Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cơ hội

Tiểu thuyết gốc · 2025 chữ

"Ôi, ôi, mẹ ngài là có chuyện gì đây?" Dương Thiên một mặt ngu ngơ (giả bộ không biết gì hết) rồi nhìn một lượt xung quanh phát hiện không chỉ Tô Băng Lam ở đây mà còn có Triệu Quân.

"Mẹ à, Triệu lão sư đang ở đây đó."

"Tiểu Thiên à, con không nhớ gì về hôm qua sao?" Lúc này Dương Đức bước đến hỏi.

"Hôm qua? Con nhớ hôm qua ba đưa cho con ma hạch rồi con về phòng tu luyện sau đó thì.....sau đó thì.....sau đó thì.........."

"Con không nhớ gì hết sao?" Dương Đức mặt căng hết ra sợ là ma hạch làm gì con trai mình rồi.

"Nhưng mà con nhớ tới một thứ. Không phải, cái này không phải là nhớ mà giống như là ngộ ra hơn."

"Ba, có lẽ con có thể sử dụng ma pháp rồi." Dương Thiên lúc này mặt mũi tràn đầy hưng phấn trái ngược với những người còn lại. Dương Đức và Lương Ngọc thì lại càng lo lắng.

"Có lẽ nó không nhớ gì hết." Lương Ngọc lúc này đã buông Dương Thiên ra và nhận ra rằng con trai nhà mình không có kí ức về ngày hôm qua.

"Mọi người rốt cuộc là có chuyện gì? Sao bố mẹ mặt như đưa đám vậy. Đã vậy Tiểu Lam Lam và Triệu lão sư sao lại xuất hiện ở đây."

Sau đó Dương Đức và Lương Ngọc đem mọi chuyện kể ra và cả lí do Tô Băng Lam và Triệu Quân lại tới nhà Dương Thiên.

"Cái gì?! Con phun máu rồi bất tỉnh. Không thể nào giờ con cảm thấy toàn thân khoẻ khoắn đâu có cảm giác là bị thương." Dương Thiên mặt không tin nói.

"Hơn nữa chuyện này còn là do cha muốn phô diễn trước mặt con?!" Khi thấy mặt mọi người ai cũng lo lắng liền biết mình đêm qua phun máu ngất xỉu là thật. Mặt Dương Thiên liền sôi lên khi biết được là do cha mình muốn chơi cảm giác trang bức.

"Cái này, cái này, cái này?!!!" Dương Đức như cừu giữa bày sói trong phòng bốn người ai ai cũng nhìn Dương Đức bằng ánh mắt bất mãn đặc biệt là Dương Ngọc đâu giống gì đêm qua dịu dàng an ủi nói rằng "không phải tại ông".

"Mà Tiểu Thiên này, con nói con đã có thể phóng thích ma pháp là thật sao?" Triệu Quân mặt nghiêm túc quay sang hỏi.

'Đúng vậy, Triệu lão sư. Ma pháp sơ giai bậc 1: Hắc ma trảo là tên của nó." Dương Thiên với vẻ mặt vô cùng hưng phấn nói. Và điều này rất đúng với một người lần đầu tiên sử dụng ma pháp đặc biệt là Hắc ám hệ bắt buộc người sỡ hữu phải tự ngưng tụ ra ma pháp của mình.

"Tốt, nhưng mà bây giờ không phải lúc, để mai đi." Triệu Quân nhìn thể trạng của Dương Thiên liền biết không sao còn có thể sinh long hoạt hổ nhưng dù sao ba mẹ người ta còn ở đây hơn nữa Triệu Quân cũng cảm thấy không thích hợp.

"Đúng đó, Tiểu Thiên mới xuống giường mà đòi sử dụng ma pháp lỡ thương cân động cốt lại nằm giường nữa thì sao." Lương Ngọc vẻ mặt lo lắng với quyết tâm trong lòng là tuyệt đối không cho con trai sử dụng ma pháp đặc biệt là đêm qua vừa phun ra một bãi máu đến giờ bãi máu đó trong phòng trong phòng con chưa dọn kìa.

"Vâng." Dương Thiên với vẻ mặt chán nản nói.

"Hay là như vậy đi. Dương Thiên dù sao mới tới thành phố Trường Phong vẫn chưa thăm thú khắp nơi đã tập trung tu luyện cả tuần rồi. Không bằng lần này đi chơi khoay khoả một lần đi. Dương lão đệ, đệ thấy sao?" Triệu Quân đưa ra một lời đề nghị hấp dẫn vô cùng. Bên này Dương Thiên mừng vô cùng phải nói là đây là cái phao cứu sinh đấy. Phải biết rằng hiện tại không cho xài ma pháp thì chắc chắn cũng không cho tu luyện. Như vậy thì không lẽ bảo Dương Thiên đi ngủ. Với lại theo tính Dương Thiên không thích sự nhàm chán thì chắc chắn sẽ không làm. Lúc trước còn có động lực muốn sử dụng ma pháp nên mới chịu khó tu luyện ngày đêm khổ cực cả tuần.

