Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trận quyết đấu vẫn chưa kết thúc đâu!

Phiên bản Dịch · 1736 chữ

Edit: Cơ Hoàng

"Mục Trác Vân, hôm nay hai vị nhân tài trẻ tuổi của Bác thành đều biểu hiện cực kỳ xuất sắc rồi, tôi thấy chúng ta cứ kết thúc như vậy đi. Ngài là người dẫn đầu Bác thành, bỏ qua cho mấy lời cuồng ngôn của người trẻ tuổi đi." Cuối cùng hiệu trưởng Chu vẫn mở miệng.

Thực ra tất cả khách khứa ở đây đều biết mối quan hệ giữa Mạc Phàm với Mục Trác Vân, đồng thời họ cũng biết nếu trận này Mạc Phàm mà thua thì sẽ phải dập đầu xin lỗi Mục Trác Vân cho đến Mục Trác Vân hài lòng mới thôi.

Mạc Phàm biểu hiện làm mọi người bị chấn động, một kỳ tài tự mình tu luyện tới Hỏa Tư cấp ba như vậy xứng đáng được mọi người kính nể.

Lúc này Mục Ninh Tuyết cũng đưa mắt nhìn Mục Trác Vân, cô cũng hi vọng bố mình bỏ qua chuyện này.

Trong trận quyết đấu này, nếu không phải Vũ Ngang chiếm ưu thế do có nhiều Ma cụ, chắc chắn hắn ta sẽ bị bại dưới tay người mà mọi người không lường được là Mạc Phàm. Mục Ninh Tuyết cảm thấy dù Vũ Ngang thắng trận đấu này thì cũng không có gì gọi là vẻ vang.

"Cứ thế bỏ qua sao? Đừng hòng!" Mục Trác Vân lạnh lùng đáp lời.

Lúc đầu là thằng nhóc kia dám chạy đến chỉ thẳng vào mặt ông ta mà mắng, sau này sao Mục Trác Vân ta còn mặt mũi lăn lộn ở Bác thành nữa? Nếu đã thắng rồi, chuyện lúc trước chắc chắn phải thực hiện!

"Mạc Gia Hưng, ông vui cái gì vậy? Ông có biết là con trai của ông sắp phải dập đầu xin lỗi người ta không?" Ở vị trí ngồi ngoài trời, một người làm vườn nói.

"Dập đầu cái gì cơ?" Mạc Gia Hưng hỏi, khuôn mặt đầy vẻ mờ mịt. Mạc Gia Hưng vui là vì ông không ngờ được rằng con trai của mình lại được các nhân vật lớn trong thành khen ngợi.

"Mịa, chẳng lẽ ông không biết lão gia Mục Trác Vân có một vụ cá cược với con trai của ông sao? Nếu Vũ Ngang thua, Mục Trác Vân sẽ tự mình xin lỗi nhà các ông về chuyện năm đó, mà nếu con trai của ông thua, cậu ta sẽ phải dập đầu xin lỗi lão gia Mục Trác Vân cho đến khi ông ấy hài lòng mới thôi! Con cái nhà bọn tôi cũng chỉ dám lén lút nói Mục Trác Vân mấy câu thôi, vậy mà con trai của ông lại dám mắng thẳng mặt ông ta mấy lần. Một nhân vật lớn như ông ta dù có khoan dung đến đâu cũng sẽ có lúc tức giận, hôm nay chắc chắn ông ta sẽ không buông tha cho Mạc Phàm đâu!" Người làm vườn kia nói.

Mạc Gia Hưng hoàn toàn không biết vụ cá cược này, thực sự là một người cha cực kỳ hồ đồ.

Mạc Gia Hưng nghe mà sửng sốt, ông thật sự không biết chuyện này!

Con trai của ông cứng đầu, cao ngạo như thế nào Mạc Gia Hưng là người hiểu rõ nhất. Nó phải dập đầu xin lỗi người ta ở ngay trước mặt bạn học, thầy cô, hàng xóm, Mục Ninh Tuyết, trước mặt nhiều người như vậy sao?

