Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trời sinh song hệ!

Phiên bản Dịch · 1882 chữ

Edit: Cơ Hoàng

Đám bạn cùng lớp của Mạc Phàm là Chu Mẫn, Triệu Khôn Tam, Mục Bạch, Trương Tiểu Hầu, Vương Tam Bàn thì đang điên cuồng dụi mắt. Nhất định là bọn họ học ma pháp nhiều quá nên bị ảo giác rồi. Không được, bọn họ phải về trường học làm một vạn bài thi cho tỉnh táo lại, bị ảo giác trước kỳ thi tốt nghiệp trung học phổ thông là một dấu hiệu không tốt!

Hiện trường vắng lặng cực kỳ lâu!

Lôi Ấn vừa xuất hiện đã phá nát quan niệm nhân sinh từ trước đến giờ của tất cả mọi người, cả một hồi lâu vẫn không ai có thể thốt ra một lời.

"Ai... Ai có thể... Ai có thể nói cho tôi biết là rốt cuộc... rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra vậy?" Người đàn ông họ Chu kia cũng nhảy dựng lên, ông ta đưa mắt nhìn quét qua một đám nhân vật lớn ở Bác thành ngồi xung quanh vừa bị Lôi Ấn đánh cho ngu người kia.

Chẳng lẽ không một ai có thể đứng ra giải thích một chút sao? Lẽ nào thật sự là chỉ có mình ông ta bị mù?

"Pháp sư trung giai, em ấy là pháp sư Trung giai, nhất định là em ấy đã thức tỉnh hệ thứ hai rồi!" Tiết Mộc Sinh nói bằng cái ngữ điệu mà chính thầy ấy cũng không thể tin được.

"Không!" Đúng lúc này, người có địa vị cực cao là hiệu trưởng Chu cũng lên tiếng.

Mọi người đều quay sang nhìn hiệu trưởng Chu, bọn họ càng tin tưởng lời giải thích của người đức cao vọng trọng như hiệu trưởng Chu về hiện tượng khó tin đang chọc mù hai mắt của bọn họ hơn.

“Em ấy vẫn là pháp sư sơ giai." Hiệu trưởng Chu khẳng định.

"Vậy tại sao cậu ta lại có thể nắm giữ thêm cả Lôi hệ...”

Hiệu trưởng Chu hít vào một hơi thật sâu, có thể thấy rõ tâm trạng lúc này của người đức cao vọng trọng ở Bác thành này đã kích động đến cỡ nào. Ông ấy kích động đến nỗi cơ mặt cũng đang run rẩy, khi nói chuyện cũng phải dừng lại một lúc mới nói ra được.

"Là trời sinh song hệ... Mạc Phàm là trời sinh... trời sinh song hệ!" Cuối cùng hiệu trưởng Chu cũng nói ra phán đoán khiến ông khiếp sợ nhưng lại là phán đoán mà ông chắc chắn nhất.

Đúng, nhất định là trời sinh song hệ!

Tu vi của cậu học sinh này không thể đạt tới trung giai được, lời giải thích duy nhất cho việc cậu ấy có thể sử dụng ma pháp Lôi Hệ chính là trời sinh song hệ!

Cậu ấy thức tỉnh Lôi hệ, sau đó lại thức tỉnh Hỏa hệ!

Cậu học sinh trường trung học phổ thông Ma pháp Thiên Lan này của ông là một thiên tài trời sinh song hệ cực kỳ hiếm thấy trên thế giới này!

“Trời sinh song hệ sao? Trời đất ơi! Trên cái thế giới này có trời sinh song hệ thật hả?”

"Tôi... tôi không biết phải nên nói gì nữa.”

“Tiết… Tiết Mộc Sinh, chẳng phải Mạc Phàm… là học sinh của thầy sao? Ngày khai giảng không phải do thầy chủ trì hoạt động thức tỉnh à?” Thầy chủ nhiệm giáo dục Trần Vĩ Lượng ngây người như phỗng nói với Tiết Mộc Sinh đang ở bên cạnh.