"Như vậy cũng được, Tiểu Thiên con thấy sao?" Dương Đức ngẫm nghỉ một hồi miễn cưỡng chấp nhận.

"Ừm, vậy cũng được." Dương Thiên mừng còn không kịp đây

"Vậy thì Băng Lam, con hãy dẫn Dương Thiên đi thăm thú Trường Phong đi." Triệu Quân đột nhiên kéo một Tô Băng Lam nãy giờ im lặng không nói vào cuộc. Đến cả Dương Thiên cũng bất ngờ tưởng rằng Triệu Quân sẽ đích thân dẫn hắn đi tham quan nào ngờ lại đổ qua cho Tô Băng Lam.

"Tại sao lại là con? Triệu thúc hay là ngài dẫn Dương Thiên đi tham quan đi." Tô Băng Lam ngay lập tức muốn từ chối.

"Vậy cũng tốt. Tiểu Thiên và Tiểu Lam bằng tuổi nhau nên sẽ có nhiều thứ tương đồng. Không giống mấy người già chúng ta cổ hữu." Lương Ngọc nói rồi nháy mắt với Dương Thiên. Biết mọi người đang tạo cơ hội cho mình, Dương Thiên cũng nói thêm:

"Con cũng chưa quen thuộc quá thành phố Trường Phong. Tiểu Lam Lam lúc trước đã nói là sẽ chiếu cố tớ mà, bây giờ tớ đang cần giúp đỡ đây."

"Được rồi, được rồi. Hai đứa đừng ngại nữa, đi đi." Dương Đức nhìn thấy vậy liền đứng dậy đẩy Dương Thiên và Tô Băng Lam ra khỏi cửa.

"Đúng rồi, Tiểu Thiên đêm nay mẹ không nấu cơm. Con ra ngoài ăn cùng Tiểu Lam đi." Giọng Lương Ngọc vọng ra khỏi cửa với ẩn ý là đi chơi tới đêm thì càng tốt.

"Vậy thì Tiểu Lam Lam nhờ cậu rồi." Dương Thiên quay sang nói với Tiểu Lam Lam mặt đang khó chịu. Nhưng đột nhiên bụng Dương Thiên réo lên biểu tình nghiêm trọng. Dương Thiên lúc nãy tỉnh dậy là buổi trưa lại thêm tối hôm qua phun một miếng máu thì giờ quả thật cần bồi bổ chút.

"Đi thôi, dẫn cậu đi ăn." Tiểu Lam Lam thấy bụng Dương Thiên biểu tình cũng không nở để cho hắn chịu đói như vậy.

Thân là tiểu thư Tô Thị mà đi ăn ở mấy hàng quán ven đường thì có chút hơi phèn nên trực tiếp dẫn Dương Thiên đến thẳng nhà hàng cao cấp nhất thành phố. Hơn nữa đây là nhà hàng của Tô Thị và là nhà hàng dành riêng cho ma pháp sư. Nên nếu ăn ở đây thì tin chắc Dương Thiên sẽ no căng bụng.

Một lát sau

"Ồ, hôm nay cơn gió nào thổi tiểu thư qua nơi của tiểu nhân đây?" Vị quản lí nhà hàng trùng hợp thấy Tô Băng Lam đến nhà hàng nên ngay lập tức bước tới chào đón nhưng cũng không quên nói đùa một câu.

"Đồng thúc, hôm nay ta dẫn một người bạn qua đây thưởng thức nhà hàng Tô Thị chúng ta. Phiền thúc chuẩn bị vài món ngon bồi bổ cho cậu ta." Tô Băng Lam nói rồi quay sang chỉ tay vào Dương Thiên.

"Hiếm khi nào tiểu thư dẫn bạn (trai) đến đây, thúc sẽ bảo đầu bếp chuẩn bị thứ ngon nhất." Vị Đồng thúc nhìn sang Dương Thiên rồi cười to dẫn theo hai người vào trong phòng VIP.