Trẻ con bây giờ có lòng tự ái khá cao, bị đánh một cái mà đã nhảy lầu tự sát, nếu phải dập đầu xin lỗi người ta trong trường hợp như vậy, có lẽ cả đời bọn chúng đều không ngóc đầu lên nổi mất!

Mạc Gia Hưng vội vàng đứng lên, chạy về phía vị trí chủ tọa.

"Mục lão gia, Mục lão gia..." Mạc Gia Hưng hô gọi Mục Trác Vân.

"Ồ, là Mạc Gia Hưng hả?" Mục Trác Vân híp mắt, ông ta vẫn còn nhớ vị tài xế già này.

"Xin ngài hãy nể tình tôi phục vụ nhà họ Mục nhiều năm, đừng làm khó dễ một đứa bé. Ngài xem hôm nay có nhiều người như vậy, không ít người là bạn cùng lớp, thầy cô, bạn bè của nó..." Mạc Gia Hưng vội vàng lên tiếng xin xỏ cho Mạc Phàm.

"Đừng, đừng, cậu đừng nói chuyện phục vụ nhiều năm như thể tôi không trả tiền lương cho cậu như thế. Chuyện lần đó tôi đã rất nể tình cầu khẩn của cậu rồi, lần này tôi không bỏ qua cho con trai cậu được!" Thái độ của Mục Trác Vân cực kỳ kiên quyết.

Mạc Gia Hưng lập tức hoảng sợ, ông thật không ngờ còn có chuyện phải dập đầu xin lỗi này.

Thời đại bây giờ đã là thời kỳ hào hoa phong nhã rồi, nếu phải dập đầu xin lỗi ở ngay ở trước mặt nhiều người như vậy, không biết lòng tự ái sẽ bị đả kích đến mức nào?

"Chuyện đó... vậy để tôi dập đầu xin lỗi ngài thay nó, hãy để tôi làm thay nó. Con hư là lỗi của cha, tôi sẽ dập đầu xin lỗi ngài thay nó, dập đầu đến lúc nào ngài hài lòng mới thôi." Mạc Gia Hưng nói mà mặt hốt hoảng.

Vừa mới dứt lời xong, vị tài xế già này thật sự quỳ xuống trước mặt mọi người. Đôi mắt đã tràn đầy nếp nhăn kia cứ nhìn lên Mục Trác Vân đang ngồi ở vị trí chủ tọa.

Ánh mắt mọi người lập tức rơi vào người Mạc Gia Hưng.

Mạc Gia Hưng đối mặt với ánh mắt chằm chằm của mọi người như vậy cũng cảm nhận được một sự khuất nhục vô cùng lớn.

Nhưng mà nghĩ kỹ lại, nếu để cho người đã tu luyện ma pháp tới loại vượt xa bạn bè cùng trang lứa như Mạc Phàm làm chuyện như vậy, nhất định là sự khuất nhục này sẽ bị phóng đại lên vô số lần.

Con trai ông đã đạt được sự khen ngợi của các nhân vật lớn ở Bác thành này rồi, thậm chí suýt chút nữa đã đánh bại Vũ Ngang được Mục thị bồi dưỡng trọng điểm. Ba năm nay chắc chắn là nó đã phải nỗ lực tu luyện nhiều lắm... Nó là một đứa trẻ rất thông minh, nó lỗ mãng đi cá cược với Mục Trác Vân như vậy, chẳng phải là muốn tìm lại thể diện cho người cha già vô tích sự này, lấy lại thể diện mà năm đó đã bị ném đi như chó sao?

Đứa con trai này mạnh hơn nhiều so với ông nghĩ, sau này chắc chắn nó cũng có thể trở thành một vị Ma pháp sư vô cùng xuất sắc. Nếu hôm nay nó phải dập đầu với người ta, có lẽ cả đời này nó sẽ phải sống trong bóng tối. Dù sao ông cũng chỉ là một người tài xế già không có chút tiền đồ nào mà thôi, làm việc mất mặt cả đời này cũng không ảnh hưởng nhiều đến ông.

