Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quyết đấu Ma pháp!

Phiên bản Dịch · 1813 chữ

Edit: Cơ Hoàng

"Có vẻ như lần này lão già Mục Trác Vân kia đã dốc hết vốn liếng rồi, ngài có thể nhìn ra trên người cậu nhóc kia có bao nhiêu món Ma khí, Ma cụ không?" Đặng Khải suýt chút nữa thì nhảy dựng lên khi trông thấy cảnh này.

Hiệu trưởng Chu thì cứ lắc đầu liên tục.

Phần lớn các học sinh trong trường của bọn họ đều đánh không lại đệ tử của các thế gia, nguyên nhân chính dẫn đến việc này không chỉ do hai bên có sự chênh lệch về mặt tu vi mà còn do trang bị của các học sinh cũng không được tốt bằng người khác.

Như trong lễ thành niên ngày hôm nay, không biết lão già Mục Trác Vân kia đã trang bị cho Vũ Ngang bao nhiêu kiện Ma cụ và Ma khí.

Mạc Phàm thì sao?

Ngoại trừ một cái Liêm Cốt Thuẫn lấy được từ chỗ của Trảm Không ra, hình như không còn thứ gì khác nữa.

Mẹ! Thế này thì đánh bằng niềm tin à?

Xem cảnh này, hiệu trưởng Chu và không ít người đều cảm thấy đau lòng.

"Đặng Khải, nếu cuộc quyết đấu này là do ngài làm chứng, vậy thì ngài hãy làm trọng tài đi." Mục Trác Vân khẽ mỉm cười, dáng vẻ của ông ta lúc này như đang háo hức chờ xem trò mèo vờn chuột sắp diễn ra vậy.

Đặng Khải không biết nên nói cái gì, chỉ có thể yên lặng cầu nguyện cho Mạc Phàm.

"Cả hai em đều là những Ma pháp sư trẻ tuổi tài ba và cùng trang lứa, trận quyết đấu này chỉ có mục đích đốc thúc các em chăm chỉ tu luyện hơn mà thôi... Nói tóm lại là phải biết dừng đúng lúc!" Đặng Khải đứng ở giữa hai vị Ma pháp sư trẻ tuổi, nói to để toàn trường đều có thể nghe thấy.

Sau đó Đặng Khải khẽ lui về phía sau một chút, nhưng chưa hoàn toàn ra khỏi đấu trường.

Ở vị trí này, nếu có chuyện gì bất ngờ xảy ra thì ông ấy cũng có thể kịp thời can thiệp.

"Được rồi, hai bên bắt tay chào hỏi đi, chờ khi tôi ra chỉ lệnh là có thể bắt đầu trận đấu." Đặng Khải nói.

Mạc Phàm bước đến trước mặt Vũ Ngang, đưa tay ra.

Trong lòng bàn tay của Vũ Ngang lén ngưng tụ ra một vệt băng lạnh lúc bắt tay với Mạc Phàm, Mạc Phàm lập tức cảm thấy có một luồng khí lạnh giá đang xâm lấn vào tận cốt tủy của hắn.

Mạc Phàm phản ứng cũng nhanh, cánh tay hắn tự dưng đỏ chót. Hắn dùng hỏa diễm bảo vệ bắp thịt, mạch máu, xương cốt của mình, sau đó mặt không biến sắc dùng một cái tay khác dựng ngón giữa lên với Vũ Ngang.

"Mày đúng là một con chuột nhắt không biết điều, nhưng không sao, tao sẽ đóng băng cái đầu toàn nước đó của mày, cho mày tỉnh táo lên một chút." Vũ Ngang buông tay ra, cười lạnh một cái rồi quay lại vị trí của hắn.

"Tao chờ." Mạc Phàm đáp lễ.

Sau khi trở lại vị trí của mình, Mạc Phàm đưa mắt quét qua xung quanh sau đó không tự chủ được mà nhắm hai mắt lại.