Không lau sau đó, một bàn thức ăn vô cùng thịnh soạn. Chỉ là bàn thức ăn này hơi lạ, thức ăn bồi bổ cho người mới khỏi bệnh thì không thấy đâu ngược lại thì toàn là những món bồi bổ dương khí, tinh lực đàn ông. Một bàn ăn thịnh soạn như vậy chưa gì đã thấy hơn bốn dĩa hầu rồi, rồi nào là thịt cừu nướng mật ong, cua phủ bơ, tôm viên sốt phô mai, sushi, gan ngỗng,....và rất nhiều thứ khác. Tóm lại có bao nhiêu thứ bồi bỏ được cho đàn ông thì hiện đang có trước mặt Dương Thiên.

Còn bên Tô Băng Lam thì thanh đạm hơn nhưng lại dùng để bồi bổ cho bà bầu như canh rau củ, cháo cà rốt. Món mặn thì có thịt dê hầm đương quy, thịt bò hầm cà chua, cơm nấu nước trái cây thập cẩm,...

Tô Băng Lam và Dương Thiên nhìn bàn thức ăn trước mặt này nín cả họng không nói nên lời.

"Xin lỗi tiểu thư, hiện tại bên nhà bếp đang thiếu nguyên liệu chỉ còn lại những thứ này, mong tiểu thư và bạn ngài dùng bữa ngon miệng." Đồng thúc nói xong chưa kịp ba hơi liền nghe thấy tiếng cửa đóng lại rồi.

"Cái lũ này..." Tô Băng Lam hiện tại tối tăm mặt mày, tính là dẫn Dương Thiên theo ăn vài món bồi bổ cơ thể nhưng ai ngờ lại là "bồi bổ cơ thể" này.

Đối diện Dương Thiên cũng không biết nói gì, nhưng trong lòng cũng rất biết ơn vị quản lí Đồng thúc vừa rồi.

Cả phòng không khí rất căng thẳng nhưng theo hương thơm thức ăn bay lên thì bụng Dương Thiên biểu tình ngày càng nhiều rồi. Băng Lam cũng bó tay rồi nên quyết định động đữa trước. Thấy Băng Lam động đữa rồi nên Dương Thiên cũng mặc kệ cứu cái bụng trước đã.

Một lát sau, trên bàn chỉ còn lại những cái dĩa trống không. Dương Thiên đã đánh chén hết và hiện tại đang nằm nghỉ ngơi tiêu hoá. Phải biết rằng những thức ăn vừa rồi toàn là thịt yêu thú nên bên trong chứa rất nhiều năng lượng. Ngay cả Tô Băng Lam ăn cũng không được nhiều mà Tô Thiên lại có thể dọn sạch được cả bàn như vậy.

Sau khi nghỉ ngơi thì Băng Lam quyết định dẫn Dương Thiên đi trung tâm mua sắm với ý định sắm mấy bộ quần áo cho Dương Thiên. Bỏi Dương Thiên lúc bị đẩy ra khỏi nhà vẫn chưa kịp thay đồ nên hiện tại hắn đang mặc áo thun và một cái quần short lại vừa rồi ăn uống nên quần áo dơ hết rồi. Băng Lam thấy không thể cứ bộ dạng này mà bước đi trên đường được nên dẫn Dương Thiên tới trung tâm mua sắm.

Hai người tại trung tâm mua sắm mua quần áo xong. Dương Thiên hiện đang mặc mấy bộ đồ hàng hiệu, lúc mua hắn còn kiếm cớ là mù thời trang nên nhờ Băng Lam chọn giúp. Mà đồ Băng Lam chọn ai ngờ cũng rất hợp Dương Thiên lại cộng thêm Dương Thiên (vốn là nhân vật chính) nên chắc chắn phải đẹp trai rồi làm cho mấy nhân viên mê mệt vô cùng nhưng thấy đang toạ trấn ở đó Băng Lam liền khen ngược lại là "ngài biêt chọn cho bạn trai ngài quá."

Chọn quần áo xong hai người đi hết cả trung tâm mua sắm. Dương Thiên rủ Băng Lam vào khu vui chơi, đi xem phim, hai người còn đi ăn kem cùng nhau. Quanh đi quẩn lại cũng đã bảy giờ tối nên hai người định đi ăn tối rồi về. Trùng hợp là Dương Thiên nhìn thấy một tiệm cũng rất lãng mạn. Vào đây đa số là các cặp đôi nên không khí tình nhân tràn ngập cả không gian lại thêm có cả người đánh đàn nữa.

"Khoan đã nhà này là dành cho các cặp đôi mà. Chúng ta có phải đâu."

"Bây giờ không phải thì tương lai phải."

PS: chuyện là tác đang nghĩ tên ma pháp cho các hệ nên ai có tên hay cho tác xin nha.

Bạn đang đọc Toàn năng pháp sư: Bắt đầu bằng ma pháp hắc ám sáng tác bởi daohuuoi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi daohuuoi
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.