Nhìn Mục Trác Vân, Mạc Gia Hưng thấy Mục Trác Vân sẽ không nguôi giận dễ dàng như vây, ông cắn răng một cái, cúi gập người xuống.

Trong sàn quyết đấu, Mạc Phàm vừa nhìn thấy cảnh này, trái tim hắn đau như trúng tên vậy, chưa bao giờ quặn đau như bây giờ.

Những người cao cao tại thượng, trước sau gì cũng vẫn cao cao tại thượng.

Người thấp hèn thấp kém, cả đời cũng sẽ thấp kém thấp hèn.

Xã hội này thật sự có chuyện bình đẳng sao?

Nếu như thật sự bình đẳng, sẽ không có chuyện hắn bị đánh bay chỉ vì hắn thân cận với Mục Ninh Tuyết.

Nếu như thật sự bình đẳng, sẽ không đến nỗi mất luôn cả nhà, cái gian nhà mà gia đình hắn tránh gió tránh mưa đã biến thành một phần bất động sản nhỏ như muối bỏ biển của Mục Hạ!

Nếu thật sự bình đẳng, sẽ có vô số người được chứng kiến một trận quyết đấu công bằng, sẽ không xuất hiện chuyện dùng tiền tung ra nhiều Ma cụ như một ngọn núi lớn làm cho loại người xuất thân rễ cỏ như hắn cảm thấy khó có thể vượt qua như vậy!

Thời đại trước có sự phân hóa giai cấp rất rõ ràng, làm người ta biết rõ chính mình có vị trí như thế nào trong xã hội. Thế nhưng trong thời đại này, chuyện đáng sợ nhất chính là rõ ràng có năm bảy loại người, nhưng lại làm cho người ta không hề hay biết. Chắc chắn xã hội sẽ không nói rõ cho ta trước khi chúng ta rời ghế nhà trường. Sau đó, khi chúng ta bước vào xã hội sẽ bị vùi dập như sấm sét giữa trời quang, đánh ta không kịp trở tay, đau đến nỗi không muốn sống nữa!

Người thì quỳ dưới đất? Người thì ngồi trên ghế?

Có rất nhiều lúc chúng ta đang đứng nhưng lại chẳng khác gì đang phải quỳ cả!

"Bố, bố đứng lên đi." Mạc Phàm quay mặt về phía Mạc Gia Hưng và Mục Trác Vân.

Mạc Gia Hưng xoay đầu lại, hai đầu gối lại không có dũng khí lên, Mạc Gia Hưng rất sợ Mục Trác Vân sẽ bắt Mạc Phàm tự đến xin lỗi.

Mục Trác Vân vẫn ngồi ở đó, thờ ơ không chút động lòng.

Mạc Phàm liếc mắt nhìn người cha lại hi sinh cho mình một lần nữa, vừa liếc nhìn Mục Trác Vân vẫn cứ không hề có một chút ý tứ sẽ bỏ qua kia.

"Bố, không cần phải đáp lễ với Mục Trác Vân sớm như vậy đâu, trận quyết đấu này vẫn chưa kết thúc." Mạc Phàm nhìn Mạc Gia Hưng, trong đôi mắt tràn đầy sự lạnh lẽo và phẫn nộ!

"Đáp lễ sao?" Mạc Gia Hưng hoàn toàn không hiểu con trai của mình đang nói cái gì.

Mục Trác Vân càng không biết cái tên này đang nói chuyện quái quỷ gì.

Đáp lễ? Làm như Mục Trác Vân này chắc chắn phải quỳ xuống xin lỗi các người vậy!

Bạn đang đọc Toàn Chức Pháp Sư Chính Bản của Loạn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi CơHoàng019
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 26

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.