Kể từ giây phút mà hắn bước vào cái sơn trang này, hắn đã không nhớ rõ có bao nhiêu người từng nhìn mình với con mắt cười nhạo và thương hại, không biết có bao nhiêu người bên ngoài thì nói hắn can đảm hơn người nhưng khóe miệng lại nhếch lên nụ cười có ý xem thường hắn "không biết tự lượng sức mình, lấy trứng chọi đá".

Trên thế giới này thỉnh thoảng sẽ có một số người tự cho là mình thông minh, những người đó sẽ thường dùng dáng vẻ người từng trải và thái độ cười trên sự đau khổ của người khác để nhìn những người đang làm những chuyện hơi khác lạ so với bọn họ, nhưng chính những người này lại không nhận ra được rằng mình mới là con ếch ngồi đáy giếng. Họ sống trong một thể chế mà tự bọn họ cảm thấy bản thân không thoát ra được, vì thế họ hi vọng tất cả mọi người cũng đều phải giống với mình, đồng thời dùng cái mà bọn họ tự cho là kinh nghiệm và tầm nhìn hạn hẹp để cười nhạo những người dám liều mình tạo nên sự khác biệt kia.

Có một số người cứ thích cười trên sự đau khổ của người khác, thích gây sự không để người khác được yên, lại còn thích phô ra cái trí thông minh có hạn của mình để thể hiện mình hơn hẳn mọi người.

Ngày hôm nay, hắn sẽ làm cho toàn bộ đám người đó phải câm miệng!

"Trận quyết đấu bắt đầu!" Đặng Khải ra lệnh một tiếng, tuyên bố trận quyết đấu ma pháp mà Mạc Phàm chờ mong đã lâu chính thức bắt đầu.

Một giây sau, trong mắt Mạc Phàm đã bắn ra từng tia sáng màu đỏ thắm. Người ta có thể thấy rõ bên trong nhưng tia sáng này có bảy Tinh Tử hỏa diễm đang liên kết với nhau tạo thành Tinh Quỹ.

Tinh Quỹ hoàn thành, ma pháp xuất hiện!

Một ngọn lửa bỗng vọt lên trong lòng bàn tay của Mạc Phàm, hỏa diễm cực nóng đang nhảy nhót giống như những Tinh Linh. Dường như chúng nó đã không thể chờ đợi được nữa, muốn đốt cháy tất cả những vật thể ở xung quanh!

"Hỏa Tư – Thiêu Đốt!"

Tốc độ nối liền Tinh Quỹ của Mạc Phàm khá là nhanh, thậm chí mọi người vẫn còn cảm thấy như lời tuyên bố của Đặng Khải đang vang vọng bên tai.

Sự phóng thích ma pháp thành thạo như vậy làm cho những người ở có mặt đây đều hơi kinh ngạc.

"Đúng là có chút tài năng, nhưng vấn đề là Hỏa Tư cấp một này không có bất kỳ tác dụng gì."

"Kỳ lạ, chẳng phải tên nhóc này đã nắm giữ Hỏa Tư - Phần Cốt rồi sao? Tại sao cậu ta lại sử dụng Hỏa Tư – Thiêu Đốt nhỉ? Rõ ràng là uy lực của Phần Cốt mạnh hơn nhiều so với Thiêu Đốt, nếu đã có thể chiếm được cơ hội phóng thích ma pháp trước, sao lại không ra tay tàn nhẫn hơn?" Huấn luyện viên La Vân Ba lập tức nói ra sự nghi ngờ trong lòng mình.

Những người đã từng gặp hoặc hiểu Mạc Phàm một chút đều biết Mạc Phàm là người đầu tiên trong toàn trường nắm giữ ma pháp sơ giai cấp hai. Lúc trước hắn đã từng dùng Hỏa Tư - Phần Cốt thể hiện sức mạnh trong kỳ rèn luyện rồi, nhưng trong trận quyết đấu quan trọng ngày hôm nay hắn lại tung ra một chiêu Hỏa Tư – Thiêu Đốt là có dụng ý gì?