“Là tôi... nhưng… tôi nhớ rõ ràng là em ấy chỉ có Hỏa hệ thôi.” Tiết Mộc Sinh cố gắng nhớ lại, thế nhưng ông lại không nhớ nổi tình hình của ngày hôm đó.

Sự chấn động này khiến cho tất cả mọi người quên mất đây là một trận quyết đấu ma pháp giữa hai người trẻ tuổi. Trời sinh song hệ xuất hiện đã gây ra sự náo động, làm cho mọi người ở đây đều quên mất Vũ Ngang mới là nhân vật chính của lễ thành niên ngày hôm nay. Đêm nay không một ai ở đây có thể chói lóa bằng trời sinh song hệ của Mạc Phàm, tình cảnh hiện giờ của hắn đúng như câu một trận chiến đã thành danh.

“Tên nhóc này… chính là người của quân đội chúng tôi. Hôm nay ai dám ra tay tranh đoạt với tôi, tôi sẽ lục soát nhà của người đó!” Thủ lĩnh quân đội Trảm Không đứng thẳng lên nói.

Trảm Không không sợ bất cứ ai ở Bác thành này cả, ai dám nhảy ra tranh đoạt tên nhóc Mạc Phàm trời sinh song hệ này, ngày hôm nay Trảm Không sẽ diệt người đó.

Trời đất ơi! Đang yên đang lành lại bị cấp trên vô cớ điều đến cái thành phố nhỏ ở phía Nam này, anh ấy vốn tưởng ở đây sẽ chẳng có gì thú vị, nào ngờ địa phương nho nhỏ này lại có thể sinh ra một hạt giống ma pháp nghịch thiên như vậy. Từ lúc Mạc Phàm mới chỉ có Hỏa Hệ đã rất được Trảm Không coi trọng, muốn lôi kéo vào quân đội của anh ấy rồi, ai mà ngờ tên nhóc này còn ẩn dấu một thiên phú đáng kinh ngạc như vậy cơ chứ. Trảm Không quyết định rồi, lần này cho dù có táng gia bại sản thì cũng phải lôi kéo Mạc Phàm về bên mình cho bằng được!

Người đàn ông họ Chu kia định đứng lên nói chuyện lại bị câu nói của Trảm Không làm cho ngớ người.

Giời ạ, ngài đừng có như vậy nữa, nhà họ Chu chúng tôi cũng muốn cậu nhóc này!

Hiện tại thì người đàn ông họ Chu đang rất hối hận vì sao lúc nãy ông ta không nhảy ra lôi kéo cậu nhóc kia về bên mình. Sau khi đã bị mọi người phát hiện ra thiên phú trời sinh song hệ rồi thì cậu ta đã trở thành đối tượng được các thế lực ở Bác thành tranh nhau đến vỡ đầu chảy máu!

“Trảm Không lão đại, tuy rằng có rất nhiều chuyện ở Bác thành phải nghe theo sự sắp xếp của anh, nhưng không phải thứ gì anh muốn là cũng có thể lấy được. Tôi sẽ báo cáo chuyện này lên cấp trên, từ trước đến nay Hiệp Hội Ma Pháp chúng tôi chưa bao giờ bỏ qua bất kỳ một vị thiên tài tuyệt thế nào cả. Huống hồ là có tổ chức nào am hiểu việc bồi dưỡng Ma pháp sư như Hiệp Hội Ma Pháp của chúng tôi sao?” Dương Tác Hà vội nhảy ra.

Mấy gia tộc, thế gia nhỏ thì có thể sẽ nể mặt quân đội một chút nhưng Hiệp Hội Ma Pháp của bọn họ thì không cần phải làm vậy.

Lục soát nhà sao?

Chưa từng nghe nói có thế lực nào trên thế giới này dám lục soát trụ sở của Hiệp Hội Ma Pháp bọn họ!

“Thưa các vị, trường học chúng tôi đồng ý bỏ tiền bồi dưỡng học sinh này, vậy nên không cần mọi người phải bận tâm. Xin cảm ơn.” Hiệu trưởng Chu cũng lên tiếng.

