã rất nghiêm túc nhắc nhở cậu ta rồi, vậy mà cậu ta còn đùa kiểu này. Rốt cuộc cậu ta có biết nếu đắc tội với bố của cô thì cậu ta sẽ không có chỗ để dung thân ở Bác thành nữa!

Mục Ninh Tuyết phát hiện mình không thể câu thông với Mạc Phàm, không thể làm gì khác hơn là xoay người rời đi.

...

"Phàm ca, em nghe nói tiểu công chúa đi tìm anh." Trương Tiểu Hầu nhắn tin tới hỏi.

"Đúng vậy."

"Sao thế?"

"Cô ấy vẫn rất ngưỡng mộ anh của chú, nên đến nhờ anh ngược chết cái tên Vũ Ngang kia."

"Nói tiếng người đi.”

"Thôi được rồi, cô ấy bảo anh chạy trốn đi, đừng để bị đánh chết, ha ha ha ha."

"Phàm ca, em cũng kiến nghị anh chạy đi, Vũ Ngang là một tên biến thái, tính cách lại vô cùng kỳ quái."

...

Cuối cùng ngày đó cũng đến rồi.

Mới sáng sớm mà ở nhà cô Mạc Thanh, Mạc Phàm đã có thể nghe được tiếng vui mừng từ trong sơn trang cách đó không xa truyền đến.

Những chiếc xe hào hoa kiêu sa nối tiếp nhau trên đường núi uốn lượn lái vào trang viên Mục thị. Cũng chỉ có Mạc Phàm là dám nghênh ngang đi xe mô tô đến mà không cần biết có làm mất mặt danh hiệu "đối thủ của Vũ Ngang" hay không.

Vừa đi vào đến trước cổng sắt lớn của trang viên, Mạc Phàm đã nhìn thấy mấy bóng người quen thuộc.

"Lê Văn Kiệt, Phì Thạch, cuối cùng mọi người cũng tới rồi. Mau vào đi, trang viên chúng tôi có mấy đầu bếp là đầu bếp tốt nhất của Bác thành, bảo đảm sẽ hợp khẩu vị của mọi người." Quách Thải Đường đứng ở cửa đón tiếp các đội viên của mình.

"Ha ha ha, nhờ phúc của cô mà những cảnh sát nho nhỏ này mới có cơ hội được đến xem nhà của một gia tộc lớn là như thế nào đấy." Phì Thạch vỗ cái bụng đói đang ục ục biểu tình của mình và nói.

"Đáng tiếc là tên nhóc Phạm Mặc kia có việc nên không đến được, phải để cậu ta tìm hiểu một chút về sinh hoạt xa xỉ của Thải Đường, đến lúc đó cậu ta sẽ theo đuổi cô không buông." Lê Văn Kiệt nói.

Quách Thải Đường lườm Lê Văn Kiệt một cái cháy xém mặt mày.

Thực ra trong lòng Quách Thải Đường cũng cảm thấy hơi đáng tiếc, lần này cô ta rất hi vọng có thể mời Phạm Mặc đến nhà mình chơi một chút.

Ồ, người kia là Phạm Mặc sao?

Trong lúc Quách Thải Đường chuyển ánh mắt chợt thấy một bóng người khá quen thuộc. Nhưng khi nhìn kỹ lại, trong lòng Quách Thải Đường bỗng tràn đầy căm ghét và buồn bực.

Đây đâu phải là Phạm Mặc chứ, rõ ràng là tên khốn Mạc Phàm mà.

Thật không biết thằng nhóc này ăn phải cái gan gì mà dám quyết đấu với Vũ Ngang. Chút nữa kiểu gì hắn cũng bị đánh dở sống dở chết cho mà xem.

"Hừ, đến rồi à?" Quách Thải Đường liếc mắt nhìn Mạc Phàm, dáng vẻ có thể hình dung bằng hai chữ kiêu ngạo.

"Đúng vậy, không có chỗ nào để ăn sáng." Mạc Phàm vô cùng đê tiện nói.

Quách Thải Đường giận mà không có chỗ trút giận, tên khốn này coi sơn trang Mục thị là chỗ cung cấp tiệc đứng miễn phí à?

"Bây giờ cậu xin lỗi tôi, tôi sẽ nói Vũ Ngang xuống tay với cậu nhẹ một chút." Quách Thải Đường hừ lạnh nói.

"Chị vẫn canh cánh trong lòng cái vụ tôi thấy chị mặc quần áo sao? Cùng lắm tôi chịu trách nhiệm với chị là được rồi, có lớn lao gì đâu." Mạc Phàm nói.

"Cậu muốn chết à!"

Mạc Phàm đùa giỡn Quách Thải Đường xong, cười ha hả đi về phía sơn trang Mục thị.

Tốt xấu gì thì hắn cũng là nhân vật quan trọng trong ngày hôm nay, chắc là sẽ có vị trí của hắn. Mà quên đi, hôm nay nhiều đồ ăn ngon như vậy, cứ ăn hết trước đã.

"Này, tên nhóc cuồng ngạo kia là ai vậy?"

"Là con cháu gia tộc nào thế nhỉ? Dám đùa giỡn với chị Thải Đường của chúng ta."

"Đâu phải con cháu gia tộc gì, cậu ta là con trai của một tài xế, dám mắng Mục lão gia ở trước mặt mọi người. Người quyết đấu ma pháp với Vũ Ngang ngày hôm nay chính là cậu ta." Quách Thải Đường cực kỳ xem thường nói.

"Thế hệ trẻ tuổi bây giờ lớn lối như vậy sao?"

"Cũng không hẳn đâu, cứ nhìn cậu bé Phạm Mặc của đội chúng ta đi, vừa có Lôi hệ, thực lực thì vững chắc, tuổi trẻ mà không tự cao. Thải Đường này, tôi chân thành khuyên cô mau bắt Phạm Mặc lại đi, đừng để cậu ta chạy theo cô gái khác..." Phì Thạch lại xen vào một lần nữa.

"Đừng có nói lung tung nữa, hừ, lần này mời cậu ta tới nhà của tôi, vậy mà cậu ta không đến, ai thèm để ý tới cậu ta chứ!" Gò má Quách Thải Đường nóng lên đỏ chót, vội vàng hạ thấp giọng giải thích.

Bạn đang đọc Toàn Chức Pháp Sư Chính Bản của Loạn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi CơHoàng019
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.