Ngược lại, Vũ Ngang có vẻ không sốt ruột một chút nào. Hắn ta cứ đứng im nhìn Mạc Phàm hoàn thành Tinh Quỹ, như thể đang nói: Mày hoàn thành Tinh Quỹ trước thì có tác dụng gì?

"Băng Mạn!" Vũ Ngang không đợi thêm nữa, đồng trời lấy ý niệm của chính mình khống chế các Tinh Tử.

Vũ Ngang triển khai kỹ năng cũng cực kỳ thành thạo, từng luồng khí lạnh bắt đầu lượn lờ trên cơ thể mặc áo trắng quý khí của hắn.

"Băng Mạn – Ngưng Kết!"

Vũ Ngang tiếp tục đọc ra tên ma pháp của mình, nhiệt độ trong sàn quyết đấu đột nhiên giảm xuống, từ mùa hè khô nóng biến thành mùa đông giá lạnh.

Tuyết và sương đang rơi xuống, có vô số hạt băng, bụi băng lượn ở trong không khí.

Băng sương màu trắng rơi xuống khu vực Mạc Phàm đang đứng, với độ lạnh giá của kỹ năng Băng Mạn này, chỉ cần Mạc Phàm đứng ở khu vực Băng Mạn ba giây thôi thì chắc chắn nửa người dưới của hắn sẽ bị đông thành khối băng.

Băng Mạn là một kỹ năng cực kỳ có ưu thế trong trận quyết đấu.

Trong cấp bậc sơ giai, trừ Phong hệ và Thổ hệ ra, các hệ khác sẽ không có bất cứ một kỹ năng di động nào.

Từ trước tới giờ thì phạm vi của Băng Mạn đều khá là lớn, một khi Băng Mạn hạ xuống, trong lúc băng sương còn đang thưa thớt, các Ma pháp sư phải chạy ra khỏi khu vực này trong vòng ba giây, nếu không sẽ bị đông cứng lại. Nếu người nào chạy không đủ nhanh thì sẽ không thoát khỏi được khu vực băng hàn này.

Băng Mạn của Vũ Ngang bao trùm một khu vực lớn trên vị trí của Mạc Phàm, cho dù Mạc Phàm có dốc toàn lực chạy trốn thì cũng không thể chạy ra khỏi phạm vi của Băng Mạn trong vòng ba giây được. Thế nên ba giây sau Mạc Phàm sẽ biến thành một cái bia ngắm hình người.

Tiếp theo Vũ Ngang lại phóng thích thêm một tầng Băng Mạn, trong vòng ba giây nữa Mạc Phàm sẽ biến thành một cái tượng băng khiến cho tất cả mọi người trong sân cười to.

Hết cách rồi, yêu ma và các Ma pháp sư có khả năng hành động không nhanh mà đứng yên khi đối phó với Băng hệ thì đúng là một hành vi cực kỳ ngốc nghếch. Bởi vì trong tất cả các kỹ năng ma pháp sơ giai, Băng Mạn được coi là kỹ năng có ít hàm lượng kỹ thuật nhất nhưng lại thực dụng nhất!

"Mẹ kiếp, thằng này bị ngu à? Sao còn đứng im ở đó chứ?”

"Phải tôi thì tôi đã chạy từ lâu rồi, nếu để bị đông lại, trận đấu này coi như kết thúc."

Mạc Phàm vẫn không chạy, nếu là các Ma pháp sư có kinh nghiệm khác, nhất định họ sẽ di động khi phải đối mặt với Băng Mạn, vì như vậy mới không bị đông lại một cách dễ dàng.

"Muốn đóng băng tao sao?" Lúc này Mạc Phàm bỗng mỉm cười.

Ngay từ đầu Mạc Phàm đã không có ý định quăng quả cầu lửa trên bàn tay của mình về phía Vũ Ngang rồi, thực ra hắn biết rõ kỹ năng Hỏa hệ cấp một nho nhỏ này không thể giải quyết Vũ Ngang được. Hỏa Tư – Thiêu Đốt này hắn dùng cho mục đích khác!

Bạn đang đọc Toàn Chức Pháp Sư Chính Bản của Loạn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi CơHoàng019
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.