Ôi mẹ ơi! Hai tên Trảm Không và Dương Tác Hà này lại dám ngang nhiên cướp đoạt cậu nhóc Mạc Phàm còn chưa tốt nghiệp kia trước mặt mình. Lão Chu này rất có nhân duyên, nhưng không có nghĩa tôi sẽ thoái nhượng vì mấy người. Có bản lĩnh thì cứ đến trường học của tôi mà cướp người... đừng quên rất nhiều người trong quân đội của các người xuất thân từ trường học của tôi đấy. Trảm Không, cậu có giỏi thì cứ tới đây!

Còn Mục Trác Vân thì ngơ ngác đứng đó nhìn tất cả mọi người vẫn còn bị Mạc Phàm làm chấn động. Ông ta hết nhìn các thế lực lớn tranh giành Mạc Phàm ở ngay trước mặt mình rồi lại nhìn Ma pháp sư có thể khống chế cả hai hệ Lôi và Hỏa đang đứng thẳng ở giữa sàn quyết đấu kia.

Đúng là Mục Ninh Tuyết nhà ông ta cũng có thiên phú ma pháp vô cùng hiếm thấy, nhưng xét về độ hấp dẫn thì… e rằng trời sinh song hệ vẫn hấp dẫn hơn mấy phần. Dù sao thì thiên phú trời sinh Linh chủng Băng hệ của Mục Ninh Tuyết cũng tuyệt đối áp đảo các bạn bè cùng trang lứa, nhưng đối với những thế gia phú hào mà nói thì cũng có thể thu thập thiên tài địa bảo để có được Linh chủng Băng hệ. Mà trời sinh song hệ thì dù có đốt đèn tìm khắp thế gian cũng chưa chắc đã tìm ra người thứ hai!

Có thể nói lúc này ngay cả Mục Trác Vân cũng muốn kéo thằng nhóc này về bên mình được không?

“Mau đứng lên, Gia Hưng mau đứng lên, đứng lên đi. Tôi chỉ muốn dạy cho con trai cậu một bài học thôi, sao tôi có thể làm chuyện tuyệt tình như vậy được.” Mục Trác Vân vội vàng đỡ Mạc Gia Hưng đứng lên.

Thái độ lúc này của Mục Trác Vân đúng là chuyển biến một trăm tám mươi độ.

Mạc Gia Hưng được đỡ dậy, chính ông cũng bị khó tin mà nhìn khắp bốn phía.

Dù một người tài xế như ông không hiểu được trời sinh song hệ đại biểu cho điều gì, nhưng chỉ cần nhìn vẻ khen ngợi trên mặt các danh nhân cùng với dáng vẻ tranh giành nhau của bọn họ là ông cũng biết con trai mình tài năng xuất chúng đến cỡ nào rồi.

Không, dùng từ tài năng xuất chúng vẫn không đủ để hình dung, chỉ sợ là con trai của ông đủ làm cả Bác thành này náo động rồi!

Tốt quá... thật sự là tốt quá rồi! Không uổng công ông tán gia bại sản để đưa con trai vào được trường trung học phổ thông Ma pháp Thiên Lan. Nếu như lúc đó ông có một chút do dự thôi, có lẽ ông đã bóp chết một vị Ma pháp sư thiên tài rồi. Nhìn những nhân vật lớn ở Bác thành vào lúc này, nhìn vẻ mặt và sự tranh giành của bọn họ xem, ông trời ơi, Mạc Gia Hưng tôi có tài đức gì mà sinh ra được một đứa con trai xuất sắc như vậy!

Mạc Gia Hưng mừng đến phát khóc, ông lau chùi nước mắt trên mặt mình rồi đứng dậy.

Cuộc sống bận rộn, thu nhập thấp kém, hơn nữa hoàn cảnh quẫn bách đã ép cong cột sống của ông lại. Thế nhưng lúc này lại khác hẳn với lúc ông phải khom lưng uốn gối quỳ lạy những người giàu có kia… Bây giờ thì ông cũng đã hiểu vì sao lúc nãy con trai ông lại bảo ông đứng lên rồi, bởi vì từ giờ phút này trở đi thì bọn họ không cần phải quỳ gối cúi mình với bất kỳ một ai nữa!

Bạn đang đọc Toàn Chức Pháp Sư Chính Bản của Loạn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi CơHoàng019
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 